Sở Diệp nhắm mắt tiến vào bên trong vòng cổ.

Sau khi tới đây Sở Diệp liền rất nghi ngờ không biết rằng bên trong vòng cổ có phải có một cái không gian giới chỉ không, liền cắt máu trên ngón tay nhỏ lên vòng cổ vậy mà bên trong vòng cổ thật sự có không gian giới chỉ, bên trong có một căn nhà tranh, một ao nước suối nhỏ, và một cái la bàn.

Phát hiện vòng cổ là một cái đạo cụ không gian không những vậy bên trong còn có cả Linh tuyền sau khi phát hiện sự thật cả người Sở Diệp vô cùng hoảng sợ cả người cũng lạnh lẽo.

Theo như truyện nữ chủ cũng có một cái vòng cổ mà bên trong cũng có không gian và Linh tuyền, nhưng trong truyện lại không đề cặp gõ lai lịch của vòng cổ.

Sở Diệp thập phần nghi ngờ có phải khi nguyên chủ đưa vòng cổ cho Sở Tư Thần vì muốn làm vui lòng nữ chủ mà Sở Tư Thần đã đưa vong cổ cho cô ta không. Nhờ đó mà cô ta có được bàn tay vàng. Chỉ nghĩ vậy thôi mà da đầu của Sở Diệp đã tê dại luôn rồi.

Không gian đạo cụ ở thế giới này là món pháp bảo mà sự tồn tại của nó thập phần tôn quý. Chỉ mới là một cái túi không gian bình thường với diện tích một mét vuông thôi đã tiêu tốn 600 đồng vàng rồi.

Sở gia tuy được coi là giàu có, nhưng toàn bộ Sở gia chỉ có duy nhất gia chủ Sở Hùng có được một cái nhẫn không gian, nghe nói cái nhẫn không gian của Sở Hùng ước chừng khoảng 100 mét vuông mà giá trị gần 8 vạn đồng vàng.

Đối với không gian đạo cụ thì không gian càng lớn giá trị càng xa xỉ. Mà cái Sở Diệp sở hữu ở đây không gian lên tới mấy trăm mét vuông rồi còn có cả Linh tuyển. Như vậy giá trị của cái không gian này không thể nào đo lường được.

Ở Sở gia rất nhiều người biết Sở Diệp có một cái vòng cổ, nhưng đều nghĩ trên đó quý nhất chính là viên Xích Huyết ngọc nhưng tất cả đã sai cái giá trị nhất chính là cái vòng cổ kia thôi.

Sở Điệp đối với phát hiện của mình thập thần cao hứng. Và khi tới Long Nhai thôn Sở Diệp dùng chính nước suối đó tưới cho ruộng của bản thân.

Sau khi thử nghiệm nước suối trên ruộng Sở Diệp phát hiện đối với nông sản bình thường thì cho năng suất gấp 2 lần và nếu tăng lượng nước tươi lên thì cây trong ruộng sẽ mau phát triển hơn nhưng nước suối có hạn. Mà Sở Diệp cũng không muốn bản thân thành tâm điểm chú ý nên không tiếp tục nữa.

Sở Diệp uống 1 ly nước Linh Tuyền, Linh thủy vừa ngọt vừa thanh khiến Sở Diêp yêu thích, nguyên chủ vốn là chỉ biết chọi gà cởi ngựa ăn chơi, không chú tâm vào tu luyện thân thể yếu kém. Nhưng từ khi uống Linh thủy liền có cải biến nên Sở Diệp quyết định đổi nước thường thành Linh thủy uồng liên tục trong 1 tháng nhờ đó mà thân được cải thiện tốt hơn trước kia rất nhiều.

Sở Diệp lấy la bàn ra kích hoạt.

La bàn này cũng được tiềm thấy bên trong không gian. Trong ký ức nguyên chủ ở đây không có món pháp bảo nào giống như vậy. Nên Sở Diệp quyết định tự mày mò tiềm hiểu nó.

Sau hơn 1 tháng nghiên cứu cơ bản hắn cũng biết được công dụng của cái la bàn này.

Đây là một cái la bàn dùng để tiềm kiếm linh thú, chỉ cần là Hồn thú nằm trong phạm vi la bàn quét qua đều sẽ hiện thị vih trí lên trên la bàn không cách nào trốn được. Nhờ có cái la bàn này những khi vào núi có thể tránh xa những địa phương là lãnh thổ của hung thú.

Sở Diệp thấy la bàn hiện lên ba điểm đó là nơi linh thú cư ngụ, tâm tình Sở Diệp có chút kích động.

Nơi mà là bàn hướng tới là phía Đông Long Nhai thôn nơi đó được gọi là Đông sơn lĩnh.

Bên trong Đông sơn lĩnh là nơi cư ngụ của một đàn lớn Ngân Sí Ong, cầm đầu đàn ong là một con ong chúa Ngân Sí Ong cấp Chiến tướng.

Ngân Sí Ong trong núi chúng chính là vua bởi chúng có số lượng đông đảo. Chúng đi thải mật khắp Đông sơn lĩnh không ai giám chọc chúng dù Hồn thú hay thôn dân. Ở đó không Hồn thú nào khác ngoài Ngân Sí Ong.

Đàn ong rất hiếu chiến cho nên khi lên núi thôn dân chỉ dám đi đường vòng vì sợ đụng phải chúng.

La bàn hiện lên ba điểm khác nhau, điểm lớn nhất là đại diện cho lão ong chúa nhưng ánh sáng đang yếu dần đại biểu rằng thọ mệnh của Hồn sủng sắp hết.

Hai điểm còn lại tuy nhỏ nhưng ánh sáng lại sáng hơn đại diện cho một trong hai sẽ trở thành tân ong chúa đời tiếp theo.

Ngân Sí Ong vương sau khi chết đi tộc đàn sẽ sinh ra ong chúa kế nhiệm, nhưng ở đây lại xuất hiện tận 2 con.

Một núi không thể nào có hai hổ, và đối với đàn ong cũng thế. Sau khi lão ong vương chết đi ong chua kế nhiệm sẽ quyết đấu với nhau ai thắng sẽ trở thành ong chúa đời kế tiếp kẻ thua phải rời đi tự sinh tự diệt.

Muốn vào lãnh địa Ngân Sí ong rồi bắt ong vương kí kết hiệp ước căn bản nghĩ Sở Diệp còn không dám nói chi tới làm. Nhưng đôi với Ngân Sí ong bại trận kia Sở Diệp lại có chút ý tưởng.

Bình thường mà nói Ngân Sí ong phẩm cấp đều là Hạ phẩm nhưng Ngân Sí ong vương phẩm cấp thì phải là Trung phẩm trở lên.

Hồn Thú chia làm Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, Cực phẩm, rồi lại phân thành Hạ hạ phẩm, Hạ trung phẩm, Hạ thượng phẩm, Trung hạ phẩm, Trung trung phẩm, Trung thượng phẩm, Thượng hạ phẩm, Thượng trung phẩm, Thượng thượng phẩm, Cực hạ phẩm, Cực trung phẩm, Cực thượng phẩm.

Sở gia lão tổ dưỡng một con Thượng hạ phẩm Đạp Vân Báo, là Hồn sủng trấn gia của Sở gia.

Sở gia mấy năm nay vẫn luôn tận sức cấp Đạp Vân Báo tìm phối ngẫu, để sinh ra càng nhiều tiểu báo tử có phẩm cấp tốt, dùng cho việc cấp người trong gia tộc ký kế ước. Thượng phẩm Hồn Thú là thứ khả ngộ bất khả cầu cũng có thể là do phối ngẫu của Đạp Vân Báo huyết mạch qua thấp. Cho nên nhiều năm như vậy sinh ra Sở gia mấy năm nay vẫn luôn tận sức với cấp Đạp Vân Báo tìm phối ngẫu, sinh hạ càng nhiều phẩm chất tốt tiểu báo tử, Sở gia mấy năm nay vẫn luôn tận sức với cấp Đạp Vân Báo tìm phối ngẫu, sinh hạ càng nhiều tiểu báo tử có phẩm chất tốt, Thượng phẩm Hồn Thú khả ngộ bất khả cầu, hoặc có thể là bởi vì phối ngẫu của Đạp Vân Báo huyết mạch không cao cho nên sinh hạ phẩm cấp tốt nhất chỉ có Trung thượng phẩm.

Khoảng thời gian trước trong gia tộc sinh hạ một con Trung thượng phẩm và Trung hạ phẩm Đạp Vân Báo ấu tể. Đông đảo đệ tử Sở gia ai cũng như hổ rình mồi mà nhìn đám ấu tể.

Nguyên chủ đối với Đạp Vân Báo ấu tể cũng thèm muốn, nhưng tăng nhiều cháo ít, nguyên chủ tư chất lại kém, căn bản là không tới phiên nguyên chủ.

Sở Tư Thần trong truyện thuộc tuyến nam phụ không phải pháo hôi như nguyên chủ. Lại còn lam nhan tri kỷ với nữ chủ cho nên điều kiện vẫn tốt hơn nguyên chủ.

Tác giả ghi Sở Tư Thần cốt cách độ lượng rộng rãi, khí độ bất phàm nghĩ tới Sở Tư Thần, Sở Diệp có chút ghen tị.

Khế ước Hồn thú rất nguy hiểm, nếu người kí kế ước hồn lực không đủ hùng hậu, thân thể tố chất không tốt cực dễ dàng bị Hồn Thú phản phệ, hầu hết các Hồn Sủng sư đều lựa chọn kí kết với Hồn thú ấu tể vừa mới sinh ra.

Hồn thú trưởng thành phần lớn đều có suy nghĩ riêng phần lớn không muốn khuất phục với con người, trong lúc kí kết có rất nhiều Hồn thú dùng hồn lực đánh vào hồn hãi của Hồn Sư biến họ thành kẻ ngu ngốc, thậm chí số khác mất đi cả tính mạng.

Ấu tể mới sinh ra thì lại khác ấu tể tư duy tương đối đơn giản, lúc kí khế ước, cũng tương đối đơn giản, hơn nữa, hồn thú bồi dưỡng từ nhỏ, đối ký chủ quan hệ cũng sẽ tương đối chặt chẽ hơn.

Sở Diệp nhìn la bàn, cảm thấy cơ hội của chính mình đã tới, một tộc đàn Vương cấp Hồn Thú là thứ khả ngộ bất khả cầu tuyệt hảo vời hơn bất cứ thứ gì, khế ước một con tương đương khế ước một đàn còn gì bởi ong có tập tính bầy đàn.

Vương cấp Hồn Sủng tuy tốt, nhưng khế ước Vương cấp Hồn Thú, lại không phải một việc dễ dàng.

Khế ước với Hồn Thú bị thương cũng sẽ có nguy hiểm nhất định, một khi khế ước thú thương thế vô pháp chuyển biến tốt, như vậy Hồn Sủng Sư cũng sẽ chịu liên lụy về mình.

Hồn Sủng sư kỳ thật là nghề đốt tiền, một con Hạ phẩm Hồn Thú ấu tể không quá tệ cung phải tốn mấy trăm đồng vàng, càng không cần phải nói là Trung phẩm Hồn Thú, Sở gia Trung hạ phẩm Đạp Vân Báo cũng đã có người nguyện ý ra giá trên vạn đồng vàng mua Đạp Vân Báo.

Nguyên chủ dù gì cũng là một đại thiếu gia, Sở Diệp rời đi Sở gia thời điểm, của cải tích góp được thứ nào bán được Sở Diệp đều đem bán đều đổi thanh tiền mặt. Lấy làm lộ phí đi đường trên đường tiêu phí cũng không ít, khi đến Long Nhai Thôn, toàn thân trên dưới dư cũng chỉ còn 150 cái đồng vàng.

150 cái đồng vàng đối với một gia đình bình thường thì sinh hoạt với số tiền đó là không tệ, nhưng nếu dành cho việc mua sắm Hồn thú ấu tể nhiều nhất chỉ mua được một Hạ trung phẩm ấu tể.

Hồn sủng sư muốn tiến xa thì Hồn thú đầu tiên nhất định phẩm cấp phải cao. Và việc Hồn thú tiến cấp cũng dựa vào một phần phẩm cấp, phẩm cấp Hồn thú càng cao thì tiến cấp càng xa. Như vậy cả hai mới đi lâu dài cùng nhau trên con đường tu luyện. Còn Hạ phẩm ấu tế thành tựu mang lại rất hữu hạn. Sở Diệp cũng không có ý định đó.

Sở Diệp sau một hồi suy nghĩ cảm thấy cơ hội này không thể bỏ qua được bỏ rồi sẽ rất đáng tiếc. Nên quyết định đi đến lãnh địa bầy ong xem xét thử.

Đây là cái nơi mà Hồn Sủng Sư là vua, còn người thường thì địa vị cực kỳ thấp hèn. Chỉ khi bản thân trở thành Hông Sủng Sư thì bản thân mới có thể đứng trên kẻ khác.

Khi xuyên đến đây Sở Diệp không có ý định trở thành một kẻ vô danh tiểu tốt như nguyên chủ. Bản thân Sở Diệp cũng có lý tưởng của riêng mình.

Hồn lực và thiên phú của Hồn Sủng sư có liên hệ chật chẽ với nhau. Nguyên chủ hồn lực và thiên phú đều Hạ phẩm tiền đồ hữu hạn. Nhưng Sở Diệp có thể cảm nhận ra được thiên phú của mình có biến đổi nhưng vì sợ người khác phát hiện bất thường nên hắn không giám đi kiểm tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play