Editor: Tĩnh

Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đã đi liên tiếp năm tầng rồi, Tiểu Bạch lại không coi trọng món đồ nào cả, Tiểu Bạch một đường oán giận: "Rách nát, rác rưởi."

Sở Diệp nghe thấy thập phần bất đắc dĩ.

Sở Diệp không thu hoạch được gì, Lâm Sơ Văn thật ra lại phát hiện Thiên Thấm Tuyết Sương, tốn bảy vạn đồng vàng mua bảy lọ về làm đồ ăn cho Tuyết Bảo.

“Nhiều thứ như vậy, Tiểu Bạch cũng không có thích sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Tiểu Bạch ở trong thức hải Sở Diệp kẻ hừ một tiếng.

“Không có, ánh mắt nó quá cao.” Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch ánh mắt cao cũng không phải là chuyện xấu, vừa hay giúp hắn đở tốn tiền.

Tựa hồ cảm giác được suy nghĩ của Sở Diệp, Tiểu Bạch buồn bực mà ở trong Hồn Thất không ngừng quạy phá.

“Không sao, còn có ba tầng nữa.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Không biết nơi này có sữa linh thú hay không nữa. Sữa linh thú cùng Tinh Nguyệt Lưu Tương giống nhau, chúng đều là đồ ăn cho ấu tể."

Sở Diệp thầm nghĩ: Ấu tể thì phải nên uống nhiều sữa, sau này mới có thể lớn lên cường tráng.

Tiểu lão hổ nghe được Sở Diệp nói, có chút tức giận mà ngao ô ngao ô liên tục.

Sở Diệp nhịn không được xoa xoa cái trán, thầm nghĩ: Thích thì nói thích. Hà tất phản ứng lớn như vậy.

Tiểu lão hổ làm ầm ĩ một hồi, phát hiện Sở Diệp thờ ơ, rốt cuộc an tĩnh lại.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn bước vào tầng thứ tám mười bảy, tiểu lão hổ bỗng la lên.

“Mau, đi mua cái bình kia.”

Sở Diệp nghe được Tiểu Bạch hổ truyền âm, sửng sốt một chút.

Ánh mắt khắp nơi quét quét, thực mau phát hiện một cái quầy hàng có bày bán ấm sành.

Sở Diệp dùng dư quang nhìn chằm chằm ấm sành đánh giá một phen, rốt cuộc xác định cái ấm sành này chính là thứ Tiểu Bạch muốn.

Thấy được tiểu lão hổ muốn có, nhưng sợ bị mọi người chú ý nên Sở Diệp cũng không có vội vã đi qua, mà là đi dạo qua một đám quầy hàng mua một ít thứ lung.

Sở Diệp đi dạo một vòng rồi mới đến cái sạp mà Tiểu Bạch chỉ.

Bày quán chính là một đại hán thân hình cường tráng, đại hán thoạt nhìn có chút không dễ nói chuyện cho lắm.

“Lão bản cái ấm này bán bao nhiêu tiền a!”

“Hai mươi vạn."

“Cái này đâu phải dược đỉnh đâu?

“Mười lăm vạn."

“Cái này là ấm sành đâu?

Đại hán, lâm vào trầm tư, qua một niệm, mới mở miệng nói, “Cái ấm sành này là ta ở trong một chỗ bí cảnh tìm được, ta đã tìm mấy giám định sư nhưng cũng không thấy ra gốc gác của cái ấm sành này, tuy rằng như thế nhưng ta cảm thấy cái ấm sành này cũng không tầm thường, đạo hữu nếu muốn mua thì ta bán cho ngươi 20 vạn."

Sở Diệp gật đầu, cũng không trả giá, nói thẳng: “Được."

Chủ sạp nhìn Sở Diệp, có chút tò mò nói: “Đạo hữu nếu trả tiền sảng khoái như vậy chẳng lẽ biết được chỗ đặc biệt của cái ấm sành này?

Sở Diệp cười cười, nói:“Nơi nào a! Ta chỉ là cảm thấy trên cái ấm sành này hoa văn có chút ý tứ, nhìn có chút giống trận văn, ta gần đây đang nghiên cứu trận pháp, nên muôn lấy về để nghiên cứu một chút.”

Sở Diệp thầm nghĩ: Hoa văn trên cái bình này không phải trận văn, mà nói chính xác thì đó là yêu văn, bởi vì phải luyện chế sát khí nên Tiểu Bạch đã bắt hắn học cách khắc họa yêu văn, nên khi nhìn thấy hoa văn trên bình thì hắn đã thấy có không ít hoa văn nhìn rất giống yêu văn.

Đại hán nghe vậy hình như có chút thất vọng, gật gật đầu, nói: “Thì ra là thế.”

Trên ấm sành có trận văn, đại hán đã sớm phát hiện. Trên thực tế đại hán trước đó còn tìm quá một trận pháp sư xem qua, mà vị trận pháp sư kia sau khi xem qua rồi lại nói trận văn trên đây chồng chất lộn xộn nhìn chẳng ra gì, là thứ không đáng tiền.

Sở Diệp nhìn thần sắc của đại hán, nhưng vẫn cùng nhau tiến hành giao dịch.

Ấm sành tới tay, Sở Diệp âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ánh mắt tiểu lão hổ vẫn luôn được Sở Diệp tín nhiệm, Trích Tinh Lâu nhiều đồ vật như vậy, mà ở này trong mắt nó chính là một đống rách nát, chỉ nhìn trúng cái này ấm sành, nói vậy bên trong chất có ẩn tàng huyền cơ. Hai mươi vạn cũng không tính số lượng nhỏ, bất quá, nếu bị tiểu lão hổ nhìn trúng, tất nhiên cũng là sẽ không lỗ.

“Sở Diệp.” Một đạo thanh thiển gọi thanh truyền đến.

Sở Diệp quay đầu, thấy được Lâm Mộng Dung cùng Mộ Lăng Thiên hai người.

Sở Diệp tiếp nhận ấm sành, thu lên, thầm nghĩ: Cư nhiên gặp gỡ nam chủ, nữ chủ, may mắn hắn xuống tay rất nhanh, nếu không khi mua đồ, gặp phải nam chủ, nữ chủ, cũng không biết có hay không sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Mộ Lăng Thiên nhìn chằm chằm cái ấm sành trên tay Sở Diệp, ánh mắt sáng quắc, có loại cảm giác cái ấm sành này đáng ra là thuộc về chính mình.

Sở Diệp bị Mộ Lăng Thiên nhìn đến lông mao cả thân đều dựng lên, không tự giác mà nắm chật ấm sành.

Lâm Sơ Văn nhìn động tác của Sở Diệp, có chút dở khóc dở cười.

Lâm Mộng Dung nhìn ấm sành trong tay Sở Diệp, cười cười nói: “Sở thiếu mua ấm sành rất có ý tứ a! Có thể hay không lấy ra cho ta nhìn thử."

Không biết vì cái gì, Lâm Mộng Dung nhìn đến ấm sành liền cảm thấy ấm sành là vật bất phàm.

Sở Diệp nhìn Lâm Mộng Dung một cái, trực tiếp đem ấm sành thu hồi.

“Chỉ là một cái ấm sành bình thường mà thôi, mặt trên còn dính một tầng hôi, ta không nên lấy ra bêu xấu."

Biết Sở gia tới Lưỡng Giới Thành, Sở Diệp đã làm tốt chuẩn bị để gặp được người Sở gia, không nghĩ tới người Sở gia còn không gặp được, nhưng lại gặp phải nam chủ, nữ chủ.

Sở Diệp thầm nghĩ: Sở Tư Thần biết Lâm Mộng Dung tới Lưỡng Giới Thành không ta?"

Nam chủ, nam xứng nếu là gặp gỡ, không biết sẽ là loại trường hợp gì, không biết có phải sẽ là huyết quang bắn ra bốn phía Tu La tràng.

Sở Diệp nghĩ lại tưởng tượng, lại cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều quá, nữ chủ là người nào a! Kẻ tài cao gan cũng lớn, tự cũng sẽ có cách chu toàn mấy nam nhân căn bản không cần hắn phải nhọc lòng.

Lâm Mộng Dung nhìn Thất Thải Huyễn Diệp trên đỉnh đầu Lâm Sơ Văn, đáy lòng hiện lên vài phần ghen ghét.

Phó sủng của Lâm Mộng Dung chỉ mới được xác định cách đây không lâu, là một con Chu Điểu phẩm chất là Thượng hạ phẩm, nhưng còn Lâm Sơ Văn đã bồi dưỡng phó sủng tới Chiến Tướng cấp.

Lâm Mộng Dung nghĩ tới chính mình lúc trước tìm sát khí gian nan, rồi nhìn Lâm Sơ Văn, trong lòng lại hụt hẫng.

“Đường đệ thật lợi hại a! Phó sủng cũng đã tiến giai đến Chiến Tướng, đại giới không nhỏ đi.” Lâm Mộng Dung nói.

Lâm Sơ Văn rũ xuống mi mắt, thầm nghĩ: Dùng hết một gốc trăm năm Duyên Thọ Thảo, thì cái giá đúng là không nhỏ.

“Cũng còn hảo.” Sở Diệp nói.

Mộ Lăng Thiên cười cười, nói: “Một gốc trăm năm Duyên Thọ Thảo, đối Sở thiếu mà nói đều không tính cái gì, Sở thiếu thật lợi hại."

Sở Diệp mày nhảy nhảy, thầm nghĩ: Mộ Lăng Thiên cư nhiên biết hắn là dùng trăm năm Duyên Thọ Thảo đổi sát khí.

Sở Diệp cũng không biết nam chủ lấy tin tức từ đâu.

“Này không phải là do ta mới hai mươi mấy tuổi. Nếu ta là bảy tám chục tuổi thì có thể ta đã không bỏ ra được cái giá đó.” Sở Diệp nói.

“Không biết Sở thiếu là ở nơi nào mà có được Duyên Thọ Thảo.” Mộ Lăng Thiên nói.

Sở Diệp thầm nghĩ: Mộ Lăng Thiên gia hỏa này đúng là không biết xấu hổ a! Loại vấn đề này cũng có thể tùy tiện hỏi sao.

“Vận khí tốt, có được ở dã ngoại.” Sở Diệp thuận miệng nói.

Mộ Lăng Thiên cười, nói: “Sở thiếu vận khí thật sự là quá tốt, trăm năm Duyên Thọ Thảo đều sinh trưởng ở nơi có linh khí nồng đậm như bí cảnh, mà Sở thiếu lại có được."

Sở Diệp mày nhảy nhảy, thầm nghĩ: Trăm năm Duyên Thọ Thảo quý trọng đến như vậy sao? Hắn thật đúng là không biết.

Sở Diệp da mặt dày nói: “Đúng vậy! Ta vận khí luôn luôn không tồi."

Mộ Lăng Thiên lưng đeo xuống tay, nói: “Nghe nói Tử La Tông có một gốc cây Duyên Thọ Thảo, giấu ở Tàng Bảo Các, đáng tiếc Thanh Vân Tông cùng Thất Hà Tông phá cấm chế tiến vào Tàng Bảo Các, thì lại phát hiện, Tàng Bảo Các đã bị người khác ghé thăm từ trước đó.

Sở Diệp nghe vậy, nỗi lòng phập phồng, thầm nghĩ: Đại tông môn chính là đại tông môn a! Rốt cuộc vẫn là phá được cấm chế, số cấm chế ở Tàng Bảo Các một cái so với một cái khác còn khó mở hơn, hắn trước đó là nhờ có thông đạo mới đi trước người khác một bước thôi.

Lâm Sơ Văn nắm chặt nắm tay, nhìn Mộ Lăng Thiên ánh mắt lạnh lùng.

“Phải không? Vậy người kia chẩt đã giàu to rồi.” Sở Diệp nói.

Mộ Lăng Thiên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Cũng không biết, người may mắn kia là ai."

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Ai biết được, cũng có thể chính là tàng dư của Tử La Tông chỉ có người trong nhà mới biết đồ trong nhà để đâu thôi."

Mộ Lăng Thiên cười cười, nói: “Kia cũng chưa chắc, Sở thiếu cảm thấy sao?"

Sở Diệp cười cười, nói: “Ta cảm thấy nếu ta là người may mắn kia thì đã không cần phải ở đây cực khổ mà nuôi gà nuôi cá sống qua ngày."

“Sở thiếu vừa thấy chính là người có đại phúc khí.” Mộ Lăng Thiên nói.

“Mộ thiếu quá khen."

Lâm Mộng Dung đánh giá Lâm Sơ Văn, nói: “Sơ Văn, khi Tử La Tông huỷ diệt, ngươi cũng ở đó mà phải không?"

Lâm Sơ Văn nhìn Lâm Mộng Dung, nói; “Ta đúng là có ở đó, bất quá, ta lúc ấy chỉ là Hồn Sĩ, chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi.” Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Hắn năm đó chỉ là Hồn Sĩ, nếu không phải Sở Diệp mơ thấy được cái mật đạo kia, vậy thì hắn thật sự là đến đó xem náo nhiệt rồi.

Lâm Mộng Dung có chút tò mò nói: “Lúc ấy, Tử La Tông đang tuyển nhận đệ tử, ngươi như thế nào không đi?

Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Lúc ấy Sở Diệp nói, Tử La Tông sẽ gánh họa diệt môn, hắn đương nhiên không có khả năng đi gia nhập một cái tông môn sắp bị diệt.

“Ta lúc ấy nghe nói, Tử La Tông chỉ tuyển chọn mười tu sĩ đầu tiên, nên nghĩ tính nguy hiểm quá cao, nên liền đánh lui trống lớn.” Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói.

Mấy Hồn Sủng Sư nghe được Lâm Sơ Văn nói vậy một đám hai mặt nhìn nhau, Lâm Sơ Văn ở Lưỡng Giới Thành hung danh không nhỏ, mọi người cũng chưa từng nghĩ đến, Lâm Sơ Văn lại còn có có lúc sợ chết.

Lâm Mộng Dung cau mày, nói: “Muốn thành Hồn Sư thì phải chấp nhận nguy hiểm."

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Ta không thích mạo hiểm, nhưng cũng đã trở thành Hồn Sủng Sư cao cấp."

Lâm Sơ Văn lời này vừa ra, Sở Diệp nhận thấy được sắc mặt mọi người chung quanh đều có chút cổ quái.

Sở Diệp cảm thấy Lâm Sơ Văn nói lời này, có điểm giống nói, “Ta không cần phấn đấu, nhưng ta cũng sẽ trở thành phú ông” kỳ thật, cũng không phải là hoàn toàn không có thể a! Đầu thai lại là được chứ gì.

Lâm Mộng Dung: “.....”

“Hai vị vội, chúng ta đi trước.” Sở Diệp nói.

"Sơ Văn, ngươi không mua thêm gì sao?” Lâm Mộng Dung hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không cần, ta đã mua không ít thứ, đồng vàng cũng không còn bao nhiêu."

Lâm Mộng Dung cười cười, nói: “Sơ Văn, ngươi là đang khiêm tốn sao, ta nghe nói, ngươi ở Lưỡng Giới Thành kinh doanh hoạn thú, đã kiếm lời không ít tiền."

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Đều là ít tiền vất vả mà thôi.”

Lâm Sơ Văn kéo Sở Diệp rời đi cửa hàng.

Sở Diệp đi theo Lâm Sơ Văn ra ngoài, sắc mặt có chút khó coi.

“Đi thôi.” Sở Diệp nói.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vừa tới đây, đã rất nhiều người đều nghĩ bọn họ là đôi tình lữ bỏ nhà ra đi, nhưng từ khi gia tộc của hai người tới đây thì mới biết bọn họ thật ra là những người bị gia tộc bỏ đi.

Hai người bọn họ hoàn toàn không có hậu trường, ra tay lại luôn luôn hào phóng, ban đầu, rất nhiều người không biết nội tình còn hảo, bởi vì là nghĩ hai người có hậu trường, nên vẫn luôn rất kiêng kị bọn họ.

Hiện giờ đã biết thì tất nhiên cũng tò mò đồng vàng của bọn họ là ở nơi nào tới, vừa nảy khi Mộ Lăng Thiên nói mấy lời kia cũng không biết có mang đến phiền toái cho bọn họ không.

Trong sách còn nói nam chủ chính trực, nam chủ nơi nào chính trực, nam chủ thật ra là một kẻ nhỏ mọn thích gây rắt rối cho người khác thì có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play