Hoàng lẳng lặng ngắm nhìn người con gái mà hắn yêu thương, thầm tự hứa với lòng mình sẽ dùng hết khả năng để cho cô và con của hai người một tương lai tốt đẹp.
Những chuyện khó khăn nguy hiểm, hắn sẽ không bao giờ để cô phải đối mặt một mình thêm một lần nào nữa.
“Thơm thật đấy, chúng ta có thể trồng nhiều hơn không?”
Lời vừa nói khỏi miệng, cô đã nhận ra điều mình vừa nói không hề hợp lý chút nào.
“Chúng ta”, giữa cô và hắn, sau ba tháng nữa thì làm gì còn “chúng ta” nào nữa.
Hắn có đồng ý trồng thêm hoa nhài theo ý của cô thì cũng đã sao? Sớm muộn những cụm hoa nhài mà cô thích sẽ được thay thế bằng loại cây khác mà người khác thích.
Trái ngược với sự xoắn xuýt của cô, hắn lại có vẻ khá thoải mái, lập tức gật đầu đồng ý:
“Nếu em thích thì ngày mai, à không, hôm nay chúng ta có thể trồng luôn.
Bây giờ thì đi vào nhà thôi, nắng lên rồi, ở ngoài trời quá lâu không tốt cho sức khỏe của em.”
Đỡ cô đứng lên, rồi kéo tay đi vào trong nhà, hắn đối xử với cô như một thứ đồ sứ dễ vỡ.
Hết cách rồi, ai bảo cô là người hắn yêu, lại còn đang mang đứa con của hắn ở trong bụng chứ.
Trời đấy bao la, vợ đang mang thai là nhất.
Đợi cô yên vị trên ghế sofa, hắn rót cho cô một cốc nước ấm rồi mới hỏi:
“Sáng em ra ngoài đã kịp ăn gì chưa?”
Nhìn thấy cô lắc đầu, hắn tỏ vẻ “nằm trong dự liệu”, nhanh chóng đi vào bếp, mang ra lưng bát cháo.
Hồi sáng bác Hoa có nấu sẵn cháo cho hai người ăn sáng, nhưng hết người nọ đến người kia ra khỏi nhà nên kết quả là đến giờ nồi cháo vẫn còn nguyên.
Cũng may là như vậy, hắn mới có thứ để mang cho cô ngay lúc này.
Ghế sofa phòng khách trống không, hắn giật mình nhìn xung quanh nhà, tới khi nhìn thấy đôi giày hồi sáng cô đi vẫn đang ở trước cửa mới yên tâm.
Đoán chắc cô đã lên phòng nghỉ ngơi, hắn bưng bát cháo lên cầu thang.
“Em mệt lắm à?”
Đúng như dự đoán, cô đã lên đến phòng ngủ của hai người.
Nhìn căn phòng vẫn giống y hệt với lúc cô rời đi, mọi đồ đạc đều không hề suy chuyển, cô bất tri bất giác mỉm cười xoa lên bụng.
“Bé con, chúng ta đã về nhà rồi.”
Không biết bé con có cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho bé hay không, nhưng cô tin là có thể, nên cô vẫn thường xuyên xoa bụng, vỗ về, nói chuyện với bé con.
Cánh cửa gỗ bật mở, người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường giờ phút này lại hóa thân thành người đàn ông nội trợ trong gia đình.
Hắn cầm trên tay một bát cháo nhỏ, đặt xuống tủ đầu giường.
“Đặt xuống đi, cẩn thận nóng.”
Lời hắn nói ra đúng lúc cô cẩn thận từng li từng tí định bê bát lên tự mình ăn.
Đừng nói cô tự mình đa tình, một bát cháo mang lên tận đây, còn đặt ngay bên cạnh cô, nhất định là để cho cô rồi.
Đúng không nhỉ?
Cô đưa mắt nhìn hắn, không biết động tác tiếp theo của hắn là gì.
Chỉ thấy người đàn ông thân cao mét tám kéo một chiếc ghế tới gần giường, lần nữa cầm lấy bát cháo.
“Anh làm gì vậy?”
Hắn cẩn thận vạn phần xúc một thìa cháo nhỏ, kề sát lên miệng thổi nguội rồi mới đưa đến bên khóe môi cô.
“Đút cho em ăn chứ còn gì nữa.
Há miệng ra nào.”
Vừa vui sướng vừa quẫn bách lại vừa ngại ngùng để hắn xúc cho lưng bát cháo, đến khi hắn hỏi còn muốn ăn nữa không cô mới lắc đầu, lần nữa lên tiếng:
“Không cần nữa đâu, cảm ơn anh.”
Buông một tiếng thở dài, hắn đưa tay vuốt tóc cô.
“Ừm, cũng gần đến giờ ăn cơm rồi, không nên ăn quá nhiều cháo… Em và con nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Muốn cái gì cứ nói cho tôi biết.
Thế nhé, nằm nghỉ một lúc đi, tôi phải đi xử lý công việc.”
Cô gật gật đầu, ừm một tiếng:
“Anh tới công ty sao?”
Hắn dịu dàng cười với cô, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không, để em ở nhà một mình làm sao tôi yên tâm được.
Tôi ở ngay phòng làm việc bên kia, có vấn đề gì em cũng có thể chạy sang đó, không có vấn đề gì mà muốn gặp tôi thì cũng có thể sang.
Tôi không khóa cửa, em vào lúc nào cũng được.”
Cô lần nữa gật đầu, ý bảo đã biết.
Sau khi hắn rời khỏi, căn phòng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Có vẻ như gần đây tâm thần cô quá căng thẳng, lúc này cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, bỏ qua tất cả mọi thứ, nhắm mắt lại mơ màng ngủ.
Bên kia, hắn vừa nhận được tin vui nên lòng đầy nhiệt tình xử lý công việc, hiệu suất cũng cao hơn thường ngày.
Người đang gặp chuyện tốt làm gì cũng thuận lợi, chính là như hắn lúc này đây.
Xem xong một bản kế hoạch mới, kí tên, hắn vươn vai, nhìn đồng hồ cũng đã gần trưa.
Bất tri bất giác, đã xử lý công việc cả tiếng đồng hồ rồi.
Không biết cô đang làm gì trong phòng, hắn định đứng lên, nhưng nghĩ nghĩ gì đó, lại ngồi xuống, gọi điện cho trợ lý.
“Alo sếp ạ?”
Hắn gật đầu, sau khi gật xong mới nhớ ra động tác của mình thật sự ngu ngốc, liền giả vờ ho một tiếng, nói với trợ lý:
“Khụ… cậu giúp tôi đặt nhà hàng, nơi nào món ăn thanh đạm tinh tế một chút, thời gian… ba mươi phút nữa đi, chỉ hai người thôi… Đúng, tôi và vợ tôi.”
Cúp điện thoại, trợ lý bên kia làm theo chỉ thị của sếp, ngẫm nghĩ: “Rõ ràng vợ chồng sếp rất yêu thương nhau, đã kết hôn hơn hai năm còn suốt ngày hẹn hò như hồi mới yêu.
Vậy mà đám báo lá cải vô đạo đức suốt ngày đưa tin họ bất hòa.”
Thuận tay tắt đi tab báo lá cải với dòng tiêu đề bắt mắt “Nghi vấn Lục Huy Hoàng và vợ quan hệ rạn nứt”, cậu trợ lý trẻ quyết định nên bớt xem tin tức lá cải đi thì hơn.
Sau khi cuộc gọi với trợ lý kết thúc, Hoàng đừng dậy, đi sang phòng ngủ.
Trong phòng mơ hồ có tiếng nói chuyện, có lẽ cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Bàn tay giơ lên định gõ cửa của hắn ngưng lại, lần nữa quay về phòng làm việc.
Trong phòng ngủ, cô đã bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của người phụ nữ sinh ra cô, chính là bà Vân.
“Con đừng có cậy nọ cậy kia bắt nạt chị gái nữa được không?”
Nghe rõ lời bà nói, đầu óc cô trở nên mông lung.
Cô chẳng thể nào hiểu nổi bà đang nhắc tới chuyện gì, trong khi chính cô còn đang thắc mắc chuyện hồi sáng chị gái hẹn cô tới khách sạn sau đó biến mất.
“Mẹ nói gì vậy? Con đâu có bắt nạt chị ấy đâu.”
Mẹ cô hừ một tiếng:
“Con có làm gì hay không thì chính con biết rõ.
Thế còn chuyện ly hôn giải quyết thế nào rồi?”
Cô thở dài, đáp:
“Nhất định sẽ ly hôn, mẹ yên tâm, con cũng đã khẳng định với chị là sẽ ly hôn rồi.
Hoàng cũng đã đồng ý, nhưng mẹ cũng biết còn gì, ly hôn đâu phải chuyện nói là làm ngay được, phải có thời gian xử lý…”
Cô chưa nói hết câu, bà đã ngắt lời:
“Thời gian xử lý của con hơi lâu rồi đấy.
Nhanh nhanh chóng chóng mà gửi đơn ra tòa sau đó hoàn tất thủ tục ly hôn đi, rồi còn trả lại mọi thứ cho chị gái con chứ.
Con bé chẳng dễ dàng gì mới trở về được, con lại còn bắt chị phải đợi.
Có mỗi chuyện đơn giản như ly hôn mà mãi không xong…”
Bà nói như thể kết hôn ly hôn đơn giản như mua mớ rau miếng thịt ngoài chợ.
Cô cũng không muố tiếp tục cuộc nói chuyện vô bổ với bà nữa, vì sớm muộn cũng sẽ dẫn tới tranh cãi, liền nói:
“Được rồi, sẽ ly hôn, con sẽ cố gắng xử lý mọi chuyện nhanh nhất có thể.
Như vậy mẹ đã vừa lòng chưa?”
Đầu dây bên kia, bà chép miệng:
“Chẹp, con nói cứ như là mẹ bắt ép con ly hôn ấy nhỉ? Đây là con nợ chị gái con, đến lúc trả lại thôi mà.
Thế nhé, cái gì cũng làm nhanh lên, chẳng ai rảnh đợi con đâu.”
Ngắt điện thoại, cô ngồi thừ người trên giường.
Lát sau đưa tay lên vỗ nhẹ trên bụng, thầm thì:
“Cuối cùng chỉ có con là còn ở lại bên mẹ thôi.”
Từ trong khóe mắt của đôi mắt nâu xinh đẹp, một giọt lệ nhẹ nhàng chảy xuôi xuống khuôn mặt thanh tú.
Phụ nữ mang thai đặc biệt dễ xúc động, dễ rơi nước mắt, coi như bây giờ cô cũng đã tự mình trải nghiệm rồi.
“Cốc, cốc” tiếng gõ cửa tượng trưng vang lên, ngay sau đó cánh cửa gỗ mở ra, Hoàng bước vào.
“Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng mà em thích rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Cô nhìn hắn, thắc mắc:
“Tại sao không ăn ở nhà, đi nhà hàng làm gì?”
Đáp lại thắc mắc của cô, hắn chỉ mỉm cười:
“Vì hôm nay bác Hoa không có nhà, chẳng lẽ em muốn ăn mì tôi nấu sao?”
Mì hắn nấu không tới nỗi tệ, nhưng suy nghĩ cho bé con trong bụng, cô vẫn nên ít ăn những thứ như mì ăn liền thì hơn, liền lắc đầu:
“Không, nhưng tôi cũng có thể nấu cơm mà.”
Vừa nói xong, lại thấy hắn dứt khoát gạt đi.
“Không được, em đang mệt, làm sao có thể bắt em nấu cơm được.
Vả lại tôi đã đặt bàn rồi, không hủy được đâu.
Chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, kéo tay cô đứng dậy.
Cô không còn lời nào để nói, đành thuận theo ý hắn, đứng dậy xỏ chân vào dép bông, đi xuống dưới nhà.
Ra tới cửa, cô cúi đầu định kéo đôi giày về phía mình, lại bị hắn ngăn lại.
“Từ từ đã.”
Một lần nữa cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thắc mắc.
Chỉ thấy hắn kéo một chiếc ghế ra, bảo cô ngồi lên, sau đó ngồi xổm xuống, giúp cô xỏ chân vào giày.
“Anh không cần như vậy đâu, tôi có thể tự làm được.”
Đáp lại cô chỉ là cái lắc đầu của hắn.
Đùa hả? Hắn biết là cô có thể tự làm được, nhưng không lợi dụng cơ hội này để gần gũi với cô thì còn đợi tới lúc nào nữa.
Cúi đầu thắt dây giày cho cô xong, hắn mới tự mình đi giày, giả vờ không nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, nhưng lại cố tình quay mặt ra ngoài, cúi đầu cười trộm.
Xem ra cách này có tác dụng.
Hắn có thể tiếp tục như vậy, dần dần tăng mức độ thân mật giữa hai người lên từng chút một.
Ít ra, cô cũng không hề từ chối sự săn sóc của hắn, không phải sao?.