“Chị thấy trong người thế nào rồi? Hôm nay tôi hoảng quá nên có nói mấy lời không hay, chị bỏ qua cho tôi nhé.”
Hiếm khi thấy Huy ăn nói khép nép như vậy, có lẽ là do nghĩ tới cô đang mang thai, tâm trạng bất ổn sẽ ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của đứa bé, cũng gián tiếp ảnh hưởng tới sức khỏe của cô.
“Không phải lỗi của cậu, là lỗi của tôi.
Tôi còn phải cảm ơn cậu mới đúng, nếu như không phải là có cậu vừa vặn xuất hiện, thì bây giờ, hậu quả tôi không dám nghĩ tới nữa.”
Nhìn thần sắc cô khi nhận lỗi về mình, cậu ta cũng không biết nói gì thêm, cũng không nói với cô rằng mọi chuyện không phải trùng hợp, là cậu ta đi theo cô tới tận hồ nước đó, mới có thể kịp thời cứu người.
Cô cảm thấy có lỗi, với chính mình và với cả đứa bé còn chưa kịp thành hình trong bụng.
Một sinh mạng nhỏ vô tội như vậy, nếu cứ thế mất đi, cô có dành cả đời cô độc để chuộc lỗi cũng chuộc không nổi.
May mà bé con này sức sống rất ngoan cường, mới ở lại bên cạnh cô.
“Nhưng có điều này, tôi muốn nhờ cậu giúp… Có được không?”
Muốn giữ lại đứa bé, để nó có thể bình an sinh ra, cô cần để ý tới nhiều thứ, suy tính kĩ càng.
Những việc này, muốn thực hiện, trước tiên phải giữ bí mật sự tồn tại của cái thai trong bụng.
“Chuyện gì, chị nói đi, giúp được tôi sẽ giúp.”
Huy ngồi trên ghế bên cạnh giường, gật đầu cổ vũ cô nói tiếp.
Cô cũng không ngập ngừng nữa, nói thẳng:
“Tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật chuyện này, tôi tạm thời không muốn cho ai biết mình đã mang thai.”
Nhìn thẳng vào mắt cô, dường như cậu ta thấy được quyết tâm chưa từng có.
“Bao gồm cả anh trai tôi?”
Cô gật đầu.
Thật ra người cô muốn giấu nhất chính là anh trai cậu ta.
Hắn đã từng ngóng đợi cô sinh một đứa con cho hắn, nhưng đó là trước khi Dương ra tù.
Bây giờ Dương đã trở lại, tất nhiên mọi thứ đều thay đổi, cuộc hôn nhân giữa hắn và cô có thể tan vỡ bất kì lúc nào.
“Tất nhiên là bao gồm cả anh ta.
Chúng tôi có lẽ sẽ ly hôn trong tương lai gần, để anh ta biết đến sự tồn tại của đứa bé sẽ gây ra nhiều vấn đề không cần thiết.”
Là người chứng kiến rất nhiều chuyện, từ đầu đến cuối Huy đều thấy anh trai mình không vô tâm vô tình với cô như hắn luôn thể hiện, mà trái lại, có lẽ đã có tình cảm với cô từ lâu.
“Chị chắc chứ?”
Đáp lại cậu ta là cái gật đầu khẳng định.
“Chắc chắn, tôi muốn con tôi được sinh ra và lớn lên một cách bình an, cho dù không có bố nó cũng không sao cả.
Tôi sẽ tự mình nuôi dạy nó.”
Không thể không nói, tình yêu của người mẹ là hết sức vĩ đại.
Lúc này cô mới biết, cô sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, cho dù có mệt mỏi, khó khăn đến đâu, vì con của mình.
Thấy cô chắc chắn như vậy, Huy cũng không tiện nói gì thêm.
Cậu ta gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của cô.
“Được, tôi sẽ giúp chị giữ kín chuyện này.”
Ở bệnh viện một đêm, sáng hôm sau cô ngồi trên chiếc xe đỏ rực của Huy, để cậu ta đưa về nhà.
“Chị cần phải cẩn thận hơn bình thường gấp mười lần, à không gấp một trăm lần.
Người xung quanh đều không biết chị mang thai, nên tự chị phải chăm sóc tốt bản thân…”
Xe đã dừng lại trước cửa biệt thự, nhưng Huy vẫn không ngừng dông dài.
Cô cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, chỉ có người thật lòng quan tâm đến cô mới dông dài như vậy.
“Được rồi, được rồi, tôi tự biết rồi.
Không biết còn tưởng cậu là mẹ của tôi đấy.”
Vẫy tay tạm biệt cậu ta, cô đi vào trong nhà, thở phào nhẹ nhõm vì thấy trong nhà yên ắng không một bóng người.
Thay một chiếc váy suông thoải mái, có lẽ thời gian tới cô nên chăm mặc những loại trang phục không lộ bụng này hơn.
Tủ đồ này cũng tới lúc cần thay mới rồi.
“Cạch”, cửa phòng bật mở, người đi vào khiến cô hơi giật mình, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh tự nhiên.
Hoàng đi vào phòng, thấy cô ngồi trên giường thì rất tự nhiên hỏi han, giống như là những cặp vợ chồng bình thường khác.
“Đêm qua em không về nhà à? Đi đâu vậy? Có phải lại tới nhà Hồng không?”
Có vài lần cô không ở nhà vào ban đêm, là đi tới nhà Hồng, các mối quan hệ của cô rất ít, nên không khó để đoán ra.
Đang toát mồ hôi, não vận hành hết công suất để bịa ra một lời nói dối hợp lý, tránh cho hắn nghi ngờ, cô gật đầu ngay khi hắn cho cô một bậc thang để bước xuống.
“Tôi ra ngoài chơi, sau đó thấy muộn quá, sợ về nhà ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi, nên qua đêm ở ngoài luôn.”
Dường như hắn cũng không hề nghi ngờ tính xác thực của lời cô nói, chỉ cho rằng cô vẫn còn khách khí với hắn, nên hướng về phía cô nở nụ cười.
“Lần sau có muộn rồi cũng cứ về nhà, không sao cả.
Qua đêm ở ngoài làm sao thoải mái được bằng ở trong nhà.”
Nghe hắn nói vậy, cô chỉ cảm thấy chua xót.
Ngôi nhà này sớm muộn cũng trở thành tổ ấm của hắn và người khác, sự thật bày ra trước mắt, làm sao cô có thể an tâm thoải mái hưởng thụ sự ấm áp mà nó mang lại được.
“Sớm hay muộn thì cũng phải quen thôi mà.
Chị gái tôi trở về rồi, anh đã nói chuyện với chị ấy chưa.”
Nói chuyện mà cô nhắc đến, đương nhiên là nói về chuyện tương lai của hai người họ, nói về chuyện về lại bên nhau.
Nhưng Hoàng lại hiểu nhầm ý của cô, cho rằng chỉ là đơn thuần nói chuyện bình thường, liền gật đầu.
“Nói rồi, tôi và cô ấy đã nói chuyện từ ngày đầu tiên cô ấy trở về, ở nhà họ Tô.
Không phải hôm đó em cũng có mặt sao?”
Thì ra họ đã nói chuyện với nhau từ sớm, chỉ có cô như một con ngốc ở đây một mình suy tính ngược xuôi.
Cô cúi đầu không hề ngẩng lên nhìn hắn, hạ quyết tâm nói:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Không khí lưu chuyển giữa hai người đông cứng lại, tâm trạng tốt đẹp của hắn bay biến sạch.
Hắn không hiểu tại sao đến giờ phút này trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ muốn ly hôn.
Ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngước mắt lên nhìn người đang ngồi trên giường, hắn nói:
“Em có thể đừng nhắc tới chuyện ly hôn được không? Hay là tôi đã làm gì khiến em không vui? Nếu thật sự là như vậy thì em nói ra đi, tôi sẽ sửa.”
Cô cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt của hắn, mím môi, hồi lâu sau mới trả lời.
“Anh không làm gì sai cả.
Nhưng anh không nhìn lại cuộc hôn nhân của chúng ta sao? Ngay từ đầu cả hai bên đều không tình nguyện, anh cũng đã nhiều hơn một lần thừa nhận người anh thật sự yêu thương là chị gái của tôi.
Chẳng qua chị ấy đang ở trong trại giam nên mới tiếp tục mối quan hệ vợ chồng này, coi tôi là vật thế thân.
Bây giờ chị ấy đã trở về rồi, chúng ta nên để cuộc sống của nhau trở lại với quỹ đạo vốn có.”
Cầm lấy bàn tay mảnh dẻ của cô, hắn đau đớn tới không thể thở nổi.
Thì ra đến giờ cô vẫn nghĩ rằng người hắn thực sự yêu thương là Dương.
Đã đến nước này, việc duy nhất hắn có thể làm, có lẽ là nói thẳng cho cô biết tình cảm của mình.
“Đừng suy nghĩ linh tinh.
Em mới chính là người chưa nhìn rõ được sự thật.
Con mắt nào của em nhìn thấy tình cảm giữa tôi và Dương còn chưa dứt?”
Cô nghi ngờ nhìn hắn:
“Vậy anh vừa nói hai người đã nói chuyện với nhau…”
Hắn thở dài, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Là nói chuyện, chào hỏi, đối đáp qua lại vài câu.
Em nghĩ là chúng tôi còn có thể nói chuyện gì? Người tôi yêu hiện tại là em, tôi cũng muốn em và tôi, hai chúng ta, cùng với con chúng ta sau này nữa, sẽ sống bên nhau hạnh phúc.”
Hắn nhắc tới con của hai người, làm cô có chút chột dạ.
Suýt nữa đã buột miệng nói ra sự tồn tại của bào thai trong bụng, nhưng cô kìm lại được, lý trí kịp thời xuất hiện, kéo cô ra khỏi cảm giác hồi hộp và hạnh phúc khi bất ngờ được hắn tỏ tình.
Cô lắc đầu, mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy.
“Chúng ta vẫn nên ly hôn thì hơn.
Đó là chị gái tôi, cũng là người đã dành cả thanh xuân để hướng về anh.
Tôi và anh đều không thể phụ lòng chị ấy được.
Cuộc hôn nhân này từ khi bắt đầu đã là sai lầm rồi, bây giờ là lúc chúng at phải cứu vãn sai lầm đó.”
Cô cứng đầu khiến hắn cứng họng.
Không nghĩ tới, đã bày tỏ tình cảm, đã nói hết lòng mình, nhưng nhận được vẫn là cái lắc đầu từ cô.
Hắn đứng dậy, nói với cô vài lời:
“Em tự suy nghĩ lại cho rõ ràng mọi chuyện đi, dù sao thì chuyện ly hôn này tôi nhất quyết không đồng ý, tôi cũng sẽ không quay lại với Dương, chuyện của tôi và cô ấy đã kết thúc từ lâu rồi.
Tôi không đồng ý ly hôn, và nhất định sẽ không để em thuận lợi ly hôn với tôi.”
Sau đó đi ra cửa, trước khi rời khỏi còn quay đầu lại nói: “Em vẫn nên suy nghĩ cho kĩ đi thì hơn.”
Hắn đi rồi, cô đứng dậy khỏi giường, mở cửa sổ, suy nghĩ về những sự việc xảy ra trong thời gian gần đây.
Mọi thứ quá dồn dập, khiến cô quay cuồng không biết phải làm sao.
Cách giải quyết duy nhất cô nghĩ tới, chính là một dao chặt đứt rất cả rắc rối, ly hôn với hắn.
Lúc này, cô nhận được điện thoại của người vừa chia tay cách đây không lâu.
“Chị đang làm gì thế? Vẫn đang ở nhà đúng không? Tôi buồn quá.”
Giọng Huy có vẻ rất buồn, dường như mới một hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cậu ta đã bị rút hết sức sống, từ một người ngả ngớn bất cần trở thành kẻ chán chường.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu bị làm sao?”
Huy cười rất nhạt, trong trí nhớ của cô chưa bao giờ cô bắt gặp cậu ta trong lúc tâm trạng kém đến như vậy.
Thở dài một hơi, cậu ta trả lời cô:
“Tôi vừa mới bị đá, lại trở về kiếp sống độc thân rồi.
Chị có thể an ủi tôi một chút được không?”
Thì ra lại là chuyện tình cảm.
Những người xung quanh cô, mọi người đều có vấn đề rắc rối của riêng mình.
Chuyện duy nhất cô có thể làm là an ủi vài câu.
Nhưng cô không có nhiều kinh nghiệm trong việc này lắm, nên có lẽ cũng chẳng có nhiều tác dụng.
“Được rồi, cảm ơn chị.
Còn bắt chị vắt óc nghĩ ra mấy lời an ủi nữa thì làm khó chị quá.”
Cuộc gọi của Huy vừa kết thúc, điện thoại của cô gần như ngay lập tức lại lần nữa đổ chuông.
“Alo, ai vậy ạ?”
Một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được, là người luôn được nhắc tới trong cuộc nói chuyện của cô và Hoàng, mới trở về từ trại giam, chị gái của cô.
“Là chị đây.
Em đang ở đâu? Chị nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”.