Nghe thấy tin tức này, Trình Uyên cũng không vui mừng chút nào, vì bây giờ anh gặp phải vấn đề còn quan trọng hơn việc tháo gỡ ân oán giữa Tập đoàn Lương Câu và Bạch Thị, đúng, ít nhất trong mát anh, Bạch An Tương quan trọng hơn những chuyện này.

“Chủ tịch Tập đoàn Lương Câu yêu cầu chúng ta chứng kiến cảnh ông ta đàm phán với ông cụ Bạch của Bạch Thị.” Vương Tử Yên nói.

Trình Uyên gật đầu nói: “Vậy cô sáp xếp đi, cố gắng sáp xếp vào giữa trưa” “Ừ, được!” “Còn nữa, mẹ tôi bị bệnh rồi, tôi muốn dẫn bà đi kiểm tra một lát, cô xem xem có quen biết với bác sĩ để hẹn trước.

không” “Hả? Bà chủ bị bệnh sao?” Vương Tử Yên kinh ngạc.

“Không phải, không phải người mẹ đó.” Nói chuyện này cũng thật lúng túng, Trình Uyên không biết phải giải thích với Vương Tử Yên như thế nào, vì vậy.

vội vàng nói: “Đừng quan tâm là ai, dù sao cũng rất quan trọng với tôi, cô sắp xếp một chút đi.” “Vâng” Sau khi cúp điện thoại, Vương Tử Yên gọi điện thoại cho bệnh viện thành phố.

Sau đó cô ta lại gọi điện thoại cho Bạch Sĩ Phan.

Mấy ngày nay, bệnh tình của ông cụ Bạch cũng chẳng khá hơn, nguyên nhân cũng vì Tập đoàn Lương Câu từ đầu đến cuối luôn chèn ép Bạch Thị.

Bạch Thị là một xí nghiệp do một tay ông ta kinh doanh, đột nhiên sắp đổ ngã, tâm huyết mấy chục năm trôi theo.

dòng nước, đương nhiên ông ta không cam lòng như vậy.

Ông ta muốn nói chuyện với Tập đoàn Lương Câu, dù đối phương đưa ra điều kiện gì đều được, chỉ cần có thể giữ lại Bạch Thị là được.

Nhưng Tập đoàn Lương Câu người ta hoàn toàn khinh thường chuyện đàm phán với ông ta, những người mà ông cụ Bạch phái đến Tập đoàn Lương Câu, ngay cả cửa cũng chẳng vào được.

Tập đoàn Lương Câu chỉ truyền ra cho Công ty Trái cây Bạch Thị một tin tức, vô cùng đơn giản mà lại rất kiên quyết.

Tôi muốn giết chết ông! Ông cụ Bạch nóng ruột, ông ta biết rõ Bạch Thị hoàn toàn không đấu lại được Tập đoàn Lương Câu người ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta làm cho vỏ cũng chẳng còn, cực chẳng đã mới phải tìm đến Tập đoàn Tuấn Phong.

Khi Bạch Sĩ Phan nói Tập đoàn Lương Câu muốn đàm phán với bọn họ, ông cụ Bạch kích động đến mức đang nằm trên giường bệnh đứng bật dậy.

“Ba?” Bạch Sĩ Phan vội vàng bước lên đỡ.



Ông cụ Bạch đẩy Bạch Sĩ Phan ra, vội vàng hét lên: “Nhanh lên, đến Tuấn Phong… Gọi tất cả mọi người trong nhà chúng ta đến đây” Bạch Sĩ Phan không hiểu cho lắm.

Không chỉ có Bạch Sĩ Phan, các con cháu của ông cụ Bạch đều không hiểu, tại sao chỉ là một buổi đàm phán mà lại gọi tất cả mọi người trong nhà đến.

Ông cụ Bạch giải thích nói: “Tập đoàn Lương Câu muốn đàm phán với chúng ta, chắc chắn là có điều kiện.” “Các con nghĩ lại đi, tại sao bọn họ lại muốn đối phó với Bạch Thị chúng ta?” Tất cả mọi người lắc đầu.

Ông cụ Bạch thở dài nói: “Bạch Thị là xí nghiệp của nhà họ Bạch chúng ta, cho nên nếu có hiểu lầm gì, cũng là vì người nào đó của nhà họ Bạch chúng ta sinh ra hiểu lâm với người lãnh đạo của Tập đoàn Lương Câu thôi.” “Tôi bảo tất cả mọi người đến, chính là muốn tháo gỡ hiểu lầm này, hoặc là có vấn đề thì giải quyết vấn đề, cái này gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông.” Mọi người giật mình hiểu ra.

Người một nhà, khoảng hai mươi người làm việc ở Bạch Thị, đều bước vào Tập đoàn Tuấn Phong.

Dựa theo sự sắp xếp của Vương Tử Yên, bọn họ đều bước vào phòng họp của Tập đoàn Tuấn Phong.

Lúc này, Trình Uyên cũng đến, chẳng qua anh không xuất hiện trong đội ngũ người nhà họ Bạch, mà quay về phòng làm của mình, thông qua video theo dõi tình hình trong phòng.

Khi thấy trong số những người này không có Bạch An Tương, anh hơi nhíu mày.

“Trợ lý Vương, xin hỏi khi nào ông chủ Tập đoàn Lương Câu đến đây?” Mặc dù ông cụ Bạch có địa vị cao ở nhà họ Bạch, nhưng đứng trước mặt người của Tuấn Phong, lại chẳng đáng được nhắc đến, cho nên mặc dù đối mặt với một trợ lý ra đón tiếp bọn họ, ông ta nói chuyện cũng phải nịnh nọt.

Vương Tử Yên nhìn đồng hồ đeo tay nói với ông cụ: “Ông đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút.” “Không vội không vội, không cần giục đâu, chúng tôi đợi được.” Ông cụ Bạch cẩn thận nói.

Ông ta thật sự sợ lại kích thích Tập đoàn Lương Câu nữa.

Vương Tử Yên mỉm cười gật đầu với ông cụ, sau đó xoay.

người rời khỏi phòng họp.

Đúng lúc này, cửa phòng họp lại được người ta mở ra.

Gia đình Bạch An Tương xuất hiện trong phòng họp.

Trình Uyên nhìn thấy cảnh tượng này, nỗi lo lắng cuối cùng cũng lặng xuống.

Nhìn thấy Bạch An Tương cũng đến, Bạch Vĩnh Minh lập tức tỏ vẻ khó chịu. Có điều bây giờ Bạch An Tương người ta là Tổng giám đốc của Công ty Trái cây Bạch Thị, anh ta thật sự không thể gây sự với Bạch An Tương được, có điều…



“Bạch Sĩ Câu, ông đến đây làm gì?” Bạch Vĩnh Minh nhìn thấy Bạch Sĩ Câu bên cạnh Bạch An Tương, lạnh lùng hỏi.

Tuy đều là người của nhà họ Bạch, nhưng sự tồn tại của Bạch Sĩ Câu là điều mà ông cụ Bạch không bằng lòng chấp nhận nhất, cho nên, mặc dù là con cháu nhà họ Bạch cũng gọi thẳng tên Bạch Sĩ Câu.

Điều này trong mắt người ngoài, Bạch Sĩ Câu hoàn toàn không giống như con trai của ông cụ.

Thấy Bạch Vĩnh Minh nhắm thẳng vào ba mình, Bạch An Tương vốn dĩ tâm trạng đã cực kỳ tệ, gương mặt lập tức lạnh lùng: “Nói thừa, ba tôi cũng là người nhà họ Bạch, †ại sao lại không thể đến đây?” Bạch Vĩnh Minh cười khẩy nói: “Ông nội gọi chúng ta đến đây là muốn xem trong chúng ta có ai làm ra chuyện gì gây hiểu lầm với Tập đoàn Lương Câu hay không, ba cô cửa lớn không ra cửa trong không bước giống như một cô gái vậy, làm sao có hiểu lầm gì với người ta được? Chỗ trang trọng như thế này hoàn toàn không phù hợp.

với ông ta, theo tôi thấy vẫn nên đi đi, đừng đứng đây †ìm cảm giác tồn tại nữa.” “Anh…!” Bạch An Tương tức giận nói không thành lời.

Lý Ninh Quyên xắn tay áo, tức giận nói: “Thằng nhãi con, dù nói thế nào ông ấy cũng là chú út của cậu, cậu làm như vậy là ý gì…

Lý Ninh Quyên còn chưa nói hết câu đã bị Bạch Sĩ Câu kéo lại, bà ta nhìn Bạch Sĩ Câu không hiểu.

Bạch Sĩ Câu lác đầu với Lý Ninh Quyên, mỉm cười nói: “Đến cũng đến rồi, ngồi xuống đi.” Nói xong kéo Lý Ninh Quyên định tìm một chỗ ngồi xuống.

Lý Ninh Quyên trừng mát nhìn Bạch Sĩ Câu, tức giận đến mức môi giật giật: “Ông thật vô dụng!” Quả thật, bất kể là ai, bị một đứa cháu chế nhạo như vậy thì cũng rất mất mặt.

Nhưng mà Bạch Sĩ Câu lại lựa chọn nhẫn nhịn, tuy rằng đây chính là tác phong của ông trước giờ.

“Chú út? Ha ha… Này, Bạch Sĩ Câu, nơi đó là dành cho những nhân vật quan trọng ngồi, nếu ông chỉ đến để hóng hớt, ngồi xuống dưới đi:’ Ngay khi Bạch Sĩ Câu định ngồi xuống, Bạch Vĩnh Minh đột nhiên lên tiếng quát ông.

Trong phòng họp lúc này đều chỉ có người lãnh đạo cao.

cấp ngồi, mà đằng sau còn có một chiếc ghế bành, đó là mấy nhân viên tầng thấp nhất, cùng với nhân viên ghi chép biên bản, phiên dịch vân vân đang ngồi.

“Bạch Vĩnh Minh, anh đừng có quá đáng. Bạch An Tương nổi giận quát.

Mông Bạch Sĩ Câu còn chưa chạm được xuống ghế đã nghe thấy Bạch Vĩnh Minh nói như vậy, không biết làm sao đành cười cười đứng dậy, sau đó ngồi xuống ghế dựa đằng sau.

Bạch Sĩ Câu làm cho Lý Ninh Quyên tức muốn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play