Mà vào lúc này, ngay trước khi xử án, Vương Hinh Duyệt đã chuyển cho Đàm Bích Thư một phần tài liệu.
“Luật sư Đàm, chủ tịch của chúng tôi giao cho tôi đem cái này cho cô. Hy vọng cô xem kỹ một chút.”
Đàm Bích Thư nhận lấy tài liệu, không có đọc, rồi cười chế nhạo. nói “Trợ lý Vương, tôi rất là tò mò, trong khoảng thời gian này căn bản cô không thể nào gặp được Trình Uyên.
Vậy thì anh ta từ lúc nào đưa cái này cho cô, và rồi nhờ cô giao cho tôi nữa? “
Đàm Bích Thư thì lúc nào cũng lạnh như tiền, nói gì thì nói luôn đầy nghi vấn, khả năng này có lẽ liên quan đến nghề nghiệp của cô ấy.
Vương Hinh Duyệt biết, cho nên cũng không thèm quan tâm lắm, chỉ là mỉm cười rồi nói: “à chuyện này là trước khi xảy ra chuyện ngài ấy đã giao cho tôi.”
Nghe đến đây, Đàm Bích Thư giật mình, “Trước khi xảy ra chuyện, vậy thì anh ta nói có tính toán từ trước rồi?”
“Chỉ cần nhìn qua sẽ biết, đây là bằng chứng lật lại vụ án.” Vương Hinh Duyệt mỉm cười nói.
“Bằng chứng?” Đàm Bích Thư dường như có vẻ bác bỏ điều này.
Lấy ra thông tin trong túi tài liệu, cười lạnh một tiếng: “Ha ha, những thứ này nếu không tận mắt nhìn thấy có lẽ sẽ rất giống nhau.
Chẳng lẽ vụ án này thật sự đảo ngược được sao?”
Một bên nói như thế, một bên vẫn lướt thông tin.
Đột nhiên, Đàm Bích Thư trợn tròn mắt.
Cô không thể tin rằng những điều được có trong tài liệu này là sự thật.
Giống như là, trên thế giới này chỉ còn lại mấy mảnh giấy, ngày tận thế sắp đến rồi, trước khi tận thế, cô nhất định phải nhớ kỹ từng câu nói trên những mảnh giấy này.
Đàm Bích Thư trước đây có vẻ mặt rất khinh thường, nhưng giờ lại nghiêm túc như một kẻ tham công tiếc việc.
Lần này Trình Uyên đi vào, người lo lắng nhất chính là Vương Hinh Duyệt.
Bởi vì luôn ở bên Trình Uyên, cô đã cởi mở lòng mình hơn và hoàn toàn tin tưởng vào Trình Uyên.
Trong suy nghĩ của Vương Hinh Duyệt, chỉ cần Trình Uyên làm gì đó, cô đều tin rằng anh luôn đúng.
Điều này tưởng chừng rất phi lý nhưng lại hoàn toàn rất tự nhiên.
Vì vậy, nhìn thấy Đàm Bích Thư khó tin trước mặt, lúc này, cô tự nhiên an tâm hơn, “Chủ tịch, thật sự không gì không làm được.”
“Có một điều rất đáng ngờ.” Lúc này, Đàm Bích Thư ngẩng đầu hỏi Vương Hinh Duyệt “Hồng Anh này bây giờ ở đâu?
“trên đường.” Vương Hinh Duyệt nói.
“Sao cô không đưa những thứ này cho tôi sớm hơn!” Sau khi gật đầu, Đàm Bích Thư nhíu mày trách cứ.
Vương Hinh Duyệt thành thật trả lời, “cô biết không, ngoài kia có hàng trăm người, có lẽ đều là người cùng một nhà.”
Đàm Bích Thư hơi giật mình, sau đó hiểu ý tứ, đồng thời cũng cảm thấy quá uất ức, “tại sao không tin tưởng tôi, nhưng lại mời tôi?”
“Bởi vì cô vừa mới tốt nghiệp, vẫn là một trang giấy trắng.” Vương Hinh Duyệt cười nói, “Tương đối mà nói, cô đáng tin hơn một chút.”
…
…
Vương Hinh Duyệt nói đúng, xung quanh tòa án có hàng trăm người đều cùng một nhà.
Những người này có đủ loại, thậm chí còn có những gian hàng nhỏ bán bánh xèo trước cửa nữa ấy chứ.
Một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa và một người đàn ông trẻ trong bộ vest xanh nhạt đứng ở cửa tòa án.
“Bạch Dạ Ca Ca, thật ra anh không cần đích thân đến đây, nhìn xem xung quanh đây ít nhất mấy trăm người đều là người nhà chúng ta, Trình Uyên này có biến hóa thế nào đi nữa nhất định sẽ chết.” Cô gái nhỏ nhắn nhìn. mới mười sáu, bảy tuổi tuổi gì đó nhìn cũng dễ thương, nháy mắt nói với Bạch Dạ.
Gương mặt người thanh niên vẫn bình thản, giữa hai lông mày dường như có một nỗi buồn nhàn nhạt, nhiwnf tổng thể hắn ta cũng đẹp trai nhưng lại có vận khí thăng trầm không hợp với tuổi tác.
“anh cùng anh trai em từ nhỏ cùng lớn lên, có thể nói tình như thủ túc. Bây giờ hắn bị giết.
Nếu như anh không báo thù cho hắn, e rằng trong lòng sẽ không vượt qua được chướng ngại này.”
Bạch Dạ nhìn thật sâu vào tòa nhà nguy nga, hai tay chậm rãi nắm thành nắm đấm “Tố Tịch, một lát nữa em tránh xa nơi này một chút.”
Cô gái này tên là Tố Tịch, chớp mắt đầy ranh mãnh hỏi “Bạch Dạ Ca Ca, anh lại là quan tâm em sao?”
Bạch Dạ cười khổ thở dài một hơi “em vẫn còn con nít.”
Khi Tố Tịch nghe vậy có vẻ không vui “Không phải đâu nha, người ta cũng lớn rồi đấy.”
“tóm lại, em cứ tránh xa nơi này một chút, anh sợ em sẽ liên lụy đến.”
Tố Tịch mỉm cười, “Bạch Dạ Ca Ca yên tâm đi, nhìn xem, Phương gia chúng ta cũng ở đây và còn có nhiều người như vậy, ai có thể động đến em?”
“chẳng lẽ còn có người dám gây chuyện với Phương gia bọn em?”
Khi nói về Phương gia, Tố Tịch tràn đầy sự tự hào.
Đúng vậy, cô ấy là Phương Tố Tịch, em gái của Phương Thanh Yến.
Tuy nhiên, khi giọng cô ấy vừa rơi xuống …
“kít”!
Có tiếng phanh.
Một chiếc Jetta màu đen đậu trước tòa án.
Lúc nhìn thấy chiếc Jetta màu đen, nụ cười trên người Phương Tố Tịch đột nhiên biến mất.
Ngay cả vẻ mặt của Bạch Dạ cũng đột nhiên ngưng tụ lại.
Chiếc xe Jetta màu đen đang đậu trước tòa án, hình như chiếc xe đi từ xa mà đến, cho nên vẫn còn có hơi nước bốc lên từ đầu xe.
Một chiếc xe cũ kỹ với giá chưa đến 100..
NDT nhưng ngay lập tức đã khiến quá nhiều người phải sửng sốt.
Những người trong Nhà họ Phương đều lùi lại trong tiềm thức, như thể họ muốn tránh xa chiếc Jetta này.
Trong chiếc xe hạng sang của Phương Hoài Sơn đối diện với xe này, khi nghe thấy tiếng phanh xe, Phương Hoài Sơn đột nhiên ngồi thẳng người lên, vừa nhìn thấy chiếc Jetta này, khóe miệng đột nhiên mở to.
“Chết tiệt, sao hắn lại tới đây!” Phương Tam Gia kêu lên.
Người phụ nữ da ngâm dường như nhận ra sự tình nghiêm trọng, hỏi “Tam gia, làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì?” Phương Tam Gia buồn bực nói, “Để người của chúng ta trước tiên lui về phía sau, và tuyệt đối đừng chọc giận hắn.”
Đúng lúc này, một vài chiếc ô tô chạy tới.
Trong số đó, trên xe Audi, với sự hiện diện trong vai Bạch Long Trần Đông Vương Mỹ Lệ và còn có những người khác nữa.
Sau khi xuống xe, họ đứng về phía cửa chính, dường như đang đợi ai đó.
Khi cô gái béo nhìn thấy chiếc xe Jetta, mắt cô ấy sáng lên và ngay lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Bạch Long Trần Đông dường như cũng có vẻ hơi kinh ngạc.
Không mất nhiều thời gian để một chiếc Iveco cải tiến đậu trước tòa án.
Trình Uyên bị áp giải xuống xe.
Ngay tại thời khắc Trình Uyên xuống xe, Bạch Long cùng mấy người nữa vội vàng vây quanh.
Đương nhiên, có cảnh sát hộ tống, bọn họ chỉ cần dựa sát theo sau, vẫn là không tiếp cận được Trình Uyên.
Trình Uyên nhìn thấy tất cả mọi người đều bình an, trong lòng hơi hơi lắng xuống.
Anh mỉm cười với mọi người, và sau đó bị áp tải đưa vào phòng xử án.
Vừa quay đầu lại, anh cũng nhìn thấy chiếc Jetta màu đen phong trần đầy bụi bặm.
Trình Uyên cũng không quan tâm lắm, dù sao một chiếc xe giá chỉ có thể coi là thường dân, sẽ không thu hút được bất luận kẻ nào.
Nhưng điều mà anh không biết, đó là một chiếc xe bình thường rẻ tiền như vậy, nhưng lại có một đôi mắt sâu trong đó, nhìn chằm chằm Trình Uyên không chớp.
“Nhóc con, có ta ở đây, dưới gầm trời này không ai dám động đến con!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT