Nhưng mà, Phương Thanh Yến lúc này đột nhiên xua tay. “Này, tại sao phải bận tâm đến một tên nhà quê như vậy, hắn thích nói cái gì thì cứ để cho hắn nói .”

Hắn ta hoàn toàn không nhìn thẳng vào Trình Uyên.

Rất rõ ràng, không truy cứu sự chống đối của Trình Uyên, là không phải hắn rộng lượng, mà là bởi vì hắn hoàn toàn không có coi Trình Uyên có ở trong mắt.

Mọi người có thể suy nghĩ kỹ, thì sẽ hiểu, dù sao thì Thương Minh cũng là người phụ trách huyết mạch của tất cả các doanh nhân, và hắn có thể phá hủy một công ty hay một tập đoàn bất cứ lúc nào nếu hắn muốn.

“nếu hắn thích đứng đó để nghe, thì cứ để hắn đứng đó nghe đi. Dù sao nhà quê từ trước đến nay luôn không có phép tắc , và tôi sớm cũng đã quen thuốc rồi.” Phương Thanh Yến thản nhiên nói.

Thuộc hạ của hắn vội vàng cúi đầu “Vâng.”

“được rồi,Tiếp theo, chúng ta hãy tiếp tục nói về việc quy hoạch lại khu kinh doanh ở Tân Dương .”

Vội ho một tiếng,rồi hắng giọng, Phương Thanh Yến cầm lấy phần tài liệu kia nghiêm túc nhìn thoáng qua, tiếp tục nói.

Không để ý tới sao?

Điều này khiến Trình Uyên đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Điều này cũng khiến anh nhận ra sự khác biệt giữa Phương Thanh Yến và Thẩm Lệ.

Nó tạo cho mọi người cảm giác được rằng bọn họ không cùng đẳng cấp nào cả.

Mọi người không thể trêu đùa được.

“Như chúng ta đã biết, Chín Công Ty đã hết cách xoay chuyển, vì vậy Thương Minh quyết định chia thị trường của chín Công Ty này thành chín phần và giao cho một số công ty tiếp theo tiếp quản. Đối với phương thức của việc tiếp quản, đó là mua lại hoặc rót vốn liên doanh, còn lại mọi người tự quyết định.“

Rất chặt chẽ, Phương Thanh Yến đã nói ra chín công ty sắp phải phá sản.

Những người muốn tiếp quản đầy niềm vui và phấn khích.

Các công ty tập đoàn chưa đăng ký cũng đừng vội, dù sao 20 công ty tập đoàn cũng đang chờ phân chia, nếu không có sự cố nào xảy ra thì ai cũng có thể có được một phần thịt ngon này.

Đương nhiên là ngoại trừ Tập Đoàn Cẩm Đông.

Hiển nhiên, người khởi xướng lần này Tập Đoàn Cẩm Đông đã bị Thương Minh cố tình phớt lờ.

Rất nhiều người nhìn vào ánh mắt của Trình Uyên với vẻ thương cảm.

Và trong số những người này, cũng có một số người vì Cẩm Đông mà rung động.

“Trong số chín công ty của tôi đã được chia cổ phần đó, có ai không đồng ý với phương pháp phân chia này không, hoặc là nếu có bất kỳ phản đối nào thì bây giờ có thể nói ra.”

Sau khi phân chia thị trường của chín công ty này, Phương Thanh Yến ngẩng đầu nhìn đám người bên dưới.

Nhìn gương mặt ai cũng tấm tắc khen ngợi, hắn thấy mãn nguyện vô cùng.

“Một bầy gà lôi sau khi cho ăn mấy hạt kê liền đã cúi đầu khom lưng.” Trong lòng của hắn đối với những người này rất khinh thường.

Chờ được một lúc.



Thấy không có ai phản đối, Phương Thanh Yến khẽ cười nói: “Vì mọi người đều không có phản đối cho nên chúng ta tiếp tục …”

“Tôi có phản đối!”

Lúc này, Trình Uyên đột nhiên nói.

Nhưng mà, Phương Thanh Yến dường như không có nghe thấy lời của Trình Uyên, tiếp tục nói “Tiếp theo là cổ phần của tập đoàn, cổ phần của tập đoàn cũng do tôi chia thành chín phần. Tiếp theo, tôi sẽ thông báo chín công ty trên thị trường đã thu mua được của Cổ phần Tập đoàn như sau. “

Hoàn toàn bị bơ nhẹ …

Đây là một điều vô cùng xấu hổ.

Hắn ta yêu cầu mọi người góp ý, thì anh là người muốn góp ý, nhưng hắn chỉ đơn giản là phớt lờ anh.

Dưới ánh mắt của mọi người, Trình Uyên không khỏi có chút nóng bừng hai bên má, đồng thời trong lòng nổi lên một cơn tức giận.

Trước đây anh thường bị khinh thường, chế giễu và không quan tâm, vì anh vốn không quan tâm điều đó, nhưng bây giờ thì khác.

“Cắt điện!” Trình Uyên tức giận hét lên.

Người của Tập Đoàn Cẩm Đông sau khi nghe xong lập tức hiểu ra, rút phích cắm loa ra.

“Tít!” Sau một âm thanh xuyên thấu truyền đến tai, micrô hoàn toàn im lặng.

Phương Thanh Yến quay đầu nhìn Trình Uyên.

“Dám phá rối làm việc của Thương Minh, ngươi thật là gan to đấy.” Phương Thanh Yến ngữ khí mỉa mai nói.

“Xin lỗi, hôm nay địa điểm này do Tập Đoàn Cẩm Đông chúng ta nhận thầu,và hôm nay cũng là lễ kỷ niệm Tập Đoàn Cẩm Đông của chúng tôi, mà những người bạn này đều là đến để dự yến tiệc Cẩm Đông của chúng tôi.” Trình Uyên không khiêm tốn cũng không hống hách nói “Cho nên, ngươi dựa vào cái gì, mà ở đây khua tay múa chân? “

“chẳng lẽ Thương Minh còn không cho phép người khác làm yến tiệc sao?”

“Hơn nữa, tôi cũng không có quen với người của Thương Minh, cũng không có mời ngươi, cho nên ngươi lại dựa vào cái gì mà mặt dày mày dạn chiếm lấy sân khấu yến tiệc của tôi?”

Trình Uyên một phen nói có lý có cứ.

Phương Thanh Yến sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó nghiêm túc nhìn anh.

“Tốt nhất ngươi nên tính ra cân nặng của mình rồi mới lại cùng ta nói chuyện, một cái Cẩm Đông nho nhỏ,chẳng lẽ ngươi còn dám chống lại Thương Minh sao?” Phương Thanh Yến lạnh lùng hỏi.

“Đúng đấy, chỉ cần một câu nói của Thương Minh , Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi sẽ phải đóng cửa, ngươi thật sự không biết thân biết phận?” Hồng Anh bên cạnh Phương Thanh Yến cũng lạnh lùng vang lên quát Trình Uyên.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói khác bất ngờ xuất hiện.

“khẩu khí thật là lớn?”

Khi âm thanh này vang lên, mọi người nhìn vào nguồn phát ra âm thanh này.

Liền thấy một thanh niên đẹp trai chừng hai mươi tuổi bước ra khỏi đám đông và đi thẳng lên bục cao sân khấu.



Nhìn thấy người thanh niên này, Trình Uyên đột nhiên giật mình.

Phương Thanh Yến cũng đột nhiên nheo mắt lại “Ngụy Tác?”

Chàng trai trẻ tuổi bước tới gần trước mặt Phương Thanh Yến nhàn nhạt cười một tiếng “Theo như tôi được biết, cho dù là Thương Minh, cũng không thể tùy tiện, muốn cấm chế ai thì cấm á?”

Phương Thanh Yến hừ lạnh một tiếng, đáp: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Thanh niên đó khẽ mỉm cười. ” nếu như ngươi không lấy thân phận của Thương Minh đứng ở đây, đương nhiên không liên quan gì đến tôi, nhưng nếu ngươi muốn đại diện cho Thương Minh, vậy thì tôi không vui chút nào.”

“Nếu ngươi đại diện cho Thương Minh và muốn làm điều gì đó, thì ngươi có thể chọn một thời gian và một địa điểm khác. Tại sao phải chiếm dụng địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm của người khác?”

” Phương Thanh Yến, ngươi Thật sự không biết xấu hổ sao.”

Lời nói của người thanh niên này khiến Trình Uyên kinh ngạc.

Nói cách khác, người này thật sự có duyên đã cùng Trình Uyên gặp qua một lần.

Buổi sáng lái xe đụng vào xe của Lý Tố Trân, bị Lý Tố Trân quát mắng.

Anh ta khăng khăng muốn bồi thường tiền, nhưng bị Trình Uyên từ chối.

Không ngờ lại gặp ở đây, và … Xem ra thân phận của con gà này không hề thấp?

“ngươi là… ?”

Thiếu niên quay đầu đối với Trình Uyên cười nhẹ,rồi nói “Đại ca, lại gặp nhau rồi.”

“Ờ…”

“Tôi tên Ngụy Tác, giống như Phương Thanh Yến, tôi cũng là phó chủ tịch Thương Minh.”

“…”

Bành Vĩ Phương Thanh Yến Ngụy Tác.

Thương Minh tổng cộng có ba phó chủ tịch, hiện tại đều đã xuất hiện, từ cuộc nói chuyện giữa Ngụy Tác và Phương Thanh Yến, Trình Uyên nhận thấy bọn họ hẳn là đang tranh giành vị trí chủ tịch của Thương minh.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là ở tuổi Ngụy Tác lại làm phó chủ tịch Thương Minh, có thể thấy xuất thân này không hề kém cạnh Phương Thanh Yến.

Nhớ lại những gì Hồng Anh nói lúc trước, bốn gia tộc lớn của kinh thành Phương Thẩm Ngụy Trình, Trình Uyên có thể đoán được lai lịch của Ngụy Tác này.

Lúc này Phương Thanh Yến hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói “Ngụy Tác, ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện này, nếu không sẽ rất mất mặt.”

Ngụy Tác cũng không chút nhân nhượng nói: “Tôi muốn xem Phương đại thiếu gia có thể khiến tôi mất mặt như thế nào.”

Phương Thanh Yến lạnh lùng nói: “Có người muốn ăn trọn Tập Đoàn Cẩm Đông, ngươi cứu không được.”

“Ai mà một tay che trời vậy?” Vẫn là phản đối gay gắt.

“Là tôi!” Đúng lúc này, một giọng nói khác lại vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play