Bước một bước gần như tính bằng centimet, Bạch lão thái gia run rẩy đi đến chỗ để chiếc gậy chống, rồi vất vả nhặt nó lên.

“không nên cứu … không nên cứu…”

Trong suốt quá trình này, mọi người đều thở phào, tất cả mọi người giữ yên lặng, cho nên, lão thái gia một mực lẩm bẩm, rất nhiều người đều nghe được.

Bạch Ngạn Bân nheo lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Bạch lão thái gia, khóe miệng nhếch lên mộtvẻ cười nhạo.

“ông cứu tôi?”

“Nghe hay đấy, cmn chứ tôi cần ông cứu sao? Nói cho cùng, ông không phải là vì Trình Uyên, vì một người ngoài sao?”

“Cứu tôi? Tôi cần ông cứu sao?”

Bạch lão thái gia mặc kệ Bạch Ngạn Bân,thân thể ủ rủ, mà là từng bước đi về phía cửa, chống gậy hướng về phía cổng.

Nhìn từ phía sau, ông cụ là một ông già bình thường không thể tầm thường hơn được nữa.

Một ông già từng được con cháu đầy đàn và được mọi người ngưỡng mộ, nhưng giờ đây cô đơn không ai đoái hoài đến.

Bóng lưng của ông cụ rất cô đơn, rất nhiều ông chủ mềm lòng và cảm thấy rất đáng thương.

ông cụ bước tới cửa đưa bàn tay run rẩy, chưa kịp chạm vào cửa thì cánh cửa đã được mở ra.

Bạch lão thái gia khẽ giật mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

Một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra trước mặt ông cụ.

Trình Uyên vươn tay đỡ lấy Bạch lão thái gia, nói: “ông ơi, chuyện ở đây, ông không nên dính vào.”

Bạch lão thái gia một mặt buồn bã nói, “ông muốn động vào, nhưng không thể động được.”

“Tìm một vị trí thoải mái ngồi xem sao?” Trình Uyên hỏi.

Bạch lão thái gia lắc đầu “Không.”

“vâng.”

Trình Uyên quay đầu nhìn thoáng qua.

Kim Kiệt phía sau nhanh chóng kế vị Trình Uyên dìu Bạch lão thái gia đi ra ngoài cửa.

Hiện tại Trình Uyên xuất hiện, rất nhiều người đều không biết là ai đến, và là ai đang nói chuyện với ông lão này.

Nhiều người nhao nhao nhón nhón cái cổ nhìn ra.

Mãi cho đến khi ông lão được Kim Kiệt dìu rời đi, Trình Uyên chính thức mới thực sự xuất hiện trước mặt mọi người.

Thế là.

Toàn hội trường đều bị sốc.

“Trình Uyên?” Bạch Ngạn Bân đột nhiên nheo mắt lại.

Nghe thấy Bạch Ngạn Bân nhắc tới Trình Uyên, Bành Vĩ cũng hơi nhíu mày.

Trình Uyên là ai?

Tại sao cái tên này lại nghe quen thuộc đến vậy?



Đột nhiên, một tài liệu hiện ra trong đầu hắn.

Đó là một báo cáo bí mật, và nói rằng người giết Chu Kiệt là một thanh niên tên là Trình Uyên.

Thương Minh từ kinh thành phát tới thông điệp việc này, không cần qua quan chức, chỉ cần giải quyết riêng, ai có thể báo thù cho Chu Kiệt, khôi phục thể diện cho Thương Minh, thì liền ngồi ngay ghế chủ tịch Thương minh Tỉnh Giang Bắc.

Trình Uyên đi về phía Bạch Ngạn Bân.

Bạch Ngạn Bân đột nhiên hoảng sợ.

Phía sau Trình Uyên, mọi người lần lượt đi theo sau vào hội trường.

Đó là người của Tập Đoàn Cẩm Đông.

“ngươi khôi phục trí nhớ rồi sao?” Bạch Ngạn Bân hỏi, vì nhìn thấy vẻ mặt Trình Uyên như thường.

Đứng trước mặt Bạch Ngạn Bân, Trình Uyên khẽ cười.

Sau đó…

“Bốp!” Một cái tát giáng xuống mặt hắn một cách nặng nề.

Bạch Ngạn Bân xử trí không kịp đề phòng, bị Trình Uyên làm cho một phát suýt chút nữa ngã xuốn đất.

“Trình Uyên, ngươi dám …!”

Bạch Ngạn Bân chưa kịp nói xong, Trình Uyên đột nhiên lớn tiếng nói: “Trả lời câu hỏi của ngươi, ta, chưa từng mất trí nhớ, làm sao có thể khôi phục được?”

“A?” Bạch Ngạn Bân một mặt kinh ngạc.

Sau đó…

“bốp!” Lại một cái tát đến từ trái tay hay tay trái đều được,và một lần nữa Trình Uyên lại thưởng cho Bạch Ngạn Bân một cái tát.

Bạch Ngạn Bân bị vả cho xoay cả người, trong nháy mắt tức giận “Trình Uyên, con mẹ nhà ngươi dám đánh ta, ta liều với ngươi!”

Hắn ta nói xong liên vồ lấy Trình Uyên.

“Bụp!”

Không đợi hắn tới gần, Trình Uyên đã giơ chân một cước đá vào ngực hắn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

“Ta đánh ngươi vì ngươi vô lễ với người lớn tuổi!”

“Ta đánh ngươi vì ngươi vô lễ với người thân!”

“Ta đánh ngươi vì ngươi thấp kém,và kém cỏi!”

“Ta đánh ngươi vì ngươi đáng bị đánh!”

Sau đó, Trình Uyên lại giơ chân một cước gạt (một cước chỉ gạt chứ k đá ) Bạch Ngạn Bân xuống đất. “niệm tình ngươi Trên danh nghĩa là anh họ của An Tương, hết lần này tới lần khác ta đã bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi càng ngày càng trầm trọng lấn sâu vào tìm con đường chết, ngươi nói ngươi có đáng bị đánh hay không?”

Bạch Ngạn Bân mặc dù có nặng hơn 100 cân, có thể đối mặt với Trình Uyên nhưng hoàn toàn không thể ngồi dậy ngay được, và không có chút sức đánh trả nào cả.

Chủ yếu hiện tại Trình Uyên cũng đã thay đổi.

Được Bạch Long huấn luyện và còn tiếp nữa.



Cùng Chiến đấu với đao,kiếm thật , súng thật và đây cũng là cách tốt nhất để nâng cao sức mạnh, hơn nữa, Trình Uyên cũng đã trải qua sinh tử trùng phùng.

huống chi Bây giờ là Bạch Ngạn Bân, cho dù là vài tên côn đồ cùng tiến lên, cũng có thể không phải là đối thủ của Trình Uyên.

Bạch Ngạn Bân bị Trình Uyên đạp ngã xuống đất, vừa tức vừa hận lại phẫn nộ.

“Trình Uyên, con mẹ nó ngươi đừng tự cao tự đại, một lát nữa sợ ngươi muốn khóc cũng khóc không được.” Bạch Ngạn Bân dùng ánh mắt đầy oán hận hét lên với Trình Uyên.

“to gan!”

Lúc này, Bành Vĩ của Thương Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, “Ngươi là ai? Tại sao dám đánh người trong phòn hội nghị?”

“cút ngay, nếu không cút chúng tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ!” Thương Minh và những người khác.

Nghe vậy, Trình Uyên sửng sốt, quay đầu nhìn Bành Vĩ, hỏi “Ngươi là ai?”

Bành Vĩ hung tợn nhìn chằm chằm.

Bạch Ngạn Bân đột nhiên cười nhạo nói: “ha ha, Trình Uyên, không ngờ ngươi còn xúc phạm đến người của Thương Minh. Vị tiên sinh này chính là phó chủ tịch Thương Minh Bành tiên sinh.”

Trong lời nói của Bạch Ngạn Bân có hàm ý, thật ra Trình Uyên cũng không có thời gian để xúc phạm cái gọi là Bành tiên sinh này, nhưng mà Bạch Ngạn Bân đã nói trước một bước, cho nên hắn ta đang cố ý tạo ra cho Thương Minh và Trình uyên đấu đá nhau..

“E rằng bây giờ ngươi cút còn không kịp, bởi vì Tập Đoàn Cẩm Đông các ngươi làm quá nhiều chuyện ác, ức hiếp thương trường, Thương Minh đã quyết định cấm chế tập đoàn của các ngươi.” Bạch Ngạn Bân từ trên mặt đất bật dậy, chế nhạo nói: “Đã thế còn dám đánh ta.Tiếp theo đây, cho dù ngươi có quỳ xuống van xin ta đi chăng nữa, ta cũng không cho ngươi có cơ hội lật ngược tình thế. “

” Đắc tội Thương Minh, ngươi chỉ có một con đường chết, vẫn là sớm còn để kịp chạy về nông thôn sống đấy. Về phần Bạch An Tương … Này … Ta đoán chừng, Thẩm Hoa của tập đoàn Thẩm thị sẽ rất có hứng thú.” “

Bạch Ngạn Bân nói câu cuối cùng bằng giọng nói mà chỉ có hắn và Trình Uyên mới có thể nghe thấy.

Ngoài Bạch Ngạn Bân, mấy ông chủ lớn đi theo Bạch Ngạn Bân lúc này cũng nhảy ra kêu lên “Trình Uyên, ngày lành của ngươi đã đến.”

“Đúng vậy, chúng ta sẽ không sợ ngươi nữa.”

” Tập Đoàn Cẩm Đông từ hôm nay trở đi, sẽ không tồn tại nữa!”

“tốt hơn hết, ngươi nên làm cái gì đó đi?”

Đối mặt với sự ồn ào của đám vịt này, Trình Uyên không quan tâm, anh chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó. . .

“Bốp!” Trở tay lại một cái tát quất vào trên mặt Bạch Ngạn Bân.

Lần này ra sức lớn hơn, làm cho Bạch Ngạn Bân trực tiếp ngồi trên mặt đất.

“Mẹ kiếp, con mẹ nhà ngươi còn dám đánh tao à?”

Trình Uyên chẳng thèm để ý hắn, ánh mắt quét qua khuôn mặt của những người nhảy dựng lên nói chuyện lúc này.

“Tập Đoàn Cẩm Đông thì nào, không phải là các ngươi từng ngày tôm tép nhãi nhép nịnh nọt sao..”

Trình Uyên nhẹ giọng nói: “Ngược lại là các ngươi, nên xem lại bản thân minh đi.”

“Lần này ngươi dựa vào gì đánh ta?” Bạch Ngạn Bân vô cùng thống khổ.

Phải nói, vừa rồi bởi vì bất kính với ông lão, Trình Uyên vì ông lão đánh hắn, nhưng lần này dựa vào gì để đánh?

Trình Uyên nhàn nhạt nói: “không gì cả, thuận tay làm thôi.”

Thuận tay. . .

Sau đó Trình Uyên mặc kệ Bạch Ngạn Bân, đi thẳng tới chỗ Bành Vĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play