Đó là Lý Tịnh Trúc xông vào phường.

Khi nghe tin Trình Uyên bị bắt, tất cả đều sững sờ.

“Anh ta đã phạm tội gì?” Bạch An Tương cau mày hỏi.

“Hành hung người khác, cố ý giết người …” Lý Tịnh Trúc đáp.

“A!” Nghe được tin tức này, Lý Tố Trân sợ hãi, sau đó kêu to: “Trình Uyên chết tiệt này, tại sao lại luôn gây chuyện thị phi như vậy.”

Bạch An Tương lắc đầu nói: “Mẹ, mẹ cho rằng con có cần phải suy nghĩ không?”

Nghe được Bạch An Tương hỏi câu này, Lý Tố Trân sắc mặc trì trệ.

“An Tương, con không nhớ nhiều chuyện gì đã xảy ra nên mẹ không muốn con đưa ra quyết định vào lúc này.”

Giọng điệu dịu đi, Lý Tố Trân nói.

“Vậy thì đợi đến khi nào? Chờ con nhớ lại chuyện đã xảy ra trong hai năm qua sao? Nếu cả đời con không nhớ nổi thì sao?” Bạch An Tương hỏi.

“Điều này…”

“con biết, cha con bị tai nạn xe bị thương nặng, Trình Uyên phạm tội rồi lại vào tù, nói ly hôn vào lúc này cũng không thích hợp.” Bạch An Tương nghiêm túc nói, “việc này hiện tại không nhắc đến nữa, chờ khi sự việc này qua đi, con sẽ … “

Lý Tịnh Trúc rất thông minh, từ lời nói của bọn họ, cô lập tức hiểu được bọn họ đang bàn luận cái gì, liền tức giận.

“Bạch An Tương!” Lý Tịnh Trúc tức giận kêu lên.

Bạch An Tương hơi giật mình.

“Tôi không quan tâm việc cô có nhớ tôi là ai hay không, điều đó không quan trọng. Nhưng tôi muốn nói với cô rằng Trình Uyên đi vào tù cũng là vì cô.”

“Còn cha cô, người vẫn đang bị thương nặng nằm trên giường bệnh và không thể xuống đất. Tại sao ông ấy lại bị tai nạn xe như vậy? Đó cũng là vì cô!”

“Tôi?” Bạch An Tương có chút bối rối, kinh ngạc nhìn Lý Tố Trân và Mục Tư Nhã, chỉ thấy hai người đều chua xót.

“Bởi vì cô bị người ta đánh, cha cô liền lái xe giết người đánh cô, và cũng hiện tại là như bây giờ.” Lý Tịnh Trúc có một loại làm hoặc là không làm,mà đã làm thì cho tới bến xúc động, cô một mạch nói, “Trình Uyên biết người chỉ điểm là Lão Mèo, vì cô liền đi trả thù. “

“Anh ta đập hết các tiệm của Lão mèo ở khu phía Tây.”

“anh ta lại đích thân đưa thủ phạm cầm đầu …”

“Còn Bạch Ngạn Bân, mẹ cô cũng biết chuyện này.”

Lý Tịnh Trúc nói rất nhanh, nói rất chung chung không rõ ràng lắm, nhưng lại lọt vào tai mấy người.

“Người đàn ông như vậy, những nữ nhân khác có đốt đèn lồng đi chăng nữa cũng khó tìm cho ra được, cô muốn cùng hắn ly hôn?” Lý Tịnh Trúc cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi . “Nếu để hắn ta biết, cô biết sẽ làm tổn thương hắn đến mức nào không?”

Có người cho rằng, trạng thái cao nhất của tình yêu là vị tha, quên mình cống hiến hết mình cho tình yêu mà không đòi hỏi sự đền đáp nào cả, cho đi một cách mù quáng nhưng không nhận lại được bao nhiêu, nếu ai nghĩ đến điều này thì trong có thể chịu nổi không.

“Tự mình suy nghĩ kỹ đi.” Lý Tịnh Trúc tức giận rời khỏi phòng bệnh, cô cảm thấy hôm nay không cần thiết phải dư hơi giải thích nữa.

Cô cũng không biết vì sao, cô lại rất tức giận.



Ngay khi cô vừa bước ra khỏi bệnh viện, điện thoại di động của cô đã vang lên.Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những

Chương mới nhất.

Cô đưa tay ra nhìn một cái, phát hiện “Dì hai” đang gọi, trong lòng đột nhiên hưng phấn trở lại.



Trong phòng bệnh, Bạch An Tương im lặng hồi lâu.

Lý Tố Trân cùng Mục Tư Nhã nhìn nhau, đều không biết nên nói cái gì.

Một lúc lâu, Bạch An Tương hỏi “Mẹ, con muốn xuất viện.”

“Bác sĩ nói cần phải theo dõi thêm, cô bây giờ mà xuất viện…” Mục Tư Nhã lo lắng nói.

Ai ngờ, Lý Tố Trân ngăn cản Mục Tư Nhã “ừm, đi thôi.”

Bạch An Tương gật đầu.

Cô đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi thật sự xuất viện.

Mục Tư Nhã hỏi Lý Tố Trân “Tại sao? Bác sĩ không phải nói chúng ta còn cần theo dõi thêm sao?”

Lý Tố Trân thở dài “An Tương từ nhỏ không thích nợ người khác cái gì.”

“Nhưng Trình Uyên không phải là người khác.”

“con bé ấy không nhớ ra là ai sao?”

Sau khi Bạch An Tương xuất viện, cô ta đến thẳng đồn cảnh sát.

Đến đồn cảnh sát, cô báo danh, nói muốn gặp Trình Uyên.

Cảnh sát phụ trách lễ tân nghe nói sẽ đi gặp Trình Uyên, liền từ chối cô ngay tại chỗ.

Nhưng khi chuẩn bị đi, cô lại gặp Lý Túc.

“em dâu.” Lý Túc vừa tiến vào liền hỏi: “em muốn gặp Trình Uyên sao?

Bạch An Tương không biết Lý Túc, nghe thấy anh ta gọi mình là em dâu, hơi có chút kinh ngạc.

” Vâng.”

Lý Túc lắc đầu, cười nhạt nói: “Thực sự xin lỗi, bây giờ không được.”

“Vậy thì khi nào tôi có thể gặp anh ấy?” Bạch An Tương hỏi.

Lý Túc nói: “anh đã nói với trợ lý Vương với chi tiết này rồi. À đúng rồi, anh nghe nói hai ngày nay Cẩm Đông có chuyện, bây giờ Trình Uyên đã vào tù, nên gắng đem cho anh ấy ít đồ ăn.”

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Bạch An Tương có chút bối rối.

Tập Đoàn Cẩm Đông gặp rắc rối, phải làm sao đây, liên quan gì đến Trình Uyên?



Ngoài ra, trợ lý Vương là ai?

Tập Đoàn Cẩm Đông quả nhiên gặp rắc rối.

Trong vòng một ngày, tất cả các thực thể đều bị điều tra và xử phạt một cách không thể giải thích được, mọi hoạt động vận chuyển đều bị chặn không thể giải thích được, và tất cả các sản phẩm đột nhiên không bán được.

Trong hai ngày này, cả Tập đoàn gần như tê liệt.

Vương Hinh Duyệt trong lòng rất lo lắng, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể liên lạc với tìm ra luật sư càng sớm càng tốt để lo chuyện của Trình Uyên cũng như là giúp cho Cẩm Đông.

Trình Uyên không ra được một ngày, Tập đoàn mất đi một ngày, không thể cứ ngồi yên chờ chết được.

Đúng lúc này, Thẩm Lệ đến Cẩm Đông gặp Vương Hinh Duyệt.

“Thu mua?” Vương Hinh Duyệt không thể tin vào tai mình.

Thẩm Lệ đi thẳng vào vấn đề, cô nói muốn chiếm Cẩm Đông, để Vương Hinh Duyệt tìm luật sư truyền lời cho Trình Uyên, muốn xem Trình Uyên có ý gì.

“cô suy nghĩ nhiều rồi?” Vương Hinh Duyệt chế nhạo.

Thẩm Lệ trong trang phục chuyên nghiệp càng thêm quyến rũ, trên gương mặt xinh đẹp có nét tự tin.

“Tình hình của Cẩm Đông bây giờ như thế nào, tôi nghĩ cô hiểu rõ hơn ai hết, mà Trình Uyên trong thời gian ngắn căn bản ra không được, hoặc có thể là sau này sẽ cũng không ra được, các ngươi một ngày tổn thất bao nhiêu, trong lòng cô hẵn là biết rõ?. “

Thẩm Lệ nói: ” Tôi nghĩ các ngươi hẳn là đã sớm biết tôi là người của Thẩm gia, vậy ngoài Thẩm gia chúng ta ra, bây giờ ai có thể cứu Cẩm Đông?”

Vương Hinh Duyệt vẻ mặt nghiêm túc, cô biết những gì Thẩm Lệ đang nói là sự thật.

“Tôi sẽ thông báo cho chủ tịch.” Cô nói.

Đưa tiễn Thẩm Lệ, Vương Hinh Duyệt vẻ mặt càng thêm uy nghiêm.

Cô không dám nói cho ai biết chuyện này, ngay cả Kim Kiệt cô cũng không dám nói, vì sợ mọi người biết Trình Uyên ở tù, tình hình sẽ loạn hơn không thể nào kiểm soát được nữa.

Vì vậy, hầu hết mọi người vẫn không biết về việc Trình Uyên bị bắt.

Luật sư đã đến gặp Trình Uyên ở đồn cảnh sát, hiện tại …

Vương Hinh Duyệt suy nghĩ nát óc,rồi quyết định nhất định phải nói cho gia đình Trình Uyên biết chuyện này, nếu như Trình Uyên không thể ra mặt, vậy loại chuyện này chỉ còn có thể để người nhà của anh tới làm chủ.

Thật ra lúc trước cô đã gọi điện thoại cho mẹ ruột của Trình Uyên, nhưng Lý Quế Như nói Cẩm Đông giao toàn quyền cho Trình Uyên, nên cô lái qua các chuyện khác.

Nhưng khi đến bệnh viện, nhìn thấy Lý Tố Trân và Bạch An Tương thất vọng, Lý Túc vội vàng chạy tới trước khi cô kịp nói.

Ngay khi Vương Hinh Duyệt một chân bước vào phòng, Lý Túc liền theo sau vào trước.

Không đợi Vương Hinh Duyệt lên tiếng, Lý Túc đã đi vào nói: “Trình Uyên trở về chưa?”

Nghe vậy, Lý Tố Trân rất vui vẻ “Trình Uyên không sao chứ?”

“Không phải, hắn vượt ngục!”

“gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play