“Đừng nói mấy thứ vô dụng kia với tôi. Cmn, nếu ông không giải quyết
được chuyện này thì cuốn gói cút đi ngay cho ông đây” Tống An vẫn còn
tức giận mắng.
“Dạ dạ dạ..” Tống Triết gật đầu liên tục.
“Tuy Tập đoàn Tuấn Phong không thể đánh đồng với Trung Thượng chúng
ta nhưng dù sao nó cũng là doanh nghiệp dẫn đầu thành phố Tân Dương. Lúc ông làm việc thì tốt nhất cẩn thận chút cho tôi, nếu lại có sơ suất gì, làm chậm trễ kế hoạch phát triển:của tổng bộ thì ông biết sẽ có hậu quả gì đó”
Lúc này, giọng Tống An mới hơi dịu chút.
Tập đoàn Kiến trúc Trung Thượng xếp hạng trong tốp một trăm toàn
quốc, đương nhiên một doanh nghiệp của thành phố hạng tư hạng năm không
thể đánh đồng.
Nhưng Tống An cũng biết phép vua thua lệ làng, vì vậy cố ý nhắc nhở.
Tuy Tống Triết tỏ ra rất tán thành với việc này nhưng trong lòng lại không để tâm.
Ông ta cảm thấy chuyện này chắc chắn có người bày kế cho Trình Uyên, đe dọa dụ dỗ đám người làm ăn cùng nhằm vào ông ta mà thôi.
Cho nên, kế tiếp Tống Triết định ăn miếng trả miếng.
Buổi trưa, Vương Tử Yên vào phòng làm việc của Trình Uyên đưa cho anh một ly cà phê rồi nói: “Tống Triết của Trung Thượng tới nói muốn ăn một bữa cơm với anh”
“Nói với ông ta tôi không rảnh” Trình Uyên từ chối.
Vương Tử Yên đảo mắt, cảnh này sao lại quen vậy.
Hôm trước cô và Trình Uyên tới xin Tống Triết, muốn mời người ta ăn cơm còn phải nhìn sắc mặt của người ta.
Hiện tại thì sao, Tống Triết nhấc cơ thể chưa được một trăm rưỡi ký, cười như một con chó giữ nhà tới mời Trình Uyên ăn cơm.
“Chủ tịch chúng tôi rất bận, hôm nay không có thời gian”
Vương Tử Yên xuống lầu, nói với Tống Triết đang đứng trong sảnh lớn.
Tống Triết thấy Vương Tử Yên, không khỏi nuốt nước bọt.
Dù Vương Tử Yên không đẹp bằng Lý Nam Địch nhưng hơn ở chỗ khí chất
dáng dấp, nhất là người vừa nghĩ là trợ lý của chủ tịch tập đoàn lớn,
trái tim Tống Triết lập tức có chút nhảy nhót.
Ông ta chơi qua không ít phụ nữ, nhưng những người đó đều son phấn tục tảng, so có thể so với Lý Nam Địch và Vương Tử Yên chứ.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, ông ta cũng biết bây giờ không phải lúc, vì vậy cười gượng nói: n thế nào cũng phải ăn cơm chứ”
“Bận không có thời gian ăn” Vương Tử Yên thản nhiên trả lời.
Tống Triết yên lặng.
Ánh mắt bỉ ổi của Tống Triết khiến Vương Tử Yên hơi khó chịu. Cô ta
cũng không có sắc mặt tốt gì với Tống Triết, nói xong thì xoay người
định đi.
“Nếu Chủ tịch Trình không có thời gian, vậy cô Vương có thể cho chút mặt mũi không?” Tống Triết đột nhiên hỏi.
Vương Tử Yên dừng bước, quay đầu cười với Tống Triết: “Xin lỗi, tôi
là trợ lý chủ tịch, chủ tịch không có thời gian thì sao tôi có thể có
thời gian?”
“Cũng phải, cũng phải…” Tống Triết.
Vương Tử Yên không để ý tới Tống Triết nữa, xoay người đi vào thang
máy. Ngay lúc cửa thang máy vừa đóng lại, vẻ mặt của cô ta lập tức lạnh
băng: “Ông mới là gái, cả nhà ông đều là gái!”
Trở lại phòng làm việc, Vương Tử Yên nói với Trình Uyên cô ta đã từ chối Tống Triết.
Trình Uyên đang xem phương án kiến thiết gật đầu.
“Tôi thấy Tống Triết không giống sẽ bỏ qua” Vương Tử ‘Yên nhíu mày, nói: “Sợ là còn quay lại nữa”
“Đột nhiên bị rút vốn mười mấy tỷ, ông ta có thể bỏ qua mới là lạ” Trình Uyên thản nhiên nói.
“Mười mấy tỷ?” Vương Tử Yên ngạc nhiên che kín miệng.
Cô ta rất muốn hỏi Trình Uyên rốt cuộc anh đã làm gì với ông ta?
Sao tiền vốn mười mấy tỷ…
Cô ta càng không nhìn thấu vị chủ tịch trẻ tuổi trước mặt này.
Ngay từ đầu, cô ta luôn cho răng anh là một kẻ quần là áo lượt không
biết gì cả. Sau đó, cô ta chợt phát hiện anh còn có chút thông minh. Đến chuyện phá đổ Long ‘Thầm Lãng nhà họ Long, khiến Bạch Vĩnh Minh tiền
mất †ật mang, lại đánh sập Long Thầm Khang trong buổi đấu giá, tất cả
chuyện đó đã sớm khiến cô ta khiếp sợ không nói nổi.
Đương nhiên, còn chuyện ra mặt cho cô ta lúc trước càng khiến cô ta cảm động không thôi.
Anh còn trẻ như vậy nhưng lại thành thạo qua lại với đám cáo già, đây quả thật là chuyện rất khó tin.
“Trên mặt tôi có hoa à?” Trình Uyên ngẩng đầu thấy Vương Tử Yên vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, nghi hoặc hỏi.
“Không..” Vương Tử Yên hoàn hồn, vội vàng phủ nhận, đồng thời gương mặt cũng bát đầu nóng lên.
“Nếu ông ta lại tới thì sắp xếp thời gian đi. Tới lúc đó cô đi với tôi” Trình Uyên nói.
Nghe vậy, Vương Tử Yên vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Không phải anh không muốn đi à?”
“Chưa nói tới không muốn đi, tôi chỉ muốn làm giảm nhuệ khí của ông
ta. Dù sao ông ta cũng tặng tôi một món quà lớn, chúng tôi cũng không có thù oán sâu nặng gì” Trình Uyên nói: “Còn không đến mức phá sập một
ngân hàng”
“Ừm” Vương Tử Yên gật đầu.
Trình Uyên chịu buông tha.
Chuyện này chắc chắn là một chuyện tốt đối với Tống Triết, ít nhất
thì chức vị của ông ta còn giữ được. Nhưng vấn đề chính hiện tại là Tống Triết cũng không biết những lời Trình Uyên nói với Vương Tử Yên này.
Cho nên, lần này vẫn không mời được Trình Uyên, ông ta bước ra Tuấn Phong thì vẻ mặt trở nên u ám.
Ngồi vào xe mình, tức giận máng to: “Cmn, thật sự xem mình là người nổi tiếng sao? Còn sĩ diện với ông đây.
Được, thằng nhãi ranh, cậu chờ đó, xem ông đây xử lý cậu thế nào”
“Thật cho rằng quà của ông đây là đồ tặng không sao?”
Sau khi về, Tống Triết gọi điện thoại.
“Lão Miêu, làm theo những gì chúng ta đã bàn lúc trước đi. Sau khi xong chuyện, tôi sẽ cho ông mười triệu.”
“Ha ha, có một câu của Chủ tịch Tống thì lão Miêu tất nhiên đầu rơi
máu chảy. Tiền gì mà tiền, quá tầm thường” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói khàn khàn.
“Được, tôi chờ tin tốt của ông” Tống Triết.
“Ờm..”
“Sao? Có khó khăn?”
“Ha ha, Chủ tịch Tống, chúng ta có phải có tiền đặt cọc không?”
Nghe vậy, khuôn mặt mập mạp. của Tống Triết lộ ra một nụ cười mỉa.
Ông ta thầm nghĩ, cmn vừa nãy còn nói tiề †ầm thường, bây giờ trở mặt
đòi tiền đặt cọc của tôi?
Nhưng chút tiền cọc ấy thật sự không là gì với Tống Triết: “Chuyển
hai triệu vào tài khoản của ông, nhận được tiền thì lập tức làm việc cho tôi.”
“Được, có những lời này của Chủ tịch Tống, anh em tôi chắc chán dốc toàn lực làm việc, ông cứ yên tâm chờ tin tốt của tôi đi”
“Phải rồi, còn có người tên Lý Nam Địch kia, ông tốt nhất đừng động vào, tôi muốn người sạch sẽ”
“Yên tâm đi, cho dù cô ta có đẹp như tiên thì lão Miêu tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn nhiều”
Cúp điện thoại, nụ cười mỉa trên mặt Tống Triết càng rõ ràng.
Lão Miêu khu phố Tây là ai, ông ta là người rõ nhất. Nghĩ tới lúc ban đầu hai người họ quen biết còn là ở chỗ massage kiểu Thái nào đó, lúc
đó còn chơi hàng nước ngoài.
“Trình Uyên, dám giở trò với ông đây, xem ông đây chơi chết cậu thế nào”
“Tôi muốn chơi hết tất cả người phụ nữ của cậu, sau đó dùng họ để
khiến cậu ném chuột sợ vỡ bình. Tới lúc đó, tôi muốn nhìn xem cậu cầu
xin tôi ra sao”
Tống Triết chơi tiên lễ hậu binh. Ông ta cảm thấy nếu lễ trước không
được thì chỉ có thể dùng bạo lực. Đến lúc đó, xem ai lợi hại hơn ai.
Thực tế, ông ta hoàn toàn không ngờ thật ra cách việc dẹp yên chuyện
này chỉ là một lần ông ta dẹp bỏ sĩ diện tới Tuấn Phong một chuyến nữa
mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT