“Trên người sư đệ tao.” Gã đeo kính thành thật khai ra.
“Sư đệ anh đang ở đâu?” Trình Uyên lại hỏi.
Lần này, gã đeo kính không thẳng thắn nói ra như ban nãy nữa. Gã do dự một hồi rồi lắc đầu nói: “Tao không biết”
“Thật sự không biết?” Trình Uyên nhíu mày hỏi.
Gã đeo kính gật đầu liên tục: “Tao thật sự không biết.”
“Anh có thể điều chế thuốc giải không?”
“Không thể, phương diện này thì sư đệ tao giỏi hơn tao.”
Gã đeo kính biết một khi Trình Uyên có được thuốc giải thì cái mạng nhỏ của mình sẽ khó giữ.
Bây giờ cho dù thế nào thì ít nhất anh còn dè chừng độc tố trên người mình.
“Mày thả tao ra, tao dẫn mày đi tìm sư đệ tao, được.
không?” Gã đeo kính chân thành nói.
Trình Uyên cười như không cười nhìn gã, cũng không nói lời nào.
Chỉ chốc lát sau, gã đeo kính bị nhìn tới phát sợ: “Tao thề với mày!”
Trình Uyên cười khẩy, hỏi gã: “Anh thấy tôi giống đứa nhỏ ba tuổi à?”
Gã đeo kính tức khắc ỉu xìu nói: “Vậy rốt cuộc mày muốn thế nào?”
“Lúc đầu tôi muốn chơi chết anh” Trình Uyên hờ hững nói: ‘Nhưng bầy giờ tôi sẽ không làm vậy.”
“Giết người sẽ khiến trên người tôi tràn ngập tội ác. Tôi không giống anh, tôi có vợ, tương lai còn sẽ có con, bọn họ thuần khiết vậy, tôi không muốn họ nhiễm một tí tật xấu nào từ tôi”
“Cho nên, anh đã không nói thật thì tự sinh tự diệt ở đây đi”
Nói xong, Trình Uyên không để ý tới gã nữa, đứng lên đi ra ngoài.
Trình Uyên nhận ra gã đeo kính không nói thật bởi vì khi gã trả lời không biết thì lộ rõ do dự.
Đi ra khỏi phòng tối, anh nói với Bạch Long: “Khóa cửa đi”
Cửa phòng đông lạnh dày như một bức tường, vì có nhiều chỗ rỉ sét nên có vẻ Bạch Long rất mất sức để đẩy, vang lên tiếng “két két”.
Cửa sắt lớn như vậy một khi đã đóng lại, trừ khi người bên trong có đồ làm nổ, nếu không chắc chắn sẽ không ra được.
“Trình Uyên, mày không sợ tao không ra được thì không đưa thuốc cho mày sao?” Gã đeo kính bên trong vô cùng khiếp sợ, quát lớn.
Nhưng trả lời gã chỉ là màn đen và yên tĩnh trước mặt.
“Tại sao lại như vậy?” Thật lâu sau, cảm giác cơ thể càng rét lạnh, gã đeo kính càng thêm sợ hãi. Gã không hiểu vì sao Trình Uyên không sợ gã nữa.
Trước đó còn tuyên bố mình sẽ thắng chắc Trình Uyên, hiện tại thì sao?
Người ta vốn dĩ không quan tâm tới mày có cho thuốc hay không.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự trên Tú Sơn.
Long Thầm Khang đang ngồi thẳng trong phòng khách, ánh mắt u ám nhìn ra ngoài cửa.
Anh ta đang đợi người.
Chủ tịch ngân hàng Trung Thượng đột nhiên phản bội khiến anh ta có chút trở tay không kịp, không biết rốt cuộc chỗ nào có vấn đề. Chẳng lẽ ông ta không sợ mình không đưa thuốc giải cho ông ta sao?
Đương nhiên, trừ ngân hàng Trung Thượng ra thì sáu công ty bị mình khống chế cũng đồng thời xảy ra chuyện trong lúc mấu chốt khiến Long Thầm Khang không giải thích được.
Hôm nay, anh ta triệu tập chủ tịch của sáu công ty đến biệt tự Tú Sơn, anh ta phải biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nói chính xác là năm người.
Bởi vì áp lực của Tuấn Phong, Chủ tịch Mạnh Châu của Đông Hòa đã tuyên bố phá sản.
Chiêu này cũng khiến cho Long Thầm Khang không biết phải làm sao. Anh ta tức giận răn dạy Mạnh Châu qua điện thoại nhưng ông ta chỉ cười thảm nói: “Không ai có thể đấu lại họ Trình”
Họ Trình mà ông ta nói đương nhiên không chỉ là một mình Trình Uyên mà là nhà họ Trình phía sau anh.
Long Thầm Khang ở nước ngoài đã lâu, không biết rõ bối cảnh nhà họ Trình nhưng Mạnh Châu lại hết sức hiểu rõ.
Thấy răn dạy cũng vô ích, Long Thầm Khang không thể không bỏ qua Mạnh Châu, nhưng anh ta vẫn cho Mạnh Châu thuốc giải. Dù sao ông ta đã tuyên bố phá sản thì đã không còn tác dụng gì với anh ta, mà anh ta cũng sẽ không tùy tiện giết người.
“Không ai đấu lại nhà họ Trình? Ha ha… Long Thầm Khang cười mỉa.
Anh ta cảm thấy cho dù lần này thua Trình Uyên, nhưng dưới tay mình còn có năm công ty lớn, chỉ cần năm công †y này hợp lại thì Tập đoàn Tuấn Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của mình.
Cho nên, anh ta triệu tập năm ông chủ của năm công ty này lại, một là muốn hỏi chút về nguyên nhân tài chính bị chặn, đồng thời muốn bàn bạc cách đối phó Tuấn Phong.
Cũng cùng lúc này, điện thoại di động của anh ta đột nhiên rung lên.
Long Thầm Khang lấy điện thoại ra nhìn, là một tin nhắn được gửi từ một số lạ.
Tiện tay ấn mở, bên trong có hai chữ.
“Chạy maul”
Chạy mau? Có ý gì? Long Thầm Khang không khỏi nhíu mày.
Đúng lúc này, ở cửa bỗng nhiên xuất hiện vài người đàn ông mặc trang phục màu đen, đeo kính râm.
Long Thầm Khang đột nhiên giật mình.
Cửa đang khóa, có người đến chắc chắn là phải nhấn chuông cửa.
Mà mấy người này đột nhiên xuất hiện trong phòng khách, chuyện này cũng quá kì lạ rồi.
Nhớ tới nội dung tin nhắn, Long Thầm Khang lập tức tỉnh táo lại, không nói gì mà xoay người chạy lên lầu.
Mấy người mặc áo đen thấy Long Thầm Khang chạy liền đuổi theo.
Long Thầm Khang chạy tới sân thượng, lúc này mới nhận ra, trong sân đã có không ít người áo đen leo tường vào.
Đây là muốn giết mình sao?
Đột nhiên Long Thầm Khang sợ tới nổi đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Thấy dưới cầu thang không ngừng truyền tới tiếng bước.
chân “lộc cộc” thì biết là mấy người áo đen vào nhà đuổi theo.
Biệt thự của anh ta có năm tầng, phía trên ba tầng, dưới đất hai tầng, cho nên thật ra cũng chỉ có ba tầng.
Phía sau biệt thự là một góc đường phố nhộn nhịp.
Căn răng một cái, Long Thầm Khang nhảy thắng xuống.
May mắn có cái thùng rác đỡ anh ta.
Long Thầm Khang lăn ra khỏi thùng rác, cả người bốc mùi hôi thối, nhưng bây giờ anh ta không để ý tới mấy chuyện này mà bò dậy, nhanh chân chạy đi.
Đường phố nhộn nhịp có rất nhiều người qua lại, cho nên sau khi chạy vào trong đám người, anh ta tự cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Chạy tới một cửa hàng, Long Thầm Khang trốn vào nhà vệ sinh của cửa hàng rồi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho số điện thoại lạ kia.
Nhưng bên kia vậy mà không trả lời.
Là Trình Uyên muốn giết mình sao?
Không đúng, Trình Uyên muốn giết mình thì sẽ không chờ tới giờ mới ra tay. Vừa rồi trên buổi đấu giá còn chửi anh, nếu như bây giờ mình xảy ra chuyện, ai cũng có thể đoán được là Trình Uyên làm.
Vậy nếu không phải anh ta muốn giết mình, thì còn có thể là ai nữa chứ?
“Thẩm Trác?” Bỗng nhiên anh ta nghĩ tới Thẩm Trác.
Nhưng mà hiện tại cũng không chắc chắn lắm.
Long Thầm Khang suy nghĩ một hồi, dự định gọi điện thoại cho đám người Vương Quân, tránh cho một hồi họ lại tới biệt thự của mình, bị hốt một mẻ trọn lưới.
uân, Long Thầm Khang vội vàng Bên kia, Vương Quân trả lời: “Đến bên ngoài biệt thự của anh đấy”
“Đừng đi vào, bên trong biệt thự có sát thủ.” Nghe vậy, Long Thầm Khang vội vàng la lên.
“Hả, vậy anh không sao đấy chứ?” Vương Quân ân cần hỏi han.
Long Thầm Khang lắc đầu nói: “Tôi không sao, anh giúp.
†ôi thông báo cho những người khác biết đi.”
“Vâng, Chủ tịch Long. Bây giờ anh đang ở đâu?” Vương Quân hỏi lại.
Không nói ra miệng, bỗng nhiên Long Thầm Khang ý thức được cái gì, con mắt lập tức trợn trừng.
Anh ta không dám tin đưa điện thoại ra khỏi tai mình, nhìn chòng chọc vào số điện thoại của Vương Quân.
“Mẹ nó!” Gầm lên giận dữ.
Anh ta quăng thẳng điện thoại vào trong bồn vệ sinh, sau đó xoay người bỏ chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT