Đi một quãng rất xa, vòng rất nhiều chỗ rẽ, cuối cùng Bạch An Tương mới ra khỏi Vịnh Ánh Trăng.
Nhưng mà, đi tới lối đi bộ, đối diện với những chiếc ô tô chạy nhanh qua, cô sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Cô bắt đầu sợ hãi, à không, cô vẫn luôn rất sợ.
Một chiếc xe taxi dừng trước mặt cô, tài xế là một người đàn ông khoảng năm mươi tu quai nón. Ông ló người ra, kêu Bạch An Tương: “Này, người đẹp, cô €ó đi không?” Vẻ ngoài thô kệch của ông ta chpo Bạch An Tương có cảm giác rất nóng nảy, trong lòng cô sợ người tài xế trước mặt nên vội vã lác đầu.
Tài xế taxi bu môi: “Không đi thì đứng bên đường như: cột điện tiếp đi” Tài xế oán trách một câu rồi lái xe đi.
Không lâu sau, một chiếc Porsche chạy chầm chậm tới trước mặt Bạch An Tương. Một gã cậu ấm đẹp trai cũng hạ kính xe xuống, ló người ra hỏi: “Này, người đẹp, đi đâu vậy, để anh đưa em đi” Bạch An Tương sợ sệt lắc đầu, cúi đầu thấp hơn.
Cậu ấm xuống xe, tiến tới kéo Bạch An Tương: “Ây da, buổi tối không gọi được xe đâu. Đến đây đi người đẹp, đừng khách sáo, để anh dân em đi chơi” Bạch An Tương sợ hãi. Cô quơ tay loạn xạ, làm rớt luôn túi đang đeo.
Cậu ấm không ngờ cô sẽ có phản ứng mạnh đến thế, không khỏi ngẩn người.
Nhân lúc này, Bạch An Tương xoay người chạy.
Cũng không biết chạy bao lâu, thật sự mệt đến chạy không nổi rồi, cô quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau còn không cả một bóng ma nào.
Mà cô lại hoàn toàn lạ lãm với chỗ này.
Trong thế giới xa lạ này, bên tai chỉ có tiếng thở dốc dồn dập, kịch liệt của cô.
Tức khắc, cảm giác cô độc và sợ hãi lại dâng lên, cô uất ức ngồi chồm hỗm xuống đất khóc.
Lúc này, trước mặt cô xuất hiện một đôi giày da bóng loáng.
Cùng lúc này, ở nhà Vương Tử Yên.
Lý Nguy đưa cho Trình Uyên một điếu thuốc, nhíu mày nói: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực điều tra, mặc dù có chút khó” Khu nhà mà Vương Tử Yên thuê có hơi cũ, là nhà cũ năm Thiên Hi, vì vậy trong khu không có camera giám sát, ngoài khu nhà cũng có một đoạn dài là điểm mù của camera.
Trình Uyên hút một hơi thuốc, có lẽ hút hơi mạnh, đầu hơi choáng, anh nảm tay gõ đầu mình một cái.
Lý Nguy thấy vậy hỏi: “Anh có khỏe không?” “Tôi không sao” “Anh có quan hệ gì với Lý Nam Địch vậy?” “Hả?” Trình Uyên sửng sốt một lát vì bị hỏi, lắc đầu nói: “Không có quan hệ” Lý Nguy cười khó hiểu, võ vai Trình Uyên, nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu” Hiểu gì? Trình Uyên bỗng nhiên hiểu được ý của Lý Nguy. Anh biết ông ta hiểu lầm, nhưng anh cũng không giải thích gì.
Trình Uyên dẫn Vương Tử Yên ra khỏi nhà cô ta, nói: “Lúc trước là tôi sơ ý, sau này cô đừng ở chỗ như thế này nữa” Vương Tử Yên im lặng.
“Theo tôi về nhà trước đi, trở về thì tôi sẽ sắp xếp một căn hộ ở Vịnh Ánh Trăng cho cô” Trình Uyên nói.
‘Vương Tử Yên nghĩ nên từ chối, nhưng lại không nói nên lời.
Tập đoàn có cấp nhà ở cho nhân viên cấp cao, nhưng nhà Vương Tử Yên đã từng nợ nhà Thái Tập Côn rất nhiều tiền nên cô đã bán căn nhà mình được cấp cho người khác.
Sau đó, Trình Uyên trả hết nợ thay nhà cô ta, Vương Tử ‘Yên muốn mau chóng trả lại số tiền này cho anh, cho nên hoàn toàn chưa từng nghĩ tự mua nhà hay đổi một chỗ có môi trường tốt hơn để ở.
Nhưng lúc này, tệ nạn của khu nhà cũ như thế này đã lộ ra.
Vì cô ta là nhân viên cao cấp của tập đoàn, lại còn là người quan trọng nhất cạnh Trình Uyên nên nếu quả thật có người có ý đồ với cô ta thì ở đây thật sự nguy hiểm.
Sau khi dẫn Vương Tử Yên về nhà, Trình Uyên nói với cô †a: “Cô ngủ tạm ở phòng cho khách trước đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho cô” ‘Vương Tử Yên yên lặng gật đầu.
Trình Uyên khuyên cô ta: “Cô đừng quá lo lắng, Lý Nguy đã nói với tôi rằng họ sẽ dốc hết sức phá án, cứu Lý Nam Địch” Vương Tử Yên lại gật đầu.
Trình Uyên thở dài, sau đó lên lầu, đẩy ra cửa phòng của Bạch An Tương.
Không có người? Trình Uyên nhíu mày, tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự cũng không phát hiện ra Bạch An Tương Anh vốn tưởng räng Bạch An Tương có lẽ đã về nhà mẹ cô, nhưng khi thấy điện thoại của cô bị ném trên giường thì tim anh bỗng nhảy vọt lên.
Gọi điện thoại cho Bạch Sĩ Câu, Bạch Sĩ Câu nói Bạch An Tương không về nhà.
Trình Uyên sốt ruột.
Cái giá của sốt ruột là khí huyết dâng lên, trời đất quay cưồng, xém chút ngất xỉu.
Anh vội gọi điện cho Trương Tuần bảo anh ta lấy video giám sát của khu nhà, đồng thời gửi cho anh.
Cuối cùng, Trình Uyên phát hiện Bạch An Tương đi ra ngoài một mình, trái tim treo lơ lửng của anh mới rơi xuống.
Mặc dù Trình Uyên cảm thấy Bạch An Tương một mình.
ra ngoài vào buổi tối vẫn rất nguy hiểm, nhưng so với cảnh anh tưởng tượng ra thì tốt hơn nhiều, ít nhất thì cô không phải bị người khác bắt đi.
Thật ra lúc này Trình Uyên cũng rất tự trách. Dù sao nếu anh không để Bạch Long đi tới nhà Vương Tử Yên với mình thì anh sẽ biết rõ được Bạch An Tương ở đâu, đã có chuyện gì xảy ra.
Trình Uyên không biết, Bạch An Tương thật sự đã bị người ta bắt đi.
Ngay lúc cô đang sợ hãi khóc lóc thì một người đàn ông lừ đừ bị bệnh trước mặt xuất hiện.
Người đang ông chỉ chiếc xe đậu ở bên đường, không giống với tài xế taxi và cậu ấm chiếc Porsche, anh ta lạnh lùng nói: “Đi lên” Giọng điệu gần như là mệnh lệnh.
Mặt Bạch An Tương tái nhợt, cô xoay người muốn chạy thì lại bị người đàn ông đó nắm tóc, mạnh bạo nhét vào trong xe.
Cô giãy giua.
Sau đó, cô cảm thấy một luồng gió kéo tới, trong nháy mắt đã không còn biết gì nữa.
Tới khi Bạch An Tương tỉnh lại, cô đang näm trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cô ngồi bật dậy, phát hiện quần áo trên người xem như hoàn hảo, không khỏi thở phào nhưng lại đồng thời thấy căng thẳng.
Thật ra, ở đây cũng giống với biệt thự Vịnh Ánh Trăng của cô, đối với Bạch An Tương hiện tại thì đều xa lạ.
Đèn trong phòng được bật, có thể nhìn ra đây là một phòng ngủ rất bình thường.
Bạch An Tương chậm rãi xuống giường, đôi bàn chân nhỏ trắng ngần trần trụi giãm lên sàn nhà lạnh băng, cố gắng nhớ lại chuyện lúc trước.
Nhưng cho dù cô nghĩ thế nào thì ký ức cũng chỉ dừng lại ngay thời điểm tỉnh dậy vào sáng hôm qua.
Cô đi tới trước cửa, bàn tay nhỏ run rẩy nắm đồ vặn cửa, sau đó vặn ra.
“Rắc!” Cửa mở.
Bạch An Tương cẩn thận mở cửa, thò đầu ra xem xét bên ngoài.
Bên ngoài là một phòng khách, nhưng cũng có thể khẳng định đây cũng là một phòng khách xa lạ.
Phòng khách không có người, Bạch An Tương to gan hơn một chút.
Cô đi ra phòng ngủ vào phòng khách, chợt phát hiện phòng khách này rất khác so với phòng khách ở Vịnh Ánh Trăng của cô.
Bở vì trong phòng khách này, cho dù là cửa ra ngoài hay cửa sổ thì đều bị người ta dùng tấm thép hàn lại, ánh sáng trong phòng cũng chỉ được phát ra từ các loại đèn treo trên trân nhà phía trên chiếc bàn tròn.
Cô lại bắt đầu sợ hãi.
“Cô tỉnh rồi à?” Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT