Nhưng khi bọn họ đi đến trước một tòa nhà của Vịnh Ánh Trăng, đã có một người đàn ông trung niên mặc tây phục cao cấp đang đứng đợi ở đó, tự mình mở cửa nhà cho bọn họ. Thời Sách đã thôn cả mặt ra.
Thậm chí cậu ta còn chẳng có cách nào sắp xếp lại lời nói để giải thích đây chỉ là chém gió được nữa.
Căn nhà ba phòng này phải rộng đến một trăm năm mươi mét vuông, Trình Uyên dẫn cậu ta đi xem căn nhà một vòng, đồ dùng gia đình điện nước đã đầy đủ.
Khi n㟠nời sáo Ân đang Ếháp thạc], Trình Ủyên ném chìa khóa cho cậu ta nói: “Nếu cậu bảng lòng đi theo tôi thì trước tiên cứ ở đây đã, sau này về đón mẹ cậu đến đây ở cùng” “Vậy… Tiền thuê nhà thì sao?” Thời Sách cảm thấy lưỡi mình không còn bao nhiêu tác dụng, nói chuyện không được lưu loát nữa.
Trình Uyên nói: “Tạm miên đi, nếu cậu thể hiện tốt, làm việc chăm chỉ, thậm chí tôi còn có thế tặng cả căn nhà này cho cậu.” Thời Sách hoàn toàn ngây ra.
Phải biết, căn nhà rộng một trăm năm mươi mét vuông là mơ ước của biết bao gia đình bình thường, rất nhiêu người trẻ tuổi khi kết hôn đều bị mẹ vợ chặn lại không cho vào cửa đều vì không mua được căn nhà một trăm năm mươi mét vuông này.
Thời Sách biết rõ, mình chỉ là một tên móc túi, cả đời này cậu ta cũng không dám mơ đến căn nhà như thế này. Món quà hậu hĩnh như vậy mà người thanh niên trước mặt tuổi tác xấp xỉ mình này thật sự muốn tặng cho mình, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là có chuyện mua bán nguy hiểm cần cậu ta làm, có thể tưởng tượng được mức độ nguy hiểm đến mức nào.
Nhưng mà.
Nếu không làm, cả đời này của cậu ta cũng cứ như vậy, thậm chí tuổi già còn có thể phải quay về nhà giam, cậu ta không cam lòng.
“Được, tôi đồng ý với anh, sau này anh muốn tôi làm gì cũng được.” Thời Sách nặng nề gật đầu.
Cậu ta nghĩ, cho dù là giết người đốt nhà, tôi cũng làm, còn hơn tiếp tục sống uất ức như trước kia, không bằng cứ liều một lần đi.
Trình Uyên nhìn thấy vẻ mặt quyết tuyệt ủa cậu ta, không kiêm được cười nói: “Yên tâm, sẽ không bảo cậu làm mấy chuyện sai trái vi phạm gì đâu.” Thời Sách nghe xong càng kinh ngạc hơn nữa.
Trình Uyên cũng không giải thích quá nhiều với cậu ta, sau khi trao đổi số điện thoại với nhau thì rời đi, nói là để cậu ta suy nghĩ cân nhắc cho thật kỹ.
Ngày hôm sau vừa mới đến tập đoàn, Vương Tử Yên đã thông báo một tin tức xấu.
Một công xưởng sản xuất đồ ăn của Tuấn Phong bị điều Lúc này rất khó chịu đi qua kéo tay Lâm Y Y ra, sau đó dắt Lâm Y Y đi.
Hai chiếc xe khách thương vụ sang trọng chạy đến, dù sao thì mọi người cũng lên xe, đến một khu danh lam thắng cảnh của Kim Lăng để tham quan trước.
“Trần Hạo, tốt nghiệp xong cậu có kế hoạch gì chưa?” Trong lúc rảnh rồi, mọi người cùng nhau trò chuyện, chủ để vô tình nói đến Trần Hạo.
Lâm Hồng Cúc nở nụ cười giả tạo hỏi.
“Kế hoạch ấy à, sau này tôi định tự mình làm gì đó!” Lần này Trần Hạo cũng thông minh hơn, không nói là làm gì mà cũng không nói rõ ràng.
“Phụt!” Nhưng không ngờ, Trân Hạo vừa nói xong thì mấy cô chị em họ đang uống trà sữa lại cười phun cả ra.
Bạn trai của họ cũng lắc đầu cười khổ.
Lúc đầu ấy à.
Nghe hội chị em nói, Y Y xinh đẹp nhất tìm được bạn trai rồi.
Vừa hay ba người bọn họ cũng dân bạn trai đến.
Chị em họ với nhau chắc chăn là muốn so sánh một phen rồi.
Mới đầu ba người còn hơi căng thẳng, sợ bạn trai mình không có bản lĩnh gì trước mặt chị Y Y, cũng không có gì để so được.
Nhưng giờ thì sao chứ, quả thực là ha ha ha! Mọi người không có chút áp lực nào, thậm chí còn không xem Trần Hạo là một đối thủ.
“Tôi không nghe lầm chứ, cậu à? Còn muốn tự mình làm sao? Có phải cậu nghĩ xã hội này quá đơn giản rồi không?” Lâm Hồng Cúc lắc đầu không nói nên lời. Đứa trẻ này, nói chuyện không có chừng mực, cũng không nhìn lại cái nết của mình xem là gì? “Dì à, dì đừng nói vậy, Trần Hạo có suy nghĩ vậy rất tốt mà, chẳng qua ý tưởng thì vẫn là ý tưởng thôi, giống như bọn cháu vừa mới tốt nghiệp đại học, sao thì cũng phải vào xã hội rèn luyện kinh nghiệm đã, rồi còn cân nhắc đến việc tạo dựng sự nghiệp nữa!” Bạn trai của người em họ thứ ba đặt trà sữa xuống, cười khổ một tiếng.
Anh ta không gọi là anh, mà gọi thẳng tên của Trần Hạo.
Đủ để nói rõ rằng anh ta đang khinh thường.
“Đúng, Vương Bảng nói rất có lý, đây mới là câu mà người làm việc lớn nên nói! Dì thấy cháu cứ đến công ty ba cháu rèn luyện đi?” “Cháu cũng có suy nghĩ này!” “Cháu thì không định đến công ty ba cháu mà chuẩn bị ra nước ngoài để rèn luyện!” Lúc này, bạn trai của cô em họ thứ hai cũng nói.
“Ha ha, Lý Phi nghĩ như vậy cũng không tồi đâu!” Lâm Hồng Hà cười nói: “Chị, cháu gái em nửa đời còn lại được xem là có chỗ dựa rồi. Em thì lo lắng cho Tiểu Mi với cả Y Y nữa, chị nói xem hai đứa nó khi nào mới có thể tìm được bạn trai như Vương Bằng và Lý Phi đây?” “Khụ khụ, dì, dì chú ý lời nói một chút, chẳng phải còn có Trần Hạo ngồi đây sao?” Cô em họ thứ hai che miệng cười.
“Ha ha, cậu ta?” Mọi người nói cười không ngớt.
Trần Hạo mà nghe nữa, chỉ sợ sẽ cầm trà sữa trên bàn hắt vào bọn họ.
Lúc này, thấy trà sữa của bọn họ đều đã hết rồi, Trần Hạo tìm một lý do: “Tôi đi mua thêm mấy ly trà sữa nữa, mọi người cứ trò chuyện trước!” Trần Hạo nói xong thì đi luôn.
Thấy Trần Hạo rời đi.
Hai cô em họ lập tức vây lại.
Cả người chị họ cũng lại gần nói chuyện với Lâm Y Y, môi năm đều liên lạc với nhau rất nhiêu đương nhiên là thân thuộc rồi.
“Y Y, chuyện này là thế nào, sao lại tìm loại người này làm bạn trai?” “Phải đấy chị, người này cũng quá LOW rồi! Mẹ kiếp, em thậm chí còn không muốn nhìn anh ta luôn đấy!” “Ừ ừ đấy, em cũng thấy vậy đấy, loại người này ở lớp bọn em, chắc là chẳng có bạn đâu!” Ba người chị em cùng nói.
“Mọi người nhìn người đừng có lúc nào cũng nhìn vẻ ngoài, Trần Hạo anh ấy rất tốt, cũng rất chu đáo với người khác. Hơn nữa anh ấy rất có chủ kiến, chẳng lẽ những điều này không phải là sức hấp dân của anh ấy sao?” Lâm Y Y cũng bất lực.
“Ôi chao Y Y, đợi em bước chân vào xã hội rồi thì biết, khoảng cách giữa có tiền và không có tiền là bao xa! Vả lại tiền cũng không phải là vấn đề, chị nói cho em biết, đừng nói là Trần Hạo không có tiền, cho dù cậu ta có được chút tiền thì loại người này cũng khiến người khác khinh thường thôi, nghe chị khuyên đi, chia tay sớm bớt đau khổi Mọi người giới thiệu cho em một người khác!” Ba chị em cùng nhau thuyết phục.
Lâm Y Y chỉ cúi đầu không nói.
Mọi người lo quá rồi.
Lúc này, Trần Hạo quay lại sau khi mua trà sữa xong.
Xách bảy tám ly trà sữa.
“Cô họ, chị họ, em họ, trà sữa của mọi người đây, thời tiết hôm nay nóng quái” Sau khi đi một vòng thì cơn giận của Trần Hạo cũng tiêu tan bớt.
Với lại bọn họ đều là họ hàng của Lâm Y Y, mình cũng không cần phải tức giận bọn họ làm gì.
“Thôi đi, bọn tôi không uống, anh giữ lại mà uống đi!” Ba chị em lắc lắc đầu cạn lời.
“Bọn tôi cũng không uống, không khát!” Chị em Lâm Hồng Hà cũng lắc đầu.
“Được rồi Y Y, cô thấy chỗ này chơi cũng vui đấy, xuống chỗ này đi!” Lâm Hồng Hà nói.
“Vâng, chúng ta đi quanh đường núi, ngắm cảnh núi xung quanh sau đó đến sơn trang suối nước nóng ăn trưai” Lâm Y Y gật đầu.
Còn chuyện thân phận, Trần Hạo không nói, mình cũng không dám nhắc đến! Mọi người quay lại xe khách thương vụ.
Lúc chuẩn bị vào xe Cô em họ thứ ba đột nhiên nói với bạn trai: “Ôi chao, em khát chết mất, anh đi mua trà sữa uống đi, nhớ mua nhiều nhiều!” “Ừ ừ, bỏ ít đá thôi, dì không uống đá!” Lâm Hồng Cúc cũng cười nói.
“Vâng, cháu đi mua ngay đây!” Vương Bảng chạy đi.
Trần Hạo xách túi trà sữa, chỉ có thể lắc đầu cười khổ một tiếng.
Chẳng lẽ mình nghèo thì trà sữa mình mua không có tác dụng giải khát à? Cuối cùng xe cũng xuất phát, đi quanh đường núi.
Trần Hạo cũng không nói chuyện, yên lặng ngồi ở ghế phụ lái chơi điện thoại.
Lúc này nghe thấy ba chị em và nhóm Lâm Hồng Cúc đều đang rất kinh ngạc thò đầu ra ngoài, chỉ trỏ thảo luận về cảnh núi xung quanh.
“Wow, đẹp thật, mẹ, mau nhìn kìa, cảnh núi này đẹp quá đi!” Mọi người ngạc nhiên kêu lên.
“Phải đấy, bao nhiêu năm rồi không đến Kim Lăng, chỉ riêng cảnh núi này thôi đã khiến người ta vui vẻ rồi!” Lâm Hồng Hà cũng vui vẻ cười.
“AI Dừng xe! Mau dừng xe!! Mẹ, dì, hai người mau nhìn xem con thấy cái gì kìa? Hình như là ảo ảnh!” Cô em họ thứ ba chỉ vào một điểm, phấn khích hét lên.
Rồi lập tức gọi điện thông báo cho mấy cô chị ở xe phía sau.
“Cái gì cái gì? Ảo ảnh? Chị xem xeml” Sau khi dừng xe, mọi người đều xuống xe nhìn vào một nơi.
Nhìn thấy ở một đỉnh núi không xa, mây mù giăng kín nhưng lại hiện rõ một tòa nhà với kiến trúc cổ rất xa hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Giống như ẩn trong mây, mờ mờ ảo ảo.
“Đẹp quá, quả thực là đẹp quá rồi, nhưng nhìn không giống như ảo ảnh!” Lâm Hồng Cúc phấn khích như sắp nhảy cẵng lên.
Lập tức lấy máy ảnh của mình ra, ngoài làm một Tổng giám đốc của công ty chứng khoán thì bà ta còn là một người đam mê nhiếp ảnh.
“Phải đấy cô, đó không phải ảo ảnh mà là chỗ dừng chân trên đỉnh Kim Lăng, tên là biệt thự Vân Đỉnh!” “Cái gì? Biệt thự Vân Đỉnh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT