Trình Uyên ngồi im trong xe mấy giây, khi mở cửa xuống xe, anh nói với Vương Tử Yên: “Đi thôi” Vương Tử Yên cúi đầu, ngượng ngùng giống như đứa trẻ phạm lỗi, sau đó chính cô ta cũng không rõ tại sao mình lại gật đầu nói “Ừ” Khi đi theo Trình Uyên bước vào khách sạn, bước chân ‘Vương Tử Yên vẫn luôn rất hư ảo, giống như mỗi bước đều giãm trên bông, trong não trống rỗng.

Nhưng mà, Trình Uyên không dẫn cô ta đi thuê phòng, mà đi vào phòng bao số 1109 của khách sạn, khi Trình Uyên tỏ ra phẫn nộ đá tung cửa ra, nhịp tim Vương Tử ‘Yên đập như nổi trống, cô ta đột nhiên ý thức được, hình như mình nghĩ sai rồi.

Bởi vì trong phòng bao, cô ta nhận ra tới mấy người.

Cho đến bây giờ Vương Tử Yên chưa từng nhìn thấy bộ dạng Trình Uyên tức giận như vậy, lúc đó cũng bị cách mở cửa bằng chân của anh dọa cho sợ hãi luôn.

Không chỉ có cô ta, tất cả mọi người trong phòng bao đều quay đầu nhìn về phía cửa.

Bất kể là Tiêu Mục hay là Long Thầm Lãng và Long Thầm Vũ, hoặc là Thiệu Đình Đình đi theo ngồi cạnh Long Thầm Lãng, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả Vương Tử Yên.

Trình Uyên giận dữ bước vào, nhìn thẳng vào Tiêu Mục, mà Tiêu Mục cũng vội vàng đứng dậy.

“Trình Uyên, sao anh lại đến đây?” Tiêu Mục đứng dậy rất hấp tấp, có phần luống ca luống cuống, ngay cả ly rượu cũng bị anh ta hất đổ, đồng thời khi anh ta hỏi câu này, giọng nói dường như còn hơi run rẩy.

Sắc mặt Trình Uyên tối sầm nhìn chằm chằm anh ta rất lâu, đột nhiên nói: “Các người thật là có nhã hứng.” “Không có, chỉ là tình cờ gặp thôi… Tiêu Mục định giải thích.

Trình Uyên lại đột nhiên nắm chặt cổ áo anh ta, phẫn nộ quát: “Tiêu Mục! Mẹ nó anh nghe rõ cho tôi, tất cả mọi thứ bây giờ của anh đều là tôi cho anh, anh có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ tôi.” Giống như một thùng thuốc nổ, Trình Uyên rõ ràng đang có ý châm lửa. Vì vậy Long Thầm Lãng và Long Thầm Vũ cũng vội vàng đứng dậy “khuyên can”.

“Chủ tịch Trình đừng như vậy, tất cả mọi người đều là bạn bè mà” “Đúng vậy đúng vậy… Anh khoan hãng kích động.” Hai người tách Trình Uyên và Tiêu Mục ra, mà Trình Uyên lại càng không cam lòng, anh chỉ vào mặt Tiêu Mục hét: “Mẹ nó tôi tâng anh lên địa vị ngày hôm nay, anh lại tính toán mọi cách đối đầu với tôi thật sao?” “Bây giờ ông đây mới biết cái gì gọi là vong ơn bội nghĩa!” “Mẹ nó đúng là tôi nuôi ong tay áo!” Anh vừa nói vừa tức giận lật bàn của bọn họ lên, cả bàn bày đầy thức ăn và rượu giá trị đắt đỏ rơi ào ào xuống đổ đầy đất.

“Phải!” Lúc này, Tiêu Mục cũng thay đổi bộ dạng chột dạ trước đó, đột nhiên phẫn nộ đáp lại: “Tôi thừa nhận tôi có thể có địa vị hôm nay là do anh ban cho, tôi cũng thừa nhận tôi vong ơn bội nghĩa, nhưng anh có nghĩ đến tại sao lại như thế không?” Tiêu Mục đột nhiên nổi giận khiến không khí bỗng nhiên rơi vào im lặng.

Tiêu Mục nói: “Anh cho tôi tiền, nhưng cũng không thể vì vậy mà tôi phải chấp tay dâng tất cả mọi thứ của tôi cho anh chứ? Ơn huệ của tôi, tình yêu chân thành của tôi, bao gồm cả cô tai” Khi nói đến cô ta, Tiêu Mục đột nhiên chỉ vào Vương Tử ‘Yên đứng sau lưng Trình Uyên.

Vương Tử Yên kinh ngạc ra mặt.

Trình Uyên cũng lập tức hoang mang.



“Khi Tứ Xuyên động đất, ba mẹ tôi đều không còn, khi đó tôi còn nhỏ, rất cô đơn bơ vơ, nếu không phải vì chú Vương thu nhận tôi, có thể tôi đã đói chết ở đầu đường rồi. Nếu không phải có chị Liễu tài trợ cho tôi, có lẽ tôi sẽ về quê cày ruộng từ lâu rồi, nếu không phải vì cô ta… Có lẽ tôi cũng không có động lực để vươn lên…” “Tôi đặt tên cho tập đoàn là Trích Thủy, chính là muốn nói cho bọn họ biết, hôm nay Tiêu Mục này phát đạt rồi, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của bọn họ, tôi sẽ nhận ơn giọt nước báo đáp cả dòng suối!” “Nhưng mà anh lại hết lần này tới lần khác sỉ nhục ân nhân của tôi, thậm chí cướp đi tình yêu chân thành bên cạnh tôi, anh cảm thấy tôi có thể nhẫn nhịn được sao?” Tiêu Mục kích động đến mức toàn thân run rẩy.

Trình Uyên càng nghe lại càng mơ hồ, anh không nhớ Vương Tử Yên đã từng nhắc đến Tiêu Mục bao giờ, chẳng lẽ từ rất lâu trước đây Tiêu Mục đã quen biết Vương Tử Yên rồi sao? “Có điều, nể tình anh đã từng giúp tôi, tôi có thể không cần Bạch Thị, nhưng mà từ nay về sau, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta không liên quan gì đến nhau!” Tiêu Mục nói một cách quyết đoán.

“Bạch Thị sao?” Trình Uyên cũng không nhượng bộ chút nào, lạnh lùng nói: “Trong mắt tôi, bọn họ cũng chẳng là cái thá gì cả!” “Chuyện gì vậy?” “Có người gây sự sao?” Lúc này, cửa phòng bao lại bị người ta đẩy ra lần thứ hai, mấy bảo vệ khách sạn nghe tin chạy đến, hỏi Long Thầm Lãng.

Long Thầm Lãng vội vàng nháy mắt ra hiệu với bảo vệ, ý bảo Trình Uyên đang gây sự, sau ra vẻ giảng hòa đi vỗ về Trình Uyên: “Chủ tịch Trình, tôi cảm thấy đây đều là hiểu lầm thôi, có chuyện gì chúng ta cứ bàn bạc” Bảo vệ ngầm hiểu trong lòng, sau đó kéo Trình Uyên, cũng nói: “Thưa anh, mời anh rời khỏi đây: Trước khi đi, Trình Uyên nói với Tiêu Mục một câu: “Hãy.

đợi đấy.” Tiêu Mục không trả lời.

Sau đó Trình Uyên lại chĩa một ngón tay chỉ vào Long ‘Thầm Lãng.

Đi ra khách sạn quay về xe, Trình Uyên ngồi ngẩn người.

Vương Tử Yên hỏi: “Chủ tịch, đi đâu đây?” Trình Uyên giống như không nghe thấy, anh đang suy nghĩ lời nói của Tiêu Mục.

Trước đây khi Trình Uyên gửi tin nhắn hỏi Bạch Sĩ Câu, bây giờ mình có cảm xúc, phải đi đâu trút hết ra đây, sau đó Bạch Sĩ Câu gửi cho anh địa chỉ khách sạn và số.

phòng bao.

Cho nên, Bạch Sĩ Câu nói trận đánh ác liệt là đánh với “Tiêu Mục sao? “Chủ tịch…?” Vương Tử Yên lại gọi lần nữa.

Trình Uyên thở ra một hơi nói: ‘Đưa tôi đến bệnh viện, cô lái xe về nhà đi” Vương Tử Yên gật đầu, sau đó khởi động xe.

Sau khi đến bệnh viện, Trình Uyên vào phòng bệnh, lại phát hiện ra trong phòng bệnh không một bóng người.

Anh vội vàng chạy đi hỏi y tá trực, y tá nói với anh, Bạch An Tương đã ra viện rồi, sau khi cô tỉnh dậy lại giống như không hề đau ốm, chẳng có chuyện gì.

Trình Uyên nghe vậy thì lập tức nhớ đến lời nói của bác.



sĩ, nói loại độc của Bạch An Tương tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, miễn là không được quá mức.

kích động, còn lại không có chuyện gì.

Vì vậy Trình Uyên đi ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị về nhà, sau khi chặn được một chiếc taxi, điện thoại đột nhiên vang lên.

Là do Vương Tử Yên gọi đến, Trình Uyên không do dự nhận cuộc gọi ngay.

“Chủ tịch, Tiểu Lý vừa gọi điện thoại nói cho tôi biết hai tấm vật liệu mà anh bảo tôi đưa đi kiểm tra trước đây, một loại là bản chống cháy phù hợp với tiêu chuẩn, một loại là bản bình thường được nhuộm màu, bây giờ trong nước đã không cho sử dụng bản bình thường nữa rồi” Vương Tử Yên nói.

Trình Uyên nghe nói như vậy dường như trong đầu chợt lóe lên, nghĩ đến điều gì đó.

Cùng lúc đó, đám người Long Thầm Lãng từ trong khách sạn đi ra, cũng chào tạm biệt Tiêu Mục, ai nấy tự rời đi.

Thiệu Đình Đình ngồi trong xe Long Thầm Lãng vẫn đang chìm trong trạng thái kinh hãi.

Hóa ra Trình Uyên chính là Chủ tịch của Tuấn Phong! Hóa ra, một người bạn học không nổi bật chút nào của mình lại có bí mật lớn như vậy.

Hóa ra, công xưởng nhà mình nhờ có Trình Uyên mới vượt qua cửa ải khó khăn! Hóa ra… Người mà Long Thầm Lãng và Tiêu Mục muốn giăng bây hãm hại chính là Tập đoàn Tuấn Phong, là Trình Uyên! Bây giờ Thiệu Đình Đình đột nhiên rất rối rắm.

Trình Uyên và cô ta có quan hệ bạn học, đồng thời anh còn từng ngấm ngầm giúp đỡ cô ta, lại cố gắng không cho cô ta biết, đây là ân tình xây dựng trên nền tảng tình bạn.

Mà quan hệ giữa cô ta và Long Thầm Lãng tuy răng bên ngoài là quan hệ người yêu, nhưng hai người vẫn chưa từng trải qua chuyện gì mang tính thực tế cả, ví dụ như ngủ chung. Hơn nữa ban đầu cô ta đồng ý sự theo đuổi của Long Thầm Lãng, cũng hoàn toàn vì gia đình của hắn ta, bây giờ nhìn lại…

Cô ta đột nhiên cảm thấy Long Thầm Lãng và Tiêu Mục.

rất giống nhau, đều cho người ta cảm giác nham hiểm.

Cô ta cảm thấy đây là lúc cần phải suy nghĩ thật kỹ, cả quan hệ với Long Thầm Lãng nữa, đồng thời, cô ta cũng bắt đầu do dự, có phải mình nên nói cho Trình Uyên biết âm mưu của bọn họ không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play