Chưa đủ người Cả nhà Bạch Sĩ Câu vội vàng đi đến lại chán nản rời đi khiến Bạch Vĩnh Minh cũng có hơi mơ hồ.

“Hừ, đúng là tự rước lấy nhục.” Đợi xe của nhà Bạch Sĩ Câu đi xa, Bạch Vĩnh Minh mới cười lạnh lùng nói.

Cảnh này bị Bạch Vĩnh Lâm mới bước vào nhà nhìn thấy.

Bạch Vĩnh Lâm nhỏ hơn Bạch Vĩnh Minh ba tuổi, bằng tuổi Bạch An Tương, là con trai của Bạch Sĩ Kỳ, chú Hai của nhà họ Bạch, bình thường vẫn luôn theo đuôi Bạch Vĩnh Minh.

“Anh, sao thế ạ?” Bạch Vĩnh Lâm tò mò hỏi.

Bạch Vĩnh Minh cười nhạt: “Cả nhà Bạch Sĩ Câu cũng muốn đến ự tiệc gia đình hôm nay, bị tôi đuổi đi rồi, ha ha… Cái nhà này đúng là mặt dày mà” Nghe vậy, Bạch Vĩnh Lâm lập tức ngây ra như phỗng.

Mời cả nhà Bạch Sĩ Câu đến là ý của ông cụ, mà người phụ trách đi thông báo với Bạch Sĩ Câu chính là cậu ta.

“Cái vẻ muốn nói lại thôi này của cậu là sao thế?” Bạch Vĩnh Minh thấy vẻ mặt của Bạch Vĩnh Lâm hơi khác.

thường bèn hỏi.

Bạch Vĩnh Lâm cười xấu hổ: “Không… không có gì, chúng ta đi vào thôi, đừng để ông nội đợi lâu” Tiệc gia đình của nhà họ Bạch bày bốn năm bàn, bàn nào cũng ngồi đầy người, nhưng trên bàn bề trên của Bạch Thị lại có một chỗ trống.

Người trên bàn lần lượt là ông cụ Bạch, Bạch Sĩ Phan, Bạch Sĩ Nho, Đỗ Phong – con rể của ông cụ, và hai người thân thích bên nhà ngoại cùng lứa với ông cụ.

Sau khi mọi người ngồi xuống, ông cụ không nói lời nào nên không ai dám động đũa, sau đó mọi người chỉ ngồi thế, giống như đang đợi ai đó vậy.

Nửa tiếng sau…



“Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ông cụ lại không nói gì thế?” “Ai biết, có lẽ đang đợi ai đó không chừng” “Không thể nào, không phải người nhà họ Bạch chúng ta đều ở đây rồi sao?” “Cũng phải!” “Ấy, có thể là đang đợi..” “Hả?” “Không, không thể nào, tôi nghĩ nhiều rồi” Vì mọi người chỉ ngồi yên như thế nên bầu không khí cực kỳ áp lực, rất nhiều người bát đầu bàn tán xôn xao, cảm thấy tình huống bây giờ rất khó hiểu, không biết vì sao ông cụ không nói gì.

Bạch Sĩ Phan ngồi bên cạnh ông cụ cứ nhìn đồng hồ mãi.

Bạch Vĩnh Minh ngồi không yên nữa, không nhịn được.

hỏi: “Ông nội, mọi người đều đến đông đủ rồi, ông xem..” Ai cũng không nói chu) nhưng Bạch Vĩnh Minh ỷ được ông cụ cưng chiều nên lên tiếng trước. Nói thật, nếu là người khác hỏi chắc chắn sẽ bị người lớn trong nhà dạy dỗ đôi câu, vì thế Bạch Vĩnh Minh nói xong câu này còn kiêu ngạo nhìn một vòng xung quanh.

Ông cụ Bạch nâng mí mắt lên, bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa” Bạch Sĩ Phan thì hung hăng trừng Bạch Vĩnh Minh một cái, ra hiệu không cho anh ta nói lung tung.

Bạch Vĩnh Minh thì không thấy chuyện này có gì phải sợ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, lòng kiên nhẫn của mọi người cũng dần bị tiêu hao đến gần như hết sạch, giờ ăn cơm đã qua, ai cũng đói đến nuốt nước miếng.

Ông cụ cũng nhíu chặt mày hỏi Bạch Sĩ Kỳ: “Sĩ Kỳ, con có kêu người đi thông báo với Sĩ Câu chưa?” Bạch Sĩ Kỳ vội vàng trả lời: “Ba, đây là chuyện lớn, sao con có thể quên được chứ” “Có khi nào Sĩ Câu sợ mất mặt nên không dám đến không?” Bạch Sĩ Nho nghi ngờ hỏi.

Bạch Sĩ Phan nặng nề đáp lại: “Nói bậy, đều là người một nhà, ba cũng đã hạ mình rồi, cậu ta còn có cái gì không buông xuống được nữa chứ?” Ông cụ lắc đầu nói: “Đợi thêm đi” Người già rồi đều để ý nhân quả, thật ra ông cụ cũng hiểu tình cảnh như hôm nay đều là lúc trước mình mắc lỗi mới gây ra, cũng chính là nguyên nhân hôm qua hậu quả hôm nay, không trách được ai cả, đợi thêm một lát cũng không tính là gì.

Nhưng nói ra những lời này, không phải ai cũng có thể hiểu được.

Mọi người cực kỳ đói, Bạch Vĩnh Minh khá béo, cho nên càng không nhịn đói được, nhìn thấy một bàn thức ăn đủ loại màu sắc trên bàn lại không thể ăn thì nôn nóng nói: “Ông nội, mọi người đều đói bụng rồi, chúng ta bắt đầu nhé?” Mọi người cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.

Ông cụ nhìn quanh bốn phía, Bạch Sĩ Nho cũng khuyên một câu: “Ba, hay là đừng đợi nữa” Ông cụ im lặng, một lúc lâu sau đó mới nói: “Đợi, tiếp tục đợi, khi nào mọi người đến đông đủ rồi mới được ăn cơm: Mấy người Bạch Sĩ Phan cũng thở dài không dám lên tiếng khuyên bảo nữa.

Còn những người trẻ tuổi đồng lứa trên bàn khác đều tỏ vẻ khó hiểu.



“Không phải mọi người đều đến đông đủ rồi sao?” “Đúng vậy, tôi cũng mới đếm rồi.” “Vậy ông nội đang đợi ai chứ?” “Chẳng lẽ là đang đợi..” “Đợi ai?” “Chú út?” “Hả?” Mọi người ở bên dưới nhỏ giọng bàn tán.

Sau khi Bạch Vĩnh Minh nghe thấy thì lập tức biến sắc.

Trên cơ bản người của nhà họ Bạch thật sự đã đến đông đủ không thiếu ai cả rồi, mà bởi vì đây là tiệc gia đình, cho nên cũng không thể mời người ngoài, vậy là đang đợi ai chứ? Trong lòng Bạch Vĩnh Minh bắt đầu bồn chồn, thầm nghĩ chắc không phải đâu, ông cụ sẽ không thật sự mới cả nhà Bạch Sĩ Câu đâu nhỉ.

Sau hai tiếng đồng hồ, mọi người đều đói đến ngực dán vào lưng, lúc này cũng có người bát đầu oán trách cả nhà Bạch Sĩ Câu không biết điều.

Không chỉ mấy người trẻ tuổi, cả Bạch Sĩ Nho cũng giận dữ nói: “Ba, Sĩ Câu tệ quá, để mấy chục người chúng ta đợi cả nhà của cậu ta” “Ầm!” Ông cụ Bạch võ bàn một cái, trừng mắt quát to: “Câm miệng hết cho tôi, hôm nay cho dù đợi đến trời tối cũng phải đợi” Lập tức khiến mọi người không dám oán hận thêm một câu nào nữa.

Trong lúc đó Bạch Vĩnh Lâm luôn cố ý vô tình liếc qua Bạch Vĩnh Minh, kín đáo trách cứ trong lòng.

Khéo sao lúc này Bạch Sĩ Kỳ trừng Bạch Vĩnh Lâm một cái, hỏi cậu ta: “Vĩnh Lâm, ba kêu con đi thông báo.

chuyện tiệc gia đình cho chú út, chú út con nói sao?” Bạch Vĩnh Lâm gãi đầu, lại nhìn thoáng qua Bạch Vĩnh Minh.

Nhìn thấy Bạch Vĩnh Lâm, tim Bạch Vĩnh Minh đập thịch một tiếng, anh ta đột nhiên nhớ tới khi nãy lúc mình đuổi cả nhà Bạch Sĩ Câu ở cửa đã bị Bạch Vĩnh Lâm nhìn thấy.

Quả nhiên bị ba hỏi vậy, Bạch Vĩnh Lâm không dám nói dối: “Ba, thật ra cả nhà chú út đã đến rồi” “Đến rồi?” Mọi người đều ngơ ngác.

Bạch Sĩ Kỳ hỏi tiếp: “Vậy người đâu?” Bạch Vĩnh Lâm đáp: “Là anh họ không cho bọn họ vào, còn đuổi bọn họ đi rồi” “Hả?” Sắc mặt mấy người ngồi trên bàn chính đều thay đổi.

Bạch Vĩnh Minh vội vàng đứng lên tranh cãi: “Ông nội, Bạch Sĩ Câu ông ta quá đáng thế, ông đã quên lúc ở Tập đoàn Tuấn Phong ông ta đã làm khó nhà họ Bạch chúng †a thế nào rồi sao? Tiệc gia đình của chúng ta sao có thể mời loại người như thế được” Lúc này Bạch Sĩ Phan thật sự muốn bóp chết con trai ông cụ quyết định bỏ đi lòng tự trọng muốn thoả hiệp với Bạch Sĩ Câu, khó khăn lám mới hạ mình, nhưng bây giờ không chỉ không khiến Bạch Sĩ Câu buông bỏ, ngược lại còn bị Bạch Vĩnh Minh sỉ nhục cả nhà.

Cho nên Bạch Sĩ Phan bị con trai ruột của mình làm cho tức giận đến bờ môi run rẩy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi quát anh ta: “Con câm miệng cho bai” Sao Bạch Vĩnh Minh chịu im được, anh ta nói tiếp: “Ba, ông nội, đồ con hoang như Bạch Sĩ Câu hoàn toàn không xứng với nhà họ Bạch chúng ta chút nào, vì sao mọi người lại mời loại người này đến tham gia tiệc gia đình của chúng ta chứ?” “Mọi người không nhìn thấy nhà bọn họ đứng trước cửa mặt dày mày dạn đến mức nào đâu, đó thật sự là..” “Chát!” Tiếng nói của Bạch Vĩnh Minh vì một cái tát mà im bặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play