Tần Hoài không hề nhìn Liễu Vân Khê mà chỉ nhìn chằm chằm Tần Dịch, "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Trong lòng Tần Dịch vốn đang ngột ngạt, lửa giận trong nháy mắt liền bộc phát ra ngoài. Hắn hất mạnh cái ly bên cạnh xuống đất.

Liễu Vân Khê vốn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị doạ sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.

Trên mặt đất một mảnh hỗn loạn.

Vẻ mặt Tần Dịch tràn đầy thịnh nộ hung ác: "Là thế nào? Mười năm trước, ông không nói một lời mang bà ta vào nhà họ Tần. 5 năm trước, ông dùng hết thủ đoạn buộc tôi và Vũ Vụ chia tay. Bây giờ ông hỏi tôi chuyện này là thế nào? Trong lòng ông chỉ có lợi ích gia tộc, tôi cũng chỉ là một quân cờ trong tay ông mà thôi!"

Tần Hoài đứng dậy, nét mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, chỉ có bàn tay đang đỡ bàn là run rẩy không thôi. Ông ta nhìn chằm chằm Tần Dịch, không biết qua bao lâu, cả người ông ta ngã thằng ra phía sau, té xỉu trên mặt đất.

Tần Dịch sững sờ, bên tai là tiếng hô hoảng sợ của quản gia, còn có tiếng cười như người điên của Ngô Tuệ Quân. Tay chân hắn lạnh ngắt, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Người đàn ông như Thái Sơn kia, ngã xuống trước mặt hắn.

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Tần Dịch đang ngồi trên hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, giống như không cảm nhận được thời gian trôi qua cho đến khi quản gia đi tới, giọng nói tràn ngập bi thương: "Cậu chủ, cậu đã một ngày chưa ăn uống nghỉ ngơi, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ không chịu nổi."

Tần Dịch vô hồn ngẩng đầu lên, "Ông ta sẽ không sao chứ?"

Nét mặt quản gia đau thương nhưng vẫn gật đầu, giọng điệu khẳng định nói: "Ông chủ sẽ không có việc gì."

Bởi vì ông chủ còn có chuyện chưa hoàn thành. Là người dốc hết tâm huyết cho nhà họ Tần, không an bài tốt hết thảy mọi chuyện thì ngài ấy hẳn sẽ không yên tâm ra đi.

Chuyện Tần Hoài nằm viện cũng không phải là tin tức gì lớn. Từ sau khi vợ và con trai đầu lần lượt qua đời thì thân thể ông ta bắt đầu suy yếu. Mười năm qua, thời gian ông ta nằm viện còn nhiều hơn thời gian đến công ty. Người biết chuyện đều hiểu ông ta khó qua hết năm nay.

Lúc Phó Lễ Hành nhận được điện thoại của trợ lý Chu thì hiếm khi tỏ vẻ nghi hoặc, "Cậu nói là Tần Hoài ngất xỉu ngay trong ngày sinh nhật, đến giờ vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm?"

Trợ lý Chu: "Vâng, có chút kỳ lạ. Không thể thăm dò được chút tin tức nào về chuyện ngày hôm đó."

Phó Lễ Hành trầm tư: "Nói cách khác thì đến bây giờ vẫn chưa biết lý do vì sao Tần Hoài ngất xỉu vào bệnh viện?"

Trợ lý Chu: "Đúng vậy ạ. Nhưng tôi đã kiểm ta hành trình của Ngô Tuệ Quân. Mấy ngày trước sinh nhật của Tần Hoài thì bà ta có đi tìm vị tiểu thư Liễu Vân Khê kia. Hơn nữa, sinh nhật của Tần Hoài vốn dĩ mời rất nhiều bạn bè và thân thích, thiệp mời cũng đã đưa nhưng trước đó một ngày, Tần Hoài tuyên bố với bên ngoài là hủy bỏ. Cho nên ngày sinh nhật đó, trừ bỏ người bên trong nhà họ Tần thì không ai biết đã xảy ra chuyện gì."

Hơn nữa, cũng không có ai quan tâm chuyện này, vì dù sao Tần Hoài là người thường xuyên phải vào bệnh viện, một năm thì có hơn phân nửa thời gian đều ở bệnh viện. Cho nên đến bây giờ, mọi người vẫn chưa có ai để ý nhiều đến chuyện này.

Sau khi tắt điện thoại thì Phó Lễ Hành ngồi trên ghế làm việc trầm tư.

Nhanh như vậy đã phong tỏa tin tức. Nếu trợ lý Chu trễ một bước thì chỉ sợ ngay cả manh mối Ngô Tuệ Quân đi tìm Liễu Vân Khê cũng bị xoá bỏ. Bút tích lớn như vậy đương nhiên không có khả năng do Tần Dịch làm ra, cũng không phải là Ngô Tuệ Quân. Vậy chỉ có thể là Tần Hoài. Có lẽ mọi chuyện từ đầu đến cuối đều do một tay Tần Hoài sắp đặt. Nếu thế thì mục đích của ông ta là gì?

Phó Lễ Hành mơ hồ có thể đoán được kế hoạch và tính toán của Tần Hoài. Hắn không khỏi cảm thán. Thật đúng là cáo già, đa mưu túc trí.

Đồng Vũ Vụ biết được tin Tần Hoài nằm viện từ chỗ của La Giai.

La Giai là bạn chơi từ nhỏ của Đồng Vũ Vụ. Đều là người trong cùng một vòng tròn, nhà họ La và nhà họ Tần cũng coi như là thế giao.

Hiện tại Đồng Vũ Vụ rất ít khi nhớ đến cốt truyện trong nguyên tác. Đột nhiên biết chuyện Tần Hoài nằm viện, những chuyện trong nguyên tác cũng vì vậy mà hiện ra trong đầu cô.

Trong nguyên tác, Tần Hoài cũng nhập viện vào khoảng thời gian này. Liễu Vân Khê trở thành người bên cạnh Tần Dịch. Nếu như cốt truyện phát triển đúng hướng thì lúc này hai người kia hẳn vẫn còn trong giai đoạn ngược luyến tình thâm. Liễu Vân Khê ở lại bên cạnh Tần Dịch, làm chuyện bạn gái làm, nhưng vẫn mang danh là tình nhân. Trong lúc vô tình, Liễu Vân Khê biết được quan hệ giữa Tần Dịch và ba hắn không tốt lắm, hơn nữa ba hắn còn đang nằm viện. Nữ chính thiện lương có ý muốn chữa lành mối quan hệ giữa hai cha con này nên thường xuyên đi bệnh viện chăm sóc Tần Hoài, đẩy lão gia tử ra đi tản bộ nói chuyện phiếm, thành công làm cho độ hảo cảm tăng vọt.

Thật ra cốt truyện ở đây khá kỳ lạ.

Vì sao? Bởi vì năm đó sau khi cô và Tần Dịch chia tay, Tần Hoài từng đơn độc đi tìm cô, ông ta tỏ vẻ xin lỗi, còn phát cho cô một thẻ người tốt.

Ông ta nói cô cái gì cũng tốt, chỉ là căn cơ nhà họ Tần không xong, về sau Tần Dịch nhất định phải lấy một hiền thê nội trợ có khả năng mang đến lợi ích lớn cho công ty nhà họ Tần.

Ông ta còn nói, về sau nếu cô có bất kỳ khó khăn gì, chỉ cần ông ta có thể giúp được thì sẽ giúp. Thậm chí khi cô bị Thượng Duệ quấy rầy, ông ta còn gọi điện thoại dò hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.

Nói tóm lại, trong ấn tượng của cô thì Tần Hoài là một người luôn xem lợi ích của công ty và gia tộc đặt lên trên hết. Một người như vậy sẽ đồng ý cho Liễu Vân Khê và Tần Dịch ở bên nhau?

Không đề cập đến chuyện Liễu Vân Khê chỉ là một người bình thường, xét về bối cảnh gia đình, cô có thể bỏ xa Liễu Vân Khê cả mấy con phố. Tần Hoài sẽ coi trọng một người con dâu như Liễu Vân Khê sao?

Còn có, Liễu Vân Khê và cô có vài phần giống nhau, mà cô là phu nhân của Phó Lễ Hành, Tần Hoài sẽ đồng ý Tần Dịch tìm một người bạn gái, một người vợ có nét giống với Phó phu nhân hay sao? Chẳng lẽ Tần Hoài không sợ tạo ra hỗn loạn à?

Chẳng lẽ hào quang nữ chính của Liễu Vân Khê lại có thể làm cho cáo già Tần Hoài nhận thua?

Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này thì Đồng Vũ Vụ đột nhiên giật mình, vội vàng tìm giấy bút trên bàn, bắt đầu thống kê lại những khác biệt ở hiện tại và trong nguyên tác.

Thứ nhất, trong nguyên tác, những lần Tần Dịch đau lòng đều là do hắc nguyệt quang là cô gây ra. Cô hoặc là chửi ầm lên, hoặc là vô tình cố ý tìm Liễu Vân Khê gây phiền toái. Nếu không phải hệ thống luôn mãi xác định đây là thế giới tiểu thuyết thì chỉ sợ đến cả cô cũng phải hoài nghi Đồng Vũ Vụ trong tiểu thuyết có phải là bản thân cô hay không.

Thứ hai, Tô Nhụy, bạn thân của Liễu Vân Khê cũng không giống với Tô Nhụy trong nguyên tác. Trong nguyên tác, Tô Nhụy chính là nguồn động lực to lớn ủng hộ Liễu Vân Khê theo đuổi tình yêu. Hai người luôn ở cùng một chỗ với nhau. Nhưng mà theo cô biết thì Tô Nhụy đang thuê nhà cùng với một đàn chị khoá trên cùng làm việc ở Phó thị chứ không ở cùng Liễu Vân Khê. Còn có, qua mấy ngày tiếp xúc, cô không cảm thấy Tô Nhụy không phải là kiểu người ủng hộ bạn thân làm thế thân như người trong tiểu thuyết kia.

Trong nguyên tác, cô và Tô Nhụy đều được coi như là hai vai phụ tương đối quan trọng, nhưng những chuyện hai người bọn cô làm trong tiểu thuyết lại không hề phù hợp với tính cách của mình.

Kế tiếp phải xem xem có phải Tần Hoài cũng bị làm cho mờ mắt hay không. Nếu như vẫn không giống như trong nguyên tác thì chứng tỏ cả tuyến nhân vật chính và phụ đều đi chệch hướng so với cốt truyện. Tuy rằng cô rất ít đọc tiểu thuyết, nhưng cũng biết một khi tuyến nhân vật chính hỗn loạn thì cốt truyện của toàn bộ cuốn tiểu thuyết sẽ bị đứt đoạn, tình tiết trong truyện cũng rối tung lên. Nếu vậy thì kết cục trong nguyên tác còn tính cái quái gì nữa!

Dự cảm sẽ không ly hôn, cũng sẽ không phá sản làm cho Đồng Vũ Vụ tối nay cực kỳ vui vẻ.

Cô cầm giấy hôn thú màu hồng nhìn đi nhìn lại, ngồi trên giường cười khúc khích một mình.

Sao có thể đẹp như thế chứ? Trên tờ giấy hôn thú, tên của cô và Phó Lễ Hành thật quá xứng đôi, diện mạo của cô và hắn cũng xứng đôi biết bao nhiêu.

Ly hôn là chuyện không thể nào, đời này cũng không thể. Đồ tiểu thuyết lừa đảo, lừa gạt tình cảm của cô lâu như vậy!

Lúc Phó Lễ Hành vừa từ phòng làm việc tăng ca trở về phòng ngủ thì nhìn thấy một màn này. Hắn đi tới ngồi xuống bên mép giường, liếc mắt nhìn hai tờ giấy hôn thú kia một cái rồi hỏi: "Lấy giấy hôn thú ra làm gì?"

Trong lòng Đồng Vũ Vụ đang lâng lâng, "Ông xã, anh nói xem anh muốn quà gì?"

"......Cái gì cũng được."

Phó Lễ Hành cho rằng Đồng Vũ Vụ đang nói về quà sinh nhật, tháng sau chính là sinh nhật hắn.

Sinh nhật hay không sinh nhật cũng không sao cả, có quà hay không cũng thế.

Chỉ là hình như hôm nay tâm tình của cô đang rất tốt thì phải? Là đã xảy ra chuyện vui gì sao?

Đồng Vũ Vụ đã nghĩ kỹ rồi, cho dù cốt truyện bị rối loạn hết cả lên thì cô vẫn muốn khiêu chiến nhiệm vụ hệ thống phân phát. Chẳng qua cô đang có một ý tưởng rất lãng mạn. Chờ cô hoàn thành hết tất cả các nhiệm vụ và lấy được tiền, cô muốn tặng cho Phó Lễ Hành một món quà đặc biệt nhất!

"Mua cho anh một cái đảo tư nhân nhỏ thì thế nào?" Đồng Vũ Vụ vừa nói vừa suy nghĩ mấy ngàn vạn có thể mua được đảo tư nhân hay không nhỉ?

Cô không có kinh nghiệm về phương diện này, sau khi khoác lác xong thì bắt đầu hồi hộp nhìn về phía Phó Lễ Hành, hy vọng hắn đừng có gật đầu, nếu không, chỉ một cái đảo nhỏ mà phải tốn tới mấy trăm triệu mới mua nổi thì chẳng phải cô sẽ mất mặt lắm sao?

Phó Lễ Hành nhíu mày: "Em thích à?"

Không đợi Đồng Vũ Vụ trả lời thì Phó Lễ Hành đã phân tích đủ mọi góc độ về những lợi ích và tổn hại của việc mua đảo nhỏ cho cô nghe. Cuối cùng hắn tổng kết lại một câu là, trừ khi cô thực sự muốn trở thành một đảo chủ đại nhân, nếu không thì không cần thiết mua.

Đồng Vũ Vụ nghe xong thì như lọt vào trong sương mù, nhưng cô vẫn là nghe ra là hắn không muốn. Đồng Vũ Vụ thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, loại thân phận như tổng tài bá đạo không thích hợp cô. Ngay cả loại tình tiết của một tổng tài bá đạo tiêu chuẩn là tặng đảo tư nhân mà cô cũng diễn không được, sau này vẫn nên an ổn làm tiểu kiều thê thì hơn.

Không sao, dù sao cũng còn vài tháng nữa, đủ cho cô từ từ suy nghĩ.

Càng muốn thì càng hưng phấn, nghĩ đến quang cảnh mình có thể đập mấy ngàn vạn vào mặt Phó Lễ Hành, có thể trải nghiệm cảm giác vung tiền như rác là cô liền có cảm giác muốn hét to như nông nô vùng lên. Tưởng tượng viễn vông đủ rồi, phương diện tinh thần cũng được thỏa mãn thì cô mới chống nạnh nói với Phó Lễ Hành: "Anh tuyệt đối không tưởng tượng được em tốt với anh đến dường nào đâu! Em chính là người hào phóng với anh nhất!"

Phó Lễ Hành nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của cô thì cực kỳ bất đắc dĩ.

Vui vẻ đến vậy, người không biết còn tưởng cô trúng Đại Nhạc Thấu*.

* Đại Nhạc Thấu: hình như là giải độc đắc xổ số đấy ợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play