Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Đồng Vũ Vụ dậy ngay sau khi Phó Lễ Hành rời giường. Cả bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt đều ở toilet, cô chần chờ một chút rồi mang dép lê đi theo sau lưng Phó Lễ Hành vào toilet. Hai người cùng nhau đứng trước bồn rửa tay, Phó Lễ Hành nặn kem đánh răng lên bàn chải cho cô. Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng đánh răng cùng nhau. Đồng Vũ Vụ lén lút nhìn thoáng qua mình trong gương. Chẳng lẽ những miêu tả khó nói như trong mấy cuốn tiểu thuyết kia là thật? Phụ nữ được tưới tắm đầy đủ đều có sắc mặt rất tốt?
Tuy lúc này cô không hề trang điểm, đúng chuẩn mặt mộc, nhưng lại không hề khó coi chút nào, làn da trắng nõn có chút ửng hồng. Cô cảm thấy phúc phần của Phó Lễ Hành không bình thường đâu.
Hôm nay cô cần phải trang điểm cẩn thận mới được, dù sao cũng là chức trợ lý lâm thời nên Đồng Vũ Vụ không nghĩ sẽ làm qua loa lấy lệ. Một bên đắp mặt nạ dưỡng ẩm, một bên ở trong phòng quần áo chọn chọn lựa lựa. Phụ nữ rất dễ tiêu tốn thời gian ở mấy phương diện này, chờ cô phát hiện ra thì đã gần 8 giờ.
Sắt thép thẳng nam Phó Lễ Hành thì đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau. Hắn lại liếc nhìn qua cái đồng hồ lần nữa, tốt, 8 giờ.
Bình thường thì bây giờ hắn đã ra khỏi nhà, mà hôm nay vì chờ phu nhân của hắn mà lúc này hắn vẫn còn ngồi trong nhà.
Hắn cảm giác được một cách sâu sắc là hắn đã làm ra một quyết định rất sai lầm.
Để Đồng Vũ Vụ đi làm trợ lý phiên dịch cho hắn mấy ngày, tại sao hắn có thể gật đầu đồng ý vậy? Sắc lệnh trí hôn*, người xưa đúng là không lừa gạt con cháu.
*Sắc lệnh trí hôn: vì sắc đẹp mà tâm trí bị che mờ, kiểu như vì đẹp mà mờ mắt đấy.
Ngay lúc Phó Lễ Hành còn đang tự hỏi liệu để "cô tự mình lái xe đi làm" có khả thi hay không thì Đồng Vũ Vụ rốt cuộc cũng đi từ trên lầu xuống. Cô không có trang phục công sở, chọn tới chọn đi liền thay một bộ váy liền áo màu trắng dài đến đầu gối. Cô không mặc ra được phong cách trí thức, nên chỉ có thể hết sức hướng đến phong cách đơn giản mà duyên dáng.
"Thật ngại quá." Đồng Vũ Vụ xuống lầu, đi đến bên cạnh Phó Lễ Hành, thân mật kéo hắn cánh tay hắn một cách tự nhiên, cười hì hì nói xin lỗi, "Em là lần đầu tiên đi làm, có chút hưng phấn, ngày mai nhất định sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh nữa."
Phó Lễ Hành nhìn thời gian thì thấy đã gần 8 giờ 20. Bây giờ có vội vàng ra cửa đến công ty thì cũng sẽ muộn. Nếu đã quyết định công và tư chẳng phân biệt một lần thì cũng không cần phải để ý đến chuyện đi trễ một lần, nên hắn đề nghị: "Gần công ty có một nhà bán điểm tâm sáng rất nổi tiếng. Chúng ta đến đó giải quyết bữa sáng."
Đồng Vũ Vụ đương nhiên đồng ý, vui rạo rực nói: "Đã lâu em chưa dùng điểm tâm sáng."
Cô thật là quá thông minh, vậy mà có thể nghĩ tới loại biện pháp này, Nhiệm vụ chi tiêu trong năm ngày tới, cô tuyệt đối tin tưởng mình có thể hoàn thành trong một lần.
"Sau này đừng lại tạo ra loại nan đề này cho tôi." Lúc lên xe, Phó Lễ Hành trịnh trọng nói một câu.
Bây giờ hắn đang rất ảo não vì sao bản thân có thể làm ra loại quyết định ngu xuẩn này. (TY: Dại gái ấy mà, dễ hiểu lắm!)
Chỉ tiếc là, quyết định rồi lại đổi ý càng không phải là phong cách của hắn.
Đồng Vũ Vụ cũng thấy rất bất ngờ khi Phó Lễ Hành đồng ý. Nó làm cho cô có cảm giác như nhặt được vàng vậy. Tâm tình của cô đang tốt, lời ngon tiếng ngọt giống như không cần tiền liền tuôn ra, nói với Phó Lễ Hành: "Em chỉ là muốn cảm nhận xem đi làm cùng với anh là cảm giác như thế nào thôi. Em luôn có ý nghĩ thư ký Vương đôi khi còn quen thuộc anh hơn cả em. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để chứng minh em không phải cái gì cũng không giỏi, em đây muốn để cho anh lau mắt mà nhìn đấy."
Phó Lễ Hành nhịn không được mà bật cười, "Ừ được, vậy em muốn đi làm mấy ngày?"
Đồng Vũ Vụ chớp chớp mắt, "Đi đến lúc thiên hoang địa lão có được không? Đi cùng với anh cho đến lúc anh về hưu được không?"
Phó Lễ Hành: "...... Không được."
"Vậy được rồi, em có chừng mực. Không phải em vừa về nhà cũ một ngày đó sao, mẹ nói với em là muốn em phụ trách một quỹ từ thiện. Cho dù anh muốn em đi làm với anh cho đến lúc anh về hưu thì em cũng không có cách nào làm được đâu." Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, ngày ở nhà cũ là ngày đầu tiên của nhiệm vụ khiêu chiến, ngày hôm qua là ngày thứ hai, hôm nay là ngày thứ ba, "Tính cả hôm nay thì em sẽ đi làm 3 ngày."
3 ngày?
Phó Lễ Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Được."
Lái xe từ biệt thự Tùng Cảnh đến tiệm ăn gần Phó cũng cần hơn nửa giờ. Chờ khi bọn họ đến nơi được nhân viên phục vụ dẫn tới một vị trí rất đẹp cạnh cửa sổ thì đã qua 9 giờ.
Giờ này những người dùng bữa ở trong tiệm đều là những người nhàn nhã có tiền.
Người trong tiệm không nhiều lắm, ai nấy đều vui vẻ thoải mái trò chuyện uống trà. Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ đều không phải là loại người tiết kiệm, bây giờ lại không cần tự mình trả tiền, Đồng Vũ Vụ trở lại thân phận phu nhân nhà giàu chỉ trong một giây, cô gọi một bàn đồ ăn lớn, Phó Lễ Hành thấy vậy cũng không nói gì.
"Làm phiền gói mấy món này lại." Trước khi đặt đũa, Đồng Vũ Vụ nói người phục vụ gói một ít đồ ăn nhẹ.
Phó Lễ Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Đồng Vũ Vụ giải thích: "Đây là ngày đầu tiên em làm trợ lý cho anh nên đương nhiên muốn tạo mối quan hệ tôt với các đồng nghiệp. Em nghe nói người mới sẽ mua đồ ăn mang đến, tuy rằng mọi người có thể đều đã ăn sáng."
"Không cần như vậy." Phó Lễ Hành không phải là kiểu ông đối xử với nhân viên như bạn bè. Hắn và nhân viên, cho dù có là trợ lý đặc biệt của hắn thì đều phải giữ khoảng cách công, hoàn toàn không có khoảng cách tư. Đối với hành động đóng gói thức ăn cho trợ lý khác của Đồng Vũ Vụ, hắn không có cách nào đồng cảm được.
"Ngải Đạt là thai phụ, rất dễ đói." Đồng Vũ Vụ biết mình không cần đi lung lạc nhân tâm. Huống chi lại là lung lạc cấp dưới của Phó Lễ Hành. Nếu cô có tâm tư này sẽ làm cho Phó Lễ Hành phản cảm.
Phó Lễ Hành chấp nhận lý do này của cô. Đồng Vũ Vụ dứt khoát nói sang chuyện khác, tinh nghịch hỏi hắn: "Phó tổng, em làm trợ lý cho anh thì có được trả lương không vậy hả?"
Tiền lương? Thẻ phụ của hắn không phải ở trong tay cô sao, còn cần trả tiền lương?
"Em muốn?"
Đồng Vũ Vụ gật đầu như đảo tỏi, "Đương nhiên rồi. Phó tổng, em nói cho anh biết nha, tiền lương theo giờ của em rất cao đó."
"Cao bao nhiêu?" Phó Lễ Hành hỏi cô, "Em muốn bao nhiêu?"
"Rất nhiều rất nhiều." Đồng Vũ Vụ lại bổ sung một câu, "Em không cần tiền mặt, cũng không cần chuyển khoản."
"Vậy em muốn cái gì?" Quyết định tự mình làm ra thì chỉ đành đem toàn lực ra phối hợp thôi.
"Em muốn anh......" Đồng Vũ Vụ cố ý dừng lại thật lâu, thấy Phó Lễ Hành vẫn không dao động đành âm thầm thở dài mới tiếp tục nói: "Em muốn anh đi làm tóc với em."
Quần áo, trang sức, túi xách cô đều không thiếu. Bây giờ cái cô thiếu nhất chính là đi spa chăm sóc tóc và toàn thân.
Mấy việc này cô đều phải tự thanh toán. Còn những ba ngày nữa đấy.
Sắc mặt của Phó Lễ Hành vốn đang trấn định tự nhiên cũng tỏ vẻ kinh ngạc vài giây: "Đi làm tóc?"
Đó là cái gì?
"Em mỗi tuần đều phải đi từ 1 đến 2 lần. Trước khi đi Nhật Bản em đã làm 1 lần, cách đây cũng mấy ngày rồi đấy." Một miệng lừa người của Đồng Vũ Vụ mở ra cũng thật trôi chảy, "Trước kia hình như Từ Duyên Thanh đều cùng Tống Tương đi Phát Sắc chăm sóc tóc đấy......"
Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn cô một cái, "Được, lúc nào rảnh lại nói."
"Ừm!" Đồng Vũ Vụ lúc này đã tưởng tượng đến chuyện Phó Lễ Hành đi cùng với cô đến Phát Sắc, này không biết sẽ chọc mù mắt của biết bao nhiêu người đây. Hình tượng tiểu kiều thê được sủng ái được củng cố!
Áp suất trong phòng trợ lý của Phó thị thấp rất thấp. Ngải Đạt là một trợ lý lâu năm, Tô Nhụy lại là nhân viên mới tạm thời tiếp nhận công việc. Lần này tài liệu Tô Nhuỵ dịch xảy ra sai lầm, còn bị Phó tổng phát hiện làm cô cũng bị liên luỵ theo. Mang thai thời kỳ cuối đã mệt mỏi, công việc lại xảy ra sai lầm, làm Ngải Đạt phiền rất phiền, nổi giận đùng đùng với Tô Nhụy. Tô Nhụy là người mới, cô ta cũng biết là do mình làm sai trước nên chỉ cúi đầu đứng đó nghe Ngải Đạt giáo huấn.
Thư ký Vương đi đến gõ cửa, chuyện của phòng trợ lý còn chưa tới phiên hắn nhúng tay, nhưng có một số việc vẫn phải nhắc nhở một chút, "Phó phu nhân tinh thông tiếng Pháp, có thể sẽ đến đây để hỗ trợ. Ngải Đạt, cô chuẩn bị một chút."
Ngải Đạt cũng bị tin tức này doạ sợ đến nói không ra lời, "Phó, Phó phu nhân tới hỗ trợ??"
Chuyện này cũng làm cho thư ký Vương rất bất ngờ, hắn gật đầu, "Phó tổng nói như vậy, sẽ không lâu lắm, chỉ mấy ngày thôi."
Hắn suy đoán...... đại khái là Phó phu nhân muốn thể nghiệm cuộc sống một chút đi?
Ngải Đạt không hổ là nhân viên lão làng, lập tức nắm bắt được ý tứ chân chính trong trong những lời này, trong lòng cũng vì vậy mà an tâm hơn một chút, "Được, tôi biết rồi."
Tô Nhụy thì đã bị dọa khóc. Cô ta cho rằng mình nhất định sẽ bị sa thải. Trong nhất thời liền cảm thấy cực kỳ uể oải khó chịu. Cô ta rõ ràng đã rất nỗ lực đển phiên dịch, vậy mà lại làm ra lỗi sai. Người không có chút bối cảnh ở Yến Kinh như cô ta, trừ bỏ dựa vào vẻ bề ngoài, thì chỉ có thể dựa vào cơ duyên. Có thể được Phó thị tuyển chính là cơ duyên lớn nhất của cô ta. Bây giờ lại cứ vậy mà mất đi, Tô Nhụy cắn môi dưới, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn khóc nức nở.
Đồng Vũ Vụ theo Phó Lễ Hành từ thang máy đi ra. Văn phòng trợ lý không cùng phương hướng với văn phòng tổng giám đốc, cô cố ý hỏi hắn, "Em là ngày đầu tiên đi làm. Phó tổng, là người nhà, anh có muốn đi cùng em hay không?"
Nhờ chuyện tin nóng làm cho cô thử ra được thái độ của Phó Lễ Hành, bằng không cho cô mượn mấy lá gan cũng không dám mở miệng nói chuyện kiểu này với hắn.
Thì ra, cụm từ 'ỷ sủng mà kiêu' là có thật.
Vốn dĩ Đồng Vũ Vụ cho rằng Phó Lễ Hành sẽ không phản ứng, không nghĩ tới hắn vậy mà gật đầu, đi với cô tới văn phòng trợ lý.
Mãi cho đến đi vào cửa văn phòng trợ lý, Đồng Vũ Vụ vẫn còn choáng váng. Sủng kiểu này có phải là hơi quá rồi không?
Lúc Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ cùng xuất hiện ở văn phòng trợ lý, mấy nhân viên đều ngây ngẩn cả người, yên tĩnh đến nỗi thanh âm máy in làm việc đều có vẻ chói tai.
Thanh âm Phó Lễ Hành là giọng nam thấp điển hình, không có chút cảm xúc phập phồng nào, "Phu nhân tôi mấy ngày tới sẽ ở lại đây. Cô ấy sẽ phối hợp làm việc với mọi người."
Ngải Đạt đĩnh bụng to đứng dậy, vội vàng nói: "Vâng, Phó tổng."
Phó Lễ Hành nói xong lời này liền xoay người rời đi. Trước khi đi còn liếc mắt nhìn Đồng Vũ Vụ một cái.
Cái liếc mắt này bị Đồng Vũ Vụ nhìn ra vài phần ý tứ cảnh cáo.
Cảnh cáo? Hắn đây là cảnh cáo cô không được làm xằng làm bậy sao?
Đời này đừng bao giờ hy vọng hắn có thể trở thành cái gì mà 'sủng thê cuồng ma'!
Đồng Vũ Vụ đến làm cho văn phòng trợ lý khẩn trương hẳn lên. Cũng may cô làm người đủ bình dị gần gũi, mấy nhân viên vốn đang căng thẳng cũng dần thả lỏng lại, tập trung toàn lực vào công việc.
Hôm nay Ngải Đạt tức giận làm cho bụng có chút không thoải mái nhưng vẫn phải nhẫn nại. Vẫn là Đồng Vũ Vụ chú ý tới cô ấy không khoẻ, liền thúc giục cô ấy về nhà nghỉ ngơi.
Đồng Vũ Vụ ngồi trước bàn làm việc của Ngải Đạt. Tô Nhụy mang theo ghế cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô.
"Cô có phải là trợ lý đã dịch văn kiện kia không?" Đồng Vũ Vụ thấy Tô Nhụy khẩn trương liền chủ động hỏi.
Tô Nhụy gật đầu, giọng nói có chút hụt hẫng, "Đều do tôi quá sơ ý, thiếu chút nữa gây phiền toái cho công ty. Tôi thật sự xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
"Đúng là sai rồi." Đồng Vũ Vụ cầm bút viết xuống giấy mấy từ tiếng Pháp bị dịch sai kia, "Theo ý nghĩa của mặt chữ thì cô phiên dịch không sai, nhưng phải kết hợp ngữ cảnh nữa. Ví dụ như cái này......"
Tô Nhụy nghe Đồng Vũ Vụ kiên nhẫn giảng giải cho cô ta. Tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cô ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đồng Vũ Vụ. Sườn mặt của đối phương rất đẹp, cô ta có thể cảm giác được Phó phu nhân là loại người dịu dàng mà mạnh mẽ.
Trên thế giới sao có thể có một người hoàn mỹ như vậy chứ, vừa xinh đẹp có học thức, lại có khí chất dịu dàng uyển chuyển mà lại biết tự chủ......
Về sau cô ta cũng muốn trở thành người như vậy.
Trong văn phòng, Phó Lễ Hành vừa ký xong một văn kiện thì phát hiện bên cạnh có một quyển tạp chí kinh tế tài chính. Trang bìa chính là Từ Duyên Thanh. Nhớ tới cô nhiều lần nhắc qua, trong giọng nói đều là hâm mộ Từ phu nhân. Có cái gì mà hâm mộ?
Phó Lễ Hành mặt vô biểu tình đem văn kiện che tờ tạp chí kinh tế tài chính kia lại.
Mọi người nhớ vote⭐️⭐️⭐️ ủng hộ t với nha 😘