Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ ôm người ta, nhỏ giọng nói:
【Chẳng lẽ ký chủ không cảm thấy một người bị cô cho uống nửa bình thuốc ngủ có thể tự mình nằm ngay ngắn còn đắp chăn là một chuyện rất kỳ lạ sao? 】
Điều này chứng minh cái gì??
Rất có thể Bạc Phong không hề bị hôn mê.
Một lúc lâu sau, Nam Nhiễm mới cho Hệ Thống câu trả lời:
- Rất quan trọng à?
Dù sao cô đã ôm dạ minh châu rồi, chắc chắn hắn chạy không được.
Tư tưởng của Nam Nhiễm thật là… đơn giản thô bạo một cách kỳ quặc.
Vì sao nói kỳ quặc?
Bởi vì Hệ Thống không thể lý giải mạch suy nghĩ của cô.
Người bình thường chắc sẽ kiểm tra người đó có thật sự hôn mê hay không chứ??
Năm phút đồng hồ sau, Bạc Phong mở to mắt nhìn Nam Nhiễm dường như đã ngủ rồi.
Khóe môi hắn hơi cong lên nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái cũ.
Trong phòng yên tĩnh, hắn cúi đầu kề sát bên tai Nam Nhiễm:
- Về sau mua thuốc ngủ phải đợi thuốc tan hết rồi hãy cho người ta uống.
Dưới đáy ly vẫn còn một đống viên thuốc.
Hắn mù hay sao mà không nhìn thấy?
Nam Nhiễm ôm hắn chặt hơn, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh nghe được hắn nói bèn lẩm bẩm một câu:
- Dù sao cũng bắt được anh rồi.
Bạc Phong sửng sốt.
Lạnh lẽo giữa hàng lông mày thoáng hòa tan, hắn rũ mắt che khuất cảm xúc trong mắt:
- Ừ, em thắng rồi.
Hắn kề sát bên tai cô, một nụ hôn như cánh chuồn chuồn lướt lướt qua.
Sau đó tùy ý cô ôm hắn như bạch tuộc.
Biết làm sao bây giờ, là do hắn tự nguyện mà.
Biết rõ cô dùng chiêu trò chả ra gì nhưng vẫn ngoan ngoãn bị khiêng đi làm lạnh ổ chăn cho cô đấy thôi.
Làm lạnh ổ chăn cho cô mãi cho đến sau nửa đêm, xác nhận cô đã ngủ say mới đẩy cô ra khỏi người mình, đứng dậy rời đi.
*
Khoảng cách thi đại học càng ngày càng gần.
Trước khi thi đại học một ngày, Nam Nhiễm vẫn ngủ, vẫn ăn bánh bao như thường lệ.
Không hề khẩn trương chút nào.
Còn Hệ Thống Tiểu Hắc Long lại là khẩn trương không thôi.
Thi đại học liên tục ba ngày.
Tiểu Hắc Long không ngừng lải nhải bên tai ký chủ:
【 ký chủ, thi đại học chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc. Ký chủ cố lên! Nhất định phải đi qua cầu độc mộc nhé!!! 】
Thật ra nó cũng không hiểu vì sao nhất định phải đi qua cầu độc mộc.
Rõ ràng biết đường khó đi như vậy sao không đổi con đường khác nhỉ?
Nhưng nghe nói đây là cửa ải mà mỗi thanh thiếu niên nhân loại đều sẽ trải qua.
Giống như là khóa luyện để thành niên vậy.
Thi đại học sắp kết thúc, vào buổi trưa hôm cuối cùng, Nam Nhiễm đang ngồi ở chỗ mát mẻ để tránh ánh mặt trời thiêu sống cô thì nghe Tiểu Hắc Long hưng phấn nói:
【 chúc mừng ký chủ hoàn thành chuyện tốt thứ ba: thúc đẩy đứa con Thiên Đạo là Tả Hàm và Trình Văn Hoắc ở bên nhau. Ký chủ thật là quá tuyệt vời. Quả thực chính là Nguyệt Lão hạ phàm, Hồng Nương hiển linh, thần tình yêu Cupid! 】
Nó đang nói thì Nam Nhiễm đã nhìn thấy Tả Hàm thở hồng hộc chạy tới chỗ cô.
Tả Hàm lau mồ hôi trên trán.
Viên kim cương to như trứng bồ câu dưới ánh mặt trời chiếu xuống cực kỳ chói mắt.
Ánh mắt của Tả Hàm tràn đầy sự biết ơn:
- Ân nhân, cảm ơn cậu nhé.
Nam Nhiễm nhìn chằm chằm viên kim cương trên tay cô ta, không nói gì.
Khóe mắt Tả Hàm đã ướt át.
- Ân nhân, tớ đã nghe Tiểu Hoắc nói hết rồi. Thật ra cậu thích đàn anh Bạc Phong đúng không? Cậu chỉ muốn tớ đối mặt với mong muốn thật sự của tớ thôi.
Tả Hàm chẳng những là fans mê muội bất chấp mà trí tưởng tượng cũng xa nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT