Ánh đèn đường leo lét màu da cam đổ bóng dài lê thê, bước chân Nhan Tịch vô định, suy nghĩ trong đầu đầy hỗn loạn
Sự xuất hiện của VAN không những không khiến trái tim nàng yêu Claire kiên định hơn, mà ngược lại dường như còn dùng con dao nhọn đâm vào lòng nàng, khiến lòng tự tôn vốn mỏng manh trong nàng lần nữa vỡ vụn. Nhan Tịch đau khổ, đau khổ vì bản thân vô dụng không thể giúp Claire, VAN nói đúng, nàng thật sự là gánh nặng của Claire, là sự tồn tại dư thừa. Trong ký ức, từ khi quen biết đến nay dường như Claire đã giúp nàng vượt hết chuyện này đến chuyện khác, vậy mà chuyện nàng có thể cũng chỉ là khiến Claire vui vẻ... Số tiền lo lót việc ba Nhan bị vào tù khiến Thượng Hoa càng thêm khó khăn, nếu không phải vì nàng, có lẽ Claire cũng không cần ngày đêm tăng ca bận rộn, đều là tại nàng...
Không thể tiếp tục như vậy, Nhan Tịch thầm nghĩ, trước kia nàng vẫn luôn trốn tránh, không nhẫn tâm rời khỏi Claire, không thể hạ quyết tâm ép bản thân cố gắng. Sau này sẽ không như vậy nữa. Không để Claire tiếp tục im lặng, một mình chịu đựng tất cả.
Nhan Tịch vô thức bước đến dưới nhà Claire, ngẩng đầu nhìn lên, phía cửa sổ vẫn còn ánh sáng nhàn nhạt. Nhan Tịch thở dài, nhất định Claire vẫn còn bận làm việc.
Nhan Tịch chậm chạp kéo lê đôi chân nặng nề lên lầu, với vẻ mặt nặng nề, cho đến tay vô thức gõ cửa, Claire mở cửa thấy nàng, nhẹ nhàng cười với nàng rồi nghiêng người nhường lối cho nàng vào, lòng Nhan Tịch lúc này mới thoải mái hơn.
"Sao trễ vậy còn đến? "
Claire nhàn nhạt hỏi, giọng nói rất nhỏ, mơ hồ mang theo vui thích. Nhan Tịch nghe ra, lòng đau xót, im lặng, khom người thay dép.
Không nghe Nhan Tịch trả lời, Claire quay lại, nghi hoặc nhìn nàng.
"Sao vậy? "
"Không sao..."
Nhan Tịch miễn cưỡng cười, vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng khi nhìn đến đôi mắt Claire, tất cả nghẹn lại.
Claire không nói lời nào, cứ như vậy mím môi nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch bị cô nhìn đến chật vật, nàng bước đến sô pha ngồi.
"Claire..."
"Hửm. "
Claire gật đầu , nhìn Nhan Tịch.
"VAN, VAN đã tìm em..."
Nhan Tịch vẫn nhìn chằm chằm Claire, quả nhiên khi nhắc đến VAN, sắc mặt Claire lập tức thay đổi, ngước lên nhìn Nhan Tịch.
"Anh ta đã nói gì với em sao? "
Nhan Tịch quay đi, tránh ánh mắt Claire.
"Ừm, chẳng qua là dùng vài chuyện uy hϊế͙p͙ em, sau đó em tìm Tiêu, chị ấy đã giúp em giải quyết rồi."
Claire im lặng, nhìn chằm chằm Nhan Tịch không chớp mắt hồi lâu, thở dài.
"Quả nhiên là hắn sao...."
"Cái gì ? "
Nhan Tịch vô thức hỏi ngược lại, nhìn Claire, chẳng lẽ cô đã biết từ trước?
Claire lắc đầu, nhàn nhạt nói:
"Chỉ cần Thượng Hoa vừa có dự án lớn, nhất định sẽ bị những công ty khác chèn ép, mà tất cả những công ty này đều là các xí nghiệp vừa và nhỏ. Tôi đã phái người điều tra, với tài chính và thực lực bọn họ, dám công khai đối đầu với thượng Hoa như thế, nhất định sau lưng phải có chỗ dựa. "
" Vậy nên chị nói quả nhiên...."
"Ừm, vì lần trước lúc chúng tôi gặp mặt, VAN thỉnh thoảng uy hϊế͙p͙, khi đó tôi đã mơ hồ đoán được."
"Vậy sao chị không ——"
Nói đến đây, Nhan Tịch nuốt câu nói kế tiếp vào bụng, nàng đã hiểu tại sao lại Claire chậm chạp không đối phó với VAN, là vì khoản tiền kia. Claire nhìn nàng, nhíu mày.
"Một triệu kia là chị bảo Nhiên Nhiên đưa cho em? "
Nhan Tịch đổi chủ đề, ngẩng đầu nhìn Claire, Claire gật đầu, nàng tin VAN đã nói chuyện này cho Nhan Tịch.
"Sao phải gạt tôi? Sao không chịu tự đưa cho tôi? "
Giọng Nhan Tịch mang theo tức giận, phải biết rằng, để người khác nói cho nàng biết Claire làm cái gì, nàng rất khó chịu. Chẳng lẽ giữa hai người họ còn phải có bí mật? Hay Claire chưa từng tin tưởng nàng?
Claire im lặng, quay người bước vào phòng khách, ngồi.
Nhan Tịch vẫn nhìn chằm chằm theo Claire, nhìn đôi mi nhíu chặt trêи khuôn mặt lạnh lùng của cô, lòng mơ hồ đau, nàng biết đây là biểu hiện lúc Claire không vui. Trái tim lập tức mềm ra, giọng nói cũng dịu xuống, Nhan Tịch nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
"Xin lỗi, em hơi nóng. "
Claire lắc đầu, chẳng qua lòng cô vẫn có chút khó chịu. Không phải VAN đã thành công sao? Hôm nay Nhan Tịch đến tìm cô chất vấn, nhất định lại là do VAN nói khích nàng. Cô hiểu nổi khổ trong lòng Nhan Tịch.
"Claire..."
Nhan Tịch ɭϊếʍ môi, do dự nhìn Claire, muốn nói lời trong lòng, nhưng lại sợ lời này khiến cô giận.
Claire nhìn Nhan Tịch, từ đầu đến cuối vẫn nhìn nàng. Một cử động nhỏ của Nhan Tịch cũng không lọt khỏi mắt cô, mơ hồ biết nàng muốn nói gì, trong lòng ảm đạm, cụp mắt xuống.
"Ừm, em muốn đến Thượng Hải lập nghiệp. "
Do dự, nhưng Nhan Tịch vẫn nói ra lời trong lòng, nàng không muốn lại bị người ta phán xét, nói nàng là gánh nặng của Claire, nói nàng hèn nhát vô dụng, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, muốn dùng thân phận ngang hàng ở cạnh Claire.
Claire vẫn cúi thấp đầu như cũ, không cho ý kiến với quyết định của Nhan Tịch.
Nhan Tịch nhìn dáng vẻ cúi đầu của Claire, có chút đau lòng, nhưng những lời VAN nói lại như bàn chông đâm thẳng vào tim nàng.
"Hồi trước, lúc chưa tốt nghiệp đại học, ba từng cho em lựa chọn giữa công việc chính phủ và việc văn phòng. Em ghét người lừa ta gạt, sự thờ ơ lạnh nhạt của người làm việc cho chính phủ, nên lúc đó đã chọn công việc văn phòng. "
Nhan Tịch chậm rãi nói, sau khu ba Nhan vào tù, phụ tá của ông đều đến Thượng Hải, họ từng nhiều lần liên lạc với nàng, muốn nàng đến đó phát triển nhưng hết lần này đến lần khác đều bị nàng từ chối. Nếu giờ đi, với quan hệ của ba và cố gắng của nàng, nhất định có thể phát triển, mẹ nhan cũng rất ủng hộ chuyện này. Trước kia nàng không chịu đi, vì ghét việc chính trị, nhưng lý do lớn nhất là không muốn xa Claire. Nhưng giờ, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ tạm thời xa cách, vì cuộc sống hai người sau này, nàng tin Claire sẽ hiểu.
"Em muốn đến Thượng Hải."
Nhan Tịch đưa ra quyết định sau cùng, rốt cuộc Claire cũng ngẩng đầu lên, Nhan Tịch nhìn cô, ngây người.
"Em muốn tôi chờ em? "
Hốc mắt Claire ửng đỏ, cô ít khi kϊƈɦ động như vậy, chờ đợi, lại tiếp tục chờ đợi, chẳng lẽ cô không thoát khỏi vòng định mệnh này, người yêu cô vì muốn trở nên mạnh mẽ để xứng với nàng nhất định phải bỏ đi?
"Chỉ một năm thôi..."
Nhan Tịch hạ thấp giọng, ánh mắt trầm xuống.
Hít sâu một hơi, ngăn không cho nước mắt mình rơi, Claire nhìn Nhan Tịch, khó khăn nói ra từng chữ:
"Nhan Tịch, đừng đi. "
Một nhát dao đâm vào tim, lời khẩn cầu duy nhất từ trước đến nay của Claire đâm thẳng vào lòng Nhan Tịch, khiến nước mắt nàng chực chờ rơi.
"Tôi không còn thời gian tiếp tục đợi nữa."
Claire thì thầm, nàng không muốn Nhan Tịch thay đổi, chỉ hy vọng nàng ở cạnh mình, chỉ cần họ có thể bình thản sống qua ngày.
"Nếu không phải em vô dụng, Thượng Hoa cũng không đến mức như hôm nay, có lẽ chuyện ba em cũng sẽ không đến nỗi không thể xoay chuyển, em không muốn vậy, Claire, ta thật sự không muốn như vậy đâu..."
Nhan Tịch nhẹ nhàng nói, nước mắt trượt qua khóe miệng, vị mặn đắng lan ra khắp khoang miệng, cũng không sánh bằng lòng nàng.
"Nhan Tịch, nếu em vẫn muốn đi, tôi sẽ không chờ, dù một ngày cũng không. "
Nhan Tịch ngẩng đầu, nhìn Claire. Khuôn mặt Claire lạnh lùng, không có chỗ cho người ta thương lượng.
"Chị không quan tâm em nữa sao?"
Giọng Nhan Tịch run run, nàng chỉ muốn đi một năm. Sao không thể chờ nàng? Tất cả những gì nàng làm cũng vì hy vọng có thể tự tin đích đứng cạnh Claire thôi!
Claire nghiêng mặt, không nhìn tới nàng .
"Hồi trước chị đau khổ chờ đợi VAN đến ba năm, còn em chỉ đi một năm, hơn nữa lúc nào cũng giữ liên lạc với chị, tại sao không chờ em? Vì chị quá yêu hắn, hay căn bản chị chưa từng yêu em? "
Sự im lặng của Claire đã khẳng định sự nghi ngờ trong lòng Nhan Tịch, giọng nàng hơi kϊƈɦ động, đúng, nàng để tâm, trước giờ nàng chỉ giả vờ rộng lượng, VAN khiến Claire chờ đợi ba năm, nhưng lại không chờ nàng được một năm.
"Lúc hắn tìm em, dáng vẻ hống hách thế nào, chị có biết không?! "
"...."
"Claire, em hứa một năm sau sẽ trở lại, chị không tin em sao? Claire , chị đừng im lặng nữa có được không, chị nói đi! "
Tất cả cảm xúc dồn nén lâu nay trong nháy bùng nổ, Nhan Tịch có chút mất khống chế nhìn Claire, lần đầu tiên nàng lớn tiếng như thế nói chuyện với cô.
Claire chậm rãi xoay lại nhìn Nhan Tịch, ánh mắt thất vọng và tổn thương dường như đem nuốt chửng nàng.
"Ra khỏi nhà tôi. "
Claire lạnh lùng, giọng lạnh băng không chút tình cảm. Nhìn Nhan Tịch, tim cô đau nhói, người trước mặt là người cô một lòng chăm sóc, là người cô dùng cả trái tim để yêu. Nhưng giờ Nhan Tịch lại vì mấy câu của VAN mà gây với cô, là do cô quá mức tự tin hay vì tình yêu của họ chỉ yếu ớt như vậy, không thể chịu nổi một cơn gió thoảng mưa phùn? Cô không chỉ một lần nói với Nhan Tịch, cô không cần tiền, không cần giàu có, chỉ muốn cuộc sống ổn định đơn giản vậy thôi. Nhan Tịch muốn ép cô sao? Ủng hộ nàng rời đi, tiếp tục mòn mỏi chờ đợi trong vô hạn, mười năm xem như nửa ngày, một năm đã là gì? Nếu không để nàng đi, chính là mình cố chấp, không yêu nàng bằng VAN, đây là nỗi đau cô phải đánh đổi để yêu Nhan Tịch sao?
Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire hồi lâu, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, có chút hối hận vì đã nặng lời, nhưng vẫn không chịu nhận sai. Nhan Tịch bướng bỉnh cúi đầu im lặng hồi lâu, đứng dậy, chậm rãi ra ngoài.
Một khắc khi cửa nhà bị đóng mạnh, Claire ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hướng Nhan Tịch bỏ đi, trong nháy mắt thất thần, nước mắt trào ra, một giọt rơi lên chuỗi lưu ly nguyệt vàng nhạt, rơi lên lời nguyện ước ngày nào của Nhan Tịch.
~~~~~Hết Chương 78~~~~~
tội cho Claire, tội mấy chế dính đến NT >"<
P/s học k vô, ngứa tay edit thôi =))) t7 gặp lại nha!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT