"Sao cậu không ở ngoài với hai người họ, vào đây làm gì?"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Cherry đang lo lắng, Nhan Tịch cũng quay đầu nhìn chằm chằm cô. Cherry vốn đang ở phòng khách, nghe hai người cãi nhau ầm lên, có lòng tốt vào xem, ai ngờ làm ơn mắc oán, giờ cô càng không vừa mắt Nhan Tịch và Tiêu Mạc Ngôn.
"Duyên đã tới, có muốn ngăn cũng không ngăn không được!"
Cherry nuốt hết những lời vừa muốn an ủi hai người xuống bụng, dùng thái độ ác liệt trừng phạt hai người họ, lời nói cũng bắt đầu trở nên gay gắt, tôi thèm quan tâm hai người chó cắn chó à?!
"Cái con khỉ, cỡ Claire sao Hạ Hạ nhà tôi có thể thích được?"
Tiêu Mạc Ngôn bùng nổ, cầm dao thái trong tay lên, trừng mắt nhìn Cherry. Cherry nhìn con dao, nuốt nước miếng, không nói nữa. Nhưng Nhan Tịch đứng bên cạnh lại không vui, nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Chị nói cái gì? Người muốn theo đuổi Claire nhà tôi nhiều không đếm xuể, Tiêu Mạc Ngôn, tôi cho chị biết, cô gái xứng với chị ấy là quá sức với chị đó. "
"Nhóc con, ý gì đây? "
"Ý gì? Tôi cho chị biết chị không đủ khả năng so với chị ấy!"
"Cậu ta quyến rũ Hạ Hạ, nhóc còn nói giúp cậu ta?"
"Rõ ràng Hạ Hạ của chị liếc mắt đưa tình với Claire nhà tôi trước, bản thân giáo ɖu͙ƈ không tốt cũng đừng đổ trách nhiệm lên đầu bạn gái tôi, tôi cho chị biết, không được đâu!"
"..."
Cherry đen mặt, im lặng nhìn hai người mắng nhau không tiếc lời, lắc đầu bỏ ra phòng khách, cô không nên vào đây mới phải. Vừa đi vừa nghe tiếng mắng chửi không dứt của hai người bên tai, Cherry thầm cười, thật ra nhìn lại Nhan Tịch và Tiêu Mạc Ngôn cũng rất xứng đôi, nếu hai người sống chung một nhà nhất định sẽ rất thú vị, ngày nào cũng đấu trí đấu dũng, đến già cũng không sợ bị lú lẫn nữa!
Cherry đi rồi, Tiêu Mạc Ngôn và Nhan Tịch cũng im lặng, hai người nhìn nhau chốc lát, cùng buồn bực.
Không thể phủ nhận, dù là khí chất hay tính cách, Claire và Hạ Linh Doanh cũng rất hợp nhau, họ quá ăn ý, ăn ý đến mức không ai có thể chen chân vào.
"Làm sao bây giờ? "
Nhan Tịch nhường bước, dù cãi nhau nhưng nàng vẫn tin Tiêu Mạc Ngôn có thể giúp mình cứu vãn.
"Ừm, tôi cảm thấy ..."
Tiêu Mạc Ngôn đặt dao thái trêи tay xuống, đi đến cạnh Nhan Tịch, chỉ lên phòng khách.
"Họ đang đùa chúng ta. "
"Ừm. "
Nhan Tịch nghiêm túc gật đầu, dĩ nhiên, nàng tin Claire không thật lòng thích Hạ Hạ, nhưng nàng lại cảm thấy khó chịu khi họ ở cạnh nhau.
"Giờ chúng ta không chỉ đùa lại mà còn phải mạnh tay hơn, để hai cô bé kia biết chúng ta không phải dễ bắt nạt. "
Có mục tiêu chung, một sói một bái(*) nhanh chóng hợp tác, Nhan Tịch híp mắt gật đầu, nghiêng người cúi đến gần Tiêu Mạc Ngôn, lắng nghe cô nói, thỉnh thoảng còn góp ý, hai người to nhỏ bàn bạc, thỉnh thoảng trêи mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, cuối cùng, Tiêu Mạc Ngôn vẫn còn chút chưa tin tưởng, vỗ vỗ Nhan Tịch.
*bái: cùng họ với sói
"Nhóc phải diễn thật tốt nha. "
Nhan Tịch ôm quyền, gật đầu.
"Yên tâm, tôi cũng là người có thực lực. "
"..."
Một bữa cơm bị hai người náo loạn. Claire,Cherry và Hạ Linh Doanh đợi trái đợi phải vẫn chưa thấy hai người ra, nghi ngờ cùng đến xem, giật mình.
Đây là???
Tiêu Mạc Ngôn và Nhan Tịch nói nói cười cười cùng xắt cải thảo, quan trọng nhất là Tiêu Mạc Ngôn không phải ôm eo Nhan Tịch từ phía sau thì lại thì thầm bên tai nàng! Sắc mặt Hạ Linh Doanh lập tức khó coi, còn khuôn mặt Claire cũng căng thẳng không kém, Cherry trợn tròn hai mắt, không phải linh vậy chứ? Cô chỉ thầm nghĩ một chút hai người đã thật sự thành đôi?
"Nhóc cười cái gì, nghiêm túc coi. "
Tiêu Mạc Ngôn kề sát tai Nhan Tịch thì thầm, Nhan Tịch mỉm cười, nghiêng đầu thổi vào tai cô.
"Có cần dán sát tôi vậy không, tôi sắp chết ngạt vì mùi nước hoa của chị rồi nè, tránh ra chút. "
Tiêu Mạc Ngôn bình thản, tiếp tục cười.
"Bớt nói nhảm, nhóc không phải là kẻ có thực lực hả, không thấy sắc mặt hai người kia đang thay đổi sao?"
Nhan Tịch liếc trộm Claire, thấy mặt cô lạnh băng, trong lòng run lên.
"Nhìn nhóc là biết tương lai mịt mờ rồi, sợ đến vậy sao? "
Nhan Tịch tức giận, mặt mũi đỏ bừng, dặm dao thái trêи tay xuống, xoay người ôm Tiêu Mạc Ngôn, xoay một vòng, cười nhìn cô.
"Tiêu, chị đến xắt đi. "
Nói xong, lại thì thầm bên tai cô.
"Chị bệnh hả? Đừng có lợi dụng sờ mó lung tung. "
"Lợi dụng sờ mó nhóc, nhóc đừng xem thường tôi vậy chứ? "
Tiêu Mạc Ngôn cười quyến rũ, thuận tay bốc một miếng ớt bên cạnh vừa mới cắt xong, đưa về phía Nhan Tịch, duyên dáng nói:
"Lại đây, chị đút cho. "
Nhan Tịch nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, khóe miệng hơi giật giật cười miễn cưỡng, nhưng thấy ánh mắt Claire nhìn chằm chằm mình, Nhan Tịch hít sâu một hơi, há miệng.
"A --"
"..."
Cherry đứng cạnh thấy hai người ghê tởm như vậy, phất tay bỏ lên nhà cho khuất mắt, chỉ có Hạ Linh Doanh và Claire vẫn bất động, tiếp tục đứng ở cửa bếp nhìn hai người.
"Chị định khiến tôi chết vì cay phải không?"
Nhan Tịch mặt đỏ bừng, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thấp giọng nói, nụ cười trêи mặt rất bất thường. Tiêu Mạc Ngôn cầm dao thái lên tiếp tục xắt cải, nhẹ nhàng cười.
"Nghe nhóc nói kìa, sao tôi kịp sẵn sàng? "
Câu này nói lớn , tới tai Hạ Linh Doanh, cô cắn môi, trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Đừng cắt, tay chị không phải để xắt thức ăn. "
Nhan Tịch đau lòng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt kia khiến cả người Tiêu Mạc Ngôn khó chịu. Cầm tay Tiêu Mạc Ngôn, Nhan Tịch nhìn cô đầy thương tiếc.
"Uây, có phải do vừa rồi xắt ớt không, chảy nước mắt rồi nè, nhưng tay em không sạch lắm, đây, tự xoa một chút đi."
Dứt lời, không đợi Tiêu Mạc Ngôn kịp phản ứng, Nhan Tịch cầm tay Tiêu Mạc Ngôn lên dụi mắt cô. Vì bắt nạt Nhan Tịch, Tiêu Mạc Ngôn vừa mới cầm ớt đút cho nàng nên trêи tay cũng dính một ít, nhẹ nhàng lau qua, nước mắt lập tức chảy ròng ròng. Tiêu Mạc Ngôn mím môi, mặt đỏ bừng nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt ngập nước.
Nhan Tịch đau lòng, đưa tay giúp cô lau nước mắt, thở dài.
"Xem chị kìa, sao cảm động dữ vậy? Hay để em lau cho chị nha. "
Một cái xoa nhẹ, nước mắt Tiêu Mạc Ngôn còn mãnh liệt hơn, đôi mắt cô đẫm lệ ʍôиɠ lung, cắn môi trìu mến nhìn nàng, giả vờ yếu đuối vùi đầu vào cổ Nhan Tịch, lau nước mắt lên cổ áo nàng.
"Nhan Tịch, khùng hả!"
"Do chị gây sự trước. "
Nhan Tịch nhỏ giọng trả lời, Hạ Linh Doanh và Claire vẫn đứng ở cửa nhìn chằm chằm hai người có chút không chịu được, Hạ Linh Doanh bước đến trước, kéo Tiêu Mạc Ngôn một cái, cau mày hỏi.
"Xong chưa? Hai người tính làm cả ngày hả?!"
Tiêu Mạc Ngôn bị giọng Hạ Linh Doanh dọa sợ, định cười hòa, nhưng tay lại bị Nhan Tịch kéo mạnh.
"Hạ Hạ, ngại quá, em làm với Tiêu một lúc, chị với Claire lên xem ti vi đi. "
"..."
"Em nói lại coi? "
Claire vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm Nhan Tịch, toàn thân tản ra làn khí lạnh buốt.
Nhan Tịch buồn bực, nàng chỉ bắt chước câu "Hai người đi nấu cơm đi, tôi muốn nói chuyện với Hạ Hạ một hồi" của Claire và Hạ Linh Doanh vừa rồi thôi, vậy cũng có lỗi sao?
Oái...
Nhan Tịch đỏ mặt, quay sang nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cô ấy cũng không tốt hơn là mấy, đang đen mặt nhìn nàng, Nhan Tịch vội phất tay giải thích.
"Chuyện này, hai người đừng hiểu lầm, em nói làm một lúc là làm cơm, tuyệt đối thuần khiết, không phải "làm" đó đó chị ta, không phải đâu..."
"Ai làm ai? "
Cả đời Tiêu Mạc Ngôn ghét nhất bị người khác nói mình là thụ, sao tên Nhan Tịch này lại không biết nói chuyện như vậy chứ?
"..."
Nhan Tịch oan ức, ngẩng đầu nhìn Claire, rồi lại quay sang Hạ Linh Doanh mặt đã lạnh tanh, lắc đầu.
"Em thật sự không nghĩ nhiều vậy. "
Không ai quan tâm đến nàng, Claire và Hạ Linh Doanh một trước một sau đi ra ngoài, Nhan Tịch buồn bực cúi thấp đầu tiếp tục xắt cải, còn Tiêu Mạc Ngôn lại cười hả hê, chạy đến cạnh Nhan Tịch, nói nhỏ:
"Ê, Nhan Tịch, nhóc có thấy mặt Claire không, lạnh tanh đáng sợ. "
"Tất cả là tại chị! "
Nhan Tịch hét lên, thiệt là, đây là ai chứ? Biết vậy không nên đồng ý hợp tác với Tiêu Mạc Ngôn, đúng là nàng uống nhầm thuốc rồi!
"Nghe nhóc nói kìa, hy sinh chút xíu để cách mạng thắng lợi thì có đáng gì? Hai ta đã rất thành công, nhóc nghe coi, hai người họ đều không trò chuyện. "
Nghe Tiêu Mạc Ngôn nói, Nhan Tịch dỏng tai cẩn thận nghe, quả thật phòng khách vừa rồi còn rất náo nhiệt giờ đã vắng lặng, nghĩ tới đây, Nhan Tịch mới có chút hài lòng, hy sinh thì hy sinh, cuối cùng có chút thắng lợi.
Tiêu Mạc Ngôn vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, lời Nhan Tịch nói vừa rồi gợi lên tính hóng chuyện của cô, cô cười gian trá nhìn Nhan Tịch, không nói lời nào.
"Chị muốn làm gì? "
Thấy cô cười, cơ thể Nhan Tịch tê dại, vô thức lui về sau.
"Vừa rồi nhóc nói lời kia thuận miệng vậy, có phải bình thường quen là công rồi không? "
Tiêu Mạc Ngôn cười tà ác, cô thật sự muốn thấy tảng băng Claire khi bị công sẽ có dáng vẻ gì.
"Công cái đầu chị! "
Không nhắc thì thôi, mỗi lần nhắc tới chuyện này Nhan Tịch lại bức bối, nàng thoải mái lắm sao? Ngày nào cũng trông thấy bạn gái xinh đẹp của mình, nhưng ngay cả hôn cũng phải tìm cơ hội, xem xét hoàn cảnh, cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ biến thành kẻ lãnh đạm mất.
"Chưa hả? "
Tiêu Mạc Ngôn hoài nghi, không thể nào, nếu cô nhớ không lầm, hai người cũng quen nhau hai năm rồi?
"Ừm... chưa, Claire muốn chờ mẹ tôi đồng ý . "
Nói đến đây, tâm trạng Nhan Tịch chùng xuống, không còn hưng phấn vừa rồi, lại bắt đầu đau lòng cho Claire, vì nàng, Claire đã chịu đựng biết bao nhiêu, đã từ bỏ bao nhiêu thứ?
"Trời ạ, đúng là cổ hủ. "
Tiêu Mạc Ngôn vỗ vai Nhan Tịch, cái này Claire vẫn không chút thay đổi, quá cứng nhắc, chẳng lẽ mẹ Nhan Tịch không đồng ý chuyện hai người, cô vẫn giữ cuộc sống thanh tâm quả ɖu͙ƈ như vậy, người ta nói phụ nữ ba mươi như hổ lang, cô cũng không tin Claire không muốn một chút nào.
Nhan Tịch im lặng cúi thấp đầu, Tiêu Mạc Ngôn thấy nàng đáng thương, cũng hào phóng "hiến kế".
"Thật ra cũng không phải không có cách. "
"Cách gì? "
Nhan Tịch nhanh chóng ngẩng đầu, về mặt tình cảm, nàng tuyệt đối tin tưởng Tiêu Mạc Ngôn - kẻ sát gái vô số!