Nhan Tịch cầm tay Claire, tỉ mỉ từng nét một viết tên mình rồi cười nhìn hai má cô phiếm hồng, nàng cúi đầu, vờ vô tình khiêu khích bên tai cô.
"Học được chưa? "
Hơi thở ấm nóng phả bên tai, cơ thể Claire hơi run lên, vô thức muốn né tránh, nhưng tiếc là cơ thể lại bị Nhan Tịch ôm chặt, tránh thế nào cũng không được, người sau lưng còn không biết hối cải, được đằng chân lân đằng đầu khiến Claire đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, quay lại nhìn Nhan Tịch.
"Được rồi, tôi đầu hàng . "
Nhan Tịch bị ánh mắt vô tội của Claire làm cho đau lòng, thiệt là, mình còn chưa làm cái gì đã xấu hổ như vậy, cái này nếu cái gì nên làm cũng làm rồi, là không phải là cô ấy muốn đẩy mình ra khỏi nhà chứ?
"Ừm, em sẽ chỉ chị viết vài chữ. "
Nhan Tịch đảo mắt, cười lưu manh. Claire nhìn nàng bằng ánh mắt đầy cảnh giác, đứng dậy muốn thoát khỏi nàng vòng tay nàng, lại bị Nhan Tịch kéo lại, Claire chưa kịp đứng vững, ngã lại vào lòng Nhan Tịch, luống cuống, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
"Còn chưa học xong mà đã muốn đi sao. "
Nhan Tịch nháy mắt, Claire cắn môi nhìn Nhan Tịch đang cười, sao lúc trước cô không phát hiện ra Nhan Tịch to gan vậy chứ?
Nhan Tịch cười nhìn Claire, tay phải nắm lấy bàn tay hơi lạnh kia lần nữa, lúc đặt bút máy lên trang giấy trắng, Nhan Tịch nói:
"Em chỉ chị viết một câu Trung Quốc tương đối cũ nha. "
"Ừa. "
lần này Claire trả lời rất nhanh , cô sợ một khi từ chối, Nhan Tịch lại đang phả hơi bên tai mình, cảm giác đó... ừm, có chút không chịu nổi.
Nhan Tịch cầm tay Claire viết xong, cúi đầu nhìn mặt cô. Claire nhìn chằm chằm mặt giấy hồi lâu, khuôn mặt lại đỏ bừng, nhưng lần này cô không để người phía sau dễ dàng bắt nạt nữa, không nhẹ không nặng giật chỏ về phía sau khiến Nhan Tịch rêи lên một tiếng. Claire nhanh chóng thoát khỏi vòng tay nàng rồi bước nhanh đến cửa, nở nụ cười như có như không, nhìn nàng nổi giận.
"Lưu manh!"
Bỏ lại một câu rồi Claire xoay người rời khỏi phòng. Nhan Tịch ôm bụng chỗ bị đánh, buồn bực nhìn mấy chữ trêи giấy.
"Thích là nhích. "
Có gì sai sao? Dù không phải là câu nói cổ gì nhưng cũng là câu kinh điển mà, mà sao Claire biết được "nhích" ở đây nghĩa là gì, chắc không phải lại là Cherry chứ? Với lại, viết ra không có nghĩa là trong lòng muốn như vậy, không phải là nàng muốn giúp Claire nắm được mặt chữ toàn diện hơn sao?
Nhan Tịch xoa xoa bụng rồi cẩn thận nhặt câu kinh điển kia lên, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Claire khiến trong lòng ngứa ngáy.
Mới vừa ra khỏi cửa, Nhan Tịch đã nghe thấy Cherry phấn khích hét to.
"Claire, tớ học được rồi!"
Không phải chứ ......
Nhan Tịch kinh ngạc, vừa vọt ra phòng khách đã thấy Cherry mặt mũi đắc ý cười toe toét, bên cạnh cô là Claire cũng đang mỉm cười. Nàng bước nhanh đến trước bàn, buồn bực cúi đầu nhìn. Cũng không phải nha, mấy chữ to viết rất nắn nót, không những thế, chữ nào cũng không xấu, dường như giống chữ nàng như đúc, chữ khó viết như vậy mà Cherry cũng học được, đây là chữ thảo* đó! Sao cô ấy có thể học nhanh như vậy chứ!
*Chữ Thảo: mỗi từ được viết độc lập, nhưng khó viết hơn kiểu thông thường, các chữ được viết một cách nhanh chóng, nét cuối của chữ này nối liền với nét đầu chữ tiếp theo. Mỗi chữ viết ra sẽ được đơn giản hóa nhưng với người không quen là chuyện không dễ dàng. (sr mọi người, ở c51 từ này có xuất hiện 1 lần, nhưng do mình k để ý đã dịch sai nghĩa, mình đã chỉnh lại, nhưng vẫn chú thích lại 1 lần cho những bạn đã đọc qua để đỡ phải đọc lại)
"Tớ đi tìm LARA đây. "
Trước giờ Cherry Đại tiểu thư làm việc gì cũng nhanh nhẹn, vừa thấy viết được chữ rồi, Nhan Tịch cũng không còn gì giá trị lợi dụng gì nữa, cô liền chào Claire, không thèm nhìn đến Nhan Tịch đã mặc vội vã áo khoác chạy ra ngoài.
" hừ . "
Nhan Tịch vẫn nhìn chằm chằm cô, lúc thấy Cherry khuất sau cánh cửa mới bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Claire đang đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn nàng, không lên tiếng.
"Hở... sao vậy? "
Nhan Tịch không chịu nổi ánh mắt đầy dò xét kia của Claire. Claire không trả lời, trầm ngâm nhìn Nhan Tịch, hỏi:
"Tôi tự hỏi, sao lần nào em cũng phải đợi Cherry đi rồi mới dám lên tiếng. "
"......"
Nhan Tịch sầm mặt nhìn Claire, sếp lớn à, chị rõ tinh tướng mà, chị muốn nói em nhát gan, vô dụng chứ gì? Claire cũng không chịu yếu thế, khoanh tay nhìn lại nàng, ánh mắt kia khiến Nhan Tịch có cảm tưởng như mình đang thảo luận về vấn đề học thuật với giáo sư. Cuối cùng vẫn không chịu nổi khí thế kia của Claire, Nhan Tịch cúi đầu, mím môi. Claire hài lòng nở nụ cười, cô giơ tay vuốt tóc của nàng.
"Thôi nào, đừng giả bộ đáng thương nữa, đi rửa tay đi rồi cùng tôi nấu cơm, trưa rồi. "
"Chị nấu cơm? "
Nhan Tịch kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Claire. Nàng và Claire biết nhau lâu vậy, cũng chưa bao giờ thấy cô ấy nấu cơm. Nếu Nhan Tịch nhớ không nhầm thì Cherry từng nói rằng Claire giỏi về mọi mặt, chỉ ngoại trừ khoản nấu ăn của cô là rất tệ, ăn cơm Claire làm không khác gì ăn độc cả.
"Thì sao, có gì không ổn à? "
Claire cau mày, một cơn gió lạnh thổi qua Nhan Tịch, Nhan Tịch lắc tay, vội gật đầu.
"Đương nhiên là không rồi, sếp lớn muốn làm gì cũng được, tiểu nhân xin theo lệnh."
"Bưa. "
Claire để lại một câu rồi đứng dậy đi rửa tay, Nhan Tịch nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, tự hỏi không biết có phải Claire trả thù mình vì câu nói cổ vừa nãy không? Vừa nãy chế nhạo mình, giờ lại muốn dùng thứ cơm không khác gì thuốc độc đó hạ mình, nhất định là vậy rồi!
Nghĩ vậy, Nhan Tịch khẽ rùng mình, nhưng lại không dám trái lời Claire, đứng dậy lê từng bước đi rửa tay rồi cắn môi, quyết liều chết đi vào bếp.
Trong bếp, Claire đang đeo tạp dề rửa rau, thấy Nhan Tịch bước vào, cô liếc qua nàng, nhàn nhạt nói:
"Nhan Tịch, tôi không định đầu độc em đâu. "
Mặt Nhan Tịch nháy mắt trở nên đỏ bừng, nàng hốt hoảng lắc đầu phủ nhận, thật xấu hổ, sao nàng lại xui xẻo vậy chứ, bị Claire đọc được hết ý nghĩ.
Claire thu hết biểu lộ của Nhan Tịch vào mắt, khóe môi khẽ giương lên.
"À, Claire này, hình như chị chưa từng nấu cơm lần nào hở? "
Nhan Tịch cau mày nhìn mớ khoai tây khốn khổ Claire đang xắt, thầm nghĩ, không biết muốn làm khoai tây chiên hay định hầm mà cắt to vậy trời?
"Tôi bận lắm, làm gì có thời gian nấu. "
Claire trả lời, tay vẫn không ngừng xắt, mắt chăm chú nhìn chằm chằm miếng khoai tây, sợ cắt phải tay.
"Vậy sao hôm nay tự nhiên muốn nấu cơm? "
Nhan Tịch càng tò mò hơn, Claire thở dài, đặt dao xuống, ngẩng đầu lên nhìn cái kẻ đã không giúp được gì còn làm vướng tay vướng chân trước mặt.
"Sau này muốn học. "
"Học làm gì? "
Nhan Tịch ngây ngốc hỏi lại, chẳng lẽ sau này không bận. Mặt Claire hơi ửng hồng, nhìn chằm chằm Nhan Tịch bằng vẻ mặt mệt mỏi, tựa như không muốn trả lời, nhưng cuối cùng vẫn nói.
"Lúc trước, nấu cơm cũng chỉ có một mình tôi ăn thôi, nhưng giờ thì khác. "
Claire nói xong, nhanh chóng cúi đầu, cầm dao tiếp tục xắt khoai. Nhan Tịch như bị giật điện, đứng ngây ra nhìn chằm chằm Claire hồi lâu, nhìn cô gái trước mặt vì ngượng mà cầm khoai tây xắt như muốn nghiền nát trong tay, bật cười thành tiếng.
"Cười gì mà cười? không phụ thì ra ngoài đi!"
Claire nổi cáu nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch không nói lời nào, bước đến cạnh cô, hai tay vòng qua ôm eo cô.
"Chị nấu ăn là vì em sao? "
Biết Claire dùng tức giận để che giấu sự xấu hổ, Nhan Tịch tiếp tục dịu dàng hỏi, không chịu để cô được như ý. Claire né đi, giãy dụa không để nàng ôm.
"Được rồi, không nói nữa, chúng ta cùng nấu nha. "
Giọng Nhan Tịch càng dịu dàng hơn, biểu lộ cũng ấm áp chưa từng thấy khiến cơ thể Claire cứng đờ, cô quay qua nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt ầng ậc nước rồi mím môi, cúi đầu tiếp tục xắt khoai.
Mùi thức ăn lan ra, gian bếp nho nhỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng hai người cười khẽ, chuẩn bị một bữa cơm, làm cả nhà lộn xộn, nhưng lòng Nhan Tịch lại chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Cuối cùng cũng có thể xem như đã nấu xong, Claire khui một chai vang đỏ, Nhan Tịch đi múc cơm, rồi hai người ngồi xuống bàn.
"Ưm, ngon quá."
Nhan Tịch gắp một miếng cá cho vào miệng, vừa nhai vừa khen. Claire nhìn nàng, cười nhẹ, sao cô không biết khả năng nấu nướng của mình đến đâu được.
Hai ly rượu đỏ khẽ chạm nhau, nhấp một chút rượu, Nhan Tịch phát hiện Claire nhìn chằm chằm mình như muốn nói gì đó nhưng lại do dự không biết mở miệng thế nào, nàng để đũa xuống, nhìn cô.
"Tôi biết em đã làm rất nhiều vì tôi, cũng vì tôi buồn rất nhiều lần. "
Giọng Claire như nghẹn lại, nhớ tới dáng vẻ tiều tụy và ánh mắt bi thương của Nhan Tịch những ngày trước, cô cúi thấp đầu. Tim Nhan Tịch khẽ nhói, nàng đưa tay nắm lấy tay cô. Cảm giác được sức mạnh từ đáy lòng truyền đến trêи tay, Claire ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch.
"Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, tôi sẽ không khiến em phải buồn, nhưng xin em đừng tự ti như vậy nữa, cũng đừng trốn ở nơi tôi không thấy mà khóc. "
Nhan Tịch cảm động nhìn Claire, mỉm cười nhưng nước mắt lại chảy dài, nàng mím môi gật đầu lia lịa, xứng đáng, tất cả những khó khăn trước kia đã từng vượt qua vì một câu nói của hôm nay đều rất xứng đáng.
Claire nhìn nàng, giơ tay lau nhẹ nước mắt trêи khuôn mặt Nhan Tịch, chậm rãi nói:
"Tôi biết tôi vẫn chưa tốt, nhưng tôi sẽ cố, nên nhất định em không được dễ dàng buông tay tôi. "
Nhan Tịch gật đầu thật mạnh, những lời muốn nói cũng bị nước mắt chôn vùi.
"Thôi, đừng nói nữa, ăn cơm đi, coi em khóc kìa. "
Đôi mắt Claire cũng đã ửng đỏ, nhưng vẫn an ủi Nhan Tịch, Nhan Tịch gật đầu, nhìn Claire:
"Claire, em sẽ không buông tay chị đâu, không bao giờ. "
"Ừa, nói phải giữ lời đó. "
Claire cười nhẹ, nụ cười hạnh phúc, cuối cùng cô cũng nói ra lời tận đáy lòng, cô không muốn Nhan Tịch tự ti, lại càng không cho phép Nhan Tịch vì chuyện này mà buông tay mình. Dù từ bạn bè cho đến ba đều không đồng ý chuyện của hai người, nhưng cô vẫn kiên định với đoạn tình này.
Vì Nhan Tịch tốt ở đâu chỉ mình cô biết, người ta sẽ không thấy được.
~~~~~Hết chương 53~~~~~~
Tui đã trở lại và ăn hại gấp đôi =))))))
Claire kute quá đi ^v^ tui muốn có người iu bằng 1/2 Claire thôi cũng được nữa!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT