Chủ nhật, Cherry vẫn như cũ đưa RAY đến nhà Claire dùng bữa, đương nhiên theo lệ cũ Nhan Tịch là người nấu, bữa ăn khá thịnh soạn.

  Trong bữa ăn, Cherry trò chuyện không ngừng với Claire, Nhan Tịch mỉm cười nhìn theo, Claire thản nhiên cười, RAY liền buồn bã hơn.

  "Làm sao vậy?"

  Nhan Tịch nhận thấy RAY bất thường, chạm vào cánh tay cô.

  "Đừng động chị, phiền phức a."

  "..."

  Phải thừa nhân, tiếng Trung của RAY thực sự ngày càng tốt, giọng Bắc Kinh này thật sành sỏi.

  "Thật vất vả mới tới đây, cậu làm sao vậy?"

  Bên này Nhan Tịch còn chưa hỏi tại sao, nhưng Cherry ở đằng kia thì không vui, nhướng mày nhìn RAY.

  "Cậu quản sao?"

  RAY không kiên nhẫn nói, Nhan Tịch nghe xong nuốt nước bọt, lén liếc nhìn Cherry, mặt thực sự rất không tốt.

Trong lòng thầm cảm thán sự dũng cảm của RAY, Nhan Tịch thầm cười trong lòng, chậc chậc, cuối cùng cũng có đại nữ nhân trong số họ, nếu không một đám đều không nghiêm túc nổi.

  "Được rồi, đừng tức giận, tôi sai rồi."

  "..."

  Nhan Tịch thiếu chút nữa phun hết đồ vừa ăn, buồn bực nhìn RAY, người này nhìn Cherry khá chân thành.

Cherry vẫn như cũ, nhướng mày càu nhàu, rồi chui vào vòng tay của Claire để làm nũng.

Sắc mặt RAY hơi trầm xuống, Nhan Tịch trong nháy mắt mỉm cười, nghiêng người, trầm giọng hỏi:

  "RAY, chẳng lẽ là chị đang ghen?"

  RAY nhìn Nhan Tịch với vẻ trắng bệch, nhưng không nói.

Nhan Tịch trông có vẻ tràn đầy năng lượng, hiếm khi người phụ nữ có cái lưỡi độc địa này có được ngày hôm nay.

Dù trước đó nàng đã ăn ít nhiều dấm của Cherry và Claire nhưng rõ ràng hai người này không có khả năng.

Nếu có tia lửa thì nó đã cháy từ mấy năm trước rồi.

  "Aizzz."

  RAY thở dài, cầm ly rượu trên tay lên lắc.

  "Đôi khi, chị tự hỏi liệu Cherry có yêu người phụ nữ của nhóc không."

  Chậc chậc chậc, nhìn bộ dáng kìa...!Nhan Tịch đang lừa gạt trong lòng, bình tĩnh an ủi:

  "Quen rồi.

Dù sao thì cả hai đã ở bên nhau suốt thời đại học.

Bạn gái em lúc nào cũng thế này.

Chị thấy đấy, trên đường bây giờ có rất nhiều cô gái muốn ôm nhau."

  "Claire là Tiểu cô nương?"

  RAY nhìn Nhan Tịch không chút biểu cảm, Nhan Tịch lập tức nghẹn lời, chớp mắt với RAY.

Nữ nhân này có uống thuốc súng không vậy?

  "Tiểu Tịch a, đừng quên Claire cùng chị trông giống nhau."

  Nói đến đây, Nhan Tịch phản ứng lại nhìn RAY.

  "Chị, ý chị là..."

  Ngẩng đầu, rượu trong ly đã uống, RAY uống một hơi để xoa dịu nỗi buồn.

  "Cherry thường gọi nhầm tên chị."

  "Gọi thành...!Claire sao?"

  Nhan Tịch ngập ngừng hỏi, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

RAY gật đầu thở dài một hơi dài, cảm thấy hơi hụt hẫng.

Nghĩ đến lúc trước RAY là một cô nàng xinh đẹp, không sợ ai, ngay cả Tiêu Mạc Ngôn cũng muốn uy cô một chút, nhưng bây giờ thực sự vì một người phụ nữ tra tấn.

  "Chỉ vì chuyện này, chị bị gầy đi vài cân."

  RAY nói nhỏ, Nhan Tịch ho khan một tiếng, rõ ràng nhìn mặt RAY là béo hơn lần trước.

  "Đây là thế giới của tình yêu.

Sự tin tưởng là quan trọng.

Đừng nghĩ nhiều."

  "Nhóc thì biết cái gì?"

  RAY trừng mắt nhìn Nhan Tịch.

  "Nếu dễ vậy thì chị có thể quan tâm đến sao?"

  "Thế nào……"

  Nhan Tịch giật mình, có lẽ nào đây được gọi là khi con người ta yêu? Trời ạ!

  "Đem tất cả mấy cái xấu xa ra khỏi đầu nhóc đi."

  RAY trừng mắt nhìn Nhan Tịch, khi thấy nàng như vậy, cô biết nàng không nghĩ ra điều gì tốt, bây giờ Nhan Tịch cũng tức giận.

  "Không phải em nói, RAY, chị có tiền mãn kinh sao, buổi sáng đưa nữ nhân của chị tới nhà em dùng cơm, sau khi ăn cơm liền thở dài cùng em nói chuyện.

Không dùng mặt mũi liền mắng em.

Chị có bị điên không?!"

  "Đây là nhà nhóc sao?"

  "..."

  Nhan Tịch gần như choáng váng, đỏ bừng mặt nhìn RAY.

RAY thấy nàng thực sự tức giận liền thở dài.

  "Được rồi, nói tiếp đi."

  "..."

  Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, nàng nhất thời tức giận.

  "Vậy nói cho em biết, Cherry gọi tên Claire khi nào?"

  "Lúc trước, cô ấy đi tắm hét trong phòng tắm để Claire đưa khăn tắm cho cô ấy."

  "..."

  Nhan Tịch hít một hơi thật sâu.

  "Thay quần lót cho cô ấy, nhờ Claire giúp cô ấy cài nút, gọi sai tên chị một lần, chị chịu được."

  RAY nhìn Cherry, người vẫn đang dựa vào Claire ở phía xa, có ý muốn cắn chết nàng.

  "Cô ấy cư nhiên hỏi chị, Claire, cậu có nghĩ bộ ngực của mình lớn hơn nhiều không?"

"..."

  Bây giờ Nhan Tịch không nói nên lời, cau mày.

Chuyện này quả thực có chút bất thường...!Tất cả đều liên quan đến cơ thể...!Tuy nhiên, có vẻ như Claire của nàng giống như cô hầu gái nhỏ của Cherry?

  Cherry đang ngồi đối diện với nàng, đã nhận ra sự bất thường của RAY từ lâu, cười khẩy ôm lấy Claire.

  "Chuyện gì vậy?"

  Claire nhìn Cherry khẽ cười, ngay từ lúc vào nhà đã thấy Cherry có chút không bình thường, tuy thường ngày cũng dính nàng, nhưng bây giờ có chút khác thường.

  "Ah……"

  Cherry chớp mắt mỉm cười, ngước nhìn Claire.

  "RAY hẳn đang phàn nàn với Nhan Tịch về mối quan hệ của mình với cậu."

  Claire ngạc nhiên nhìn nàng.

  "Mình cố ý, thường thường cùng cậu ấy cố ý gọi tên của cậu."

  Claire khẽ lắc đầu, nhìn Cherry bất lực.

  "Cậu không hỏi tại sao?"

  Cherry cau mày nhìn Claire, cô cười nhạt.

  "Cherry, RAY rất nghiêm túc."

  Nghe Claire nói Cherry hơi đỏ, thì thầm.

  "Nhưng cậu ấy là người trong làng giải trí.

Phụ nữ xung quanh cậu ấy nhiều như nước.

Nếu mình không cho cậu ấy cảm giác bị đe dọa, lỡ cậu ấy yêu người khác thì sao."

  "Vậy, cậu đã từng phát hiện chưa?"

  Claire khẽ cười nhìn Cherry.

Khẽ gật đầu, Cherry nhìn cô đầy xót xa.

  "Một thời gian trước, mình tìm thấy vết son trên váy của cậu ấy.

Mình không biết đó là hồ ly tinh nào."

  "Cậu không hỏi?"

  "Không, mình phải đích thân bắt được hồ ly tinh đó, trước nhất định phải tra tấn cậu ấy thật tốt!"

  Cherry hơi tức giận hét lên, nghe xong Claire thở dài, một vết hằn trên môi không thể giải thích được cái gì, có vẻ như Cherry vẫn chưa tin RAY.

  "Cũng giống như cậu lúc trước, lhoong có đi trêu chọc người khác, nhưng đám hồ ly tinh kia vẫn đi lên, mình làm sao tin được!"

  Câu nói của Cherry khiến Claire khẽ giật mình rồi cười khẽ, Cherry ở với RAY lâu ngày lợi bất cập hại, cả cô và RAY đều than thở.

  "Đấy, nhóc thấy họ cười vô ưu như thế nào."

  RAY cắn hạt dưa, nhìn Cherry chằm chằm.

  "Thật chua."

  Nhan Tịch liếc nhìn RAY, tức giận nói.

Nàng không có vấn đề gì với Cherry, nhưng tại sao phải kéo người phụ nữ của nàng vào?

  "Em luôn cảm thấy Cherry có cái gì đó khác."

  Nhan Tịch nhìn Cherry một lúc, sau đó nói với RAY.

  "Khác ở chỗ nào?"

  RAY nghiêm túc hỏi Nhan Tịch, nói về chuyện này, cô bây giờ rất coi trọng lời nói của Nhan Tịch, dù sao thì con mắt của một phóng viên luôn sắc sảo hơn người thường.

  "Em làm sao cảm giác được chị ấy đang cố ý chọc giận chị."

  Nhan Tịch vừa nhìn RAY vừa nhổ vỏ hạt dưa.

  "Nhìn chị ấy đi, nói cười liền nói cười lại sợ chúng ta không thể nghe thấy.

Hơn nữa, nhìn Claire của em, nụ cười xen lẫn bất đắc dĩ làm sao."

  Nghe Nhan Tịch nói, RAY nhìn Cherry một lúc, sau đó gật đầu.

  "Đúng là như vậy."

  "Chị đắc tội chị ấy sao?"

  Nhan Tịch nhìn RAY, chiếc lưỡi độc của cô hẳn đã nói gì đó mà Cherry không thích nghe.

  "Không có a."

  RAY chối, Nhan tịch nhìn cô khó tin.

  "Chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với cô ấy vài lần."

  RAY nghĩ một lúc.

  "Chị quay một bộ phim cổ trang cách đây không lâu.

Sau khi trở về nhà, chị nói với Cherry, muốn diễn tập ở nhà với cô ấy.

Sau đó, chúng ta diễn một đoạn về nhà.

Diễn một chút cả hai tính việc ngủ, Cherry đột nhiên nói cô ấy muốn trở lại Los Angeles để gặp ba cô ấy.

Lúc đó, chị không muốn cô ấy đi.

Sau khi đi diễn về thì lại nói chuyện này với cô ấy".

  Nói đến đây, RAY nghi ngờ dừng lại, Nhan Tịch không vui mà thúc giục.

  "Nhanh lên.

Chị nói cái gì?"

  "Chị nói đây không phải thời cổ đại, cô ấy gả cho chị liền xóa họ của cô ấy rồi, còn về nhà mẹ đẻ làm gì."

  "..."

  Nhan Tịch im lặng một lúc, sau đó nhìn RAY.

  "Đây thực sự là một chút tranh cãi."

  "Ừ, sau đó cô ấy rất nóng giận, nói chị vẫn đang đùa giỡn đại minh tinh.

Nếu đúng như vậy, cô ấy muốn đến thử vai để làm đại minh tinh."

  "Chị nói thế nào?"

  "Chị đã nói không phải cố gắng, bởi vì đoàn phim đang thiếu vai diễn mới, nên cô ấy có thể trực tiếp đến."

  "Cái gì?"

  "Theo như chị biết thì em ấy đòi vai diễn tiểu tam."

  Khóe mắt Nhan Tịch khẽ co giật, RAY đây là cách nghĩ của người phương Tây sao? Quá đơn giản.

  "Chậc chậc, chị liền nói em ấy nghiệp dư.

Diễn thế này, bất kỳ diễn viên nào có năng lực đều không quan tâm.

Chỉ cần diễn tốt, có thực lực thì mọi thứ đều có thể được khán giả nhớ tới."

  RAY khinh thường nhìn Nhan Tịch, người ngoài cuộc làm sao biết được.

  "Vậy chị có nhân cơ hội để khen ngợi tài năng diễn xuất của chị ấy không?"

  Nhan Tịch hỏi lại, RAY gật đầu.

  "Đương nhiên là có khen rồi.

Lúc đó chị đang xem" Hoàng Châu Cách Cách ", chị khen Cherry, nói cô ấy diễn vai tiểu tam nhất định rất siêu việt."

  "...!Chị khen tốt quá nhỉ.

Chị ấy phản ứng thế nào?"

  "Cô ấy bật khỏi giường, đá chị một cái rồi bỏ đi."

  "..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play