Quả nhiên tin tức về sự việc xảy ra ở khách sạn Thiên Nha đã bay xa bay rộng, bất kỳ ai trong giới thượng lưu của thành Giang Tư đều biết chi tiết sự việc.

Tại Lan gia,

Lan Thương tức giận đến mức có thể giết người: “Giang Hải chính là tự mình tìm đường chết.”

“Phải giải quyết Giang Hải. Mang tiếng cũng đã mang tiếng rồi, không thế cứ thế cho qua.”

Lan Kiều bình tĩnh, cứ như người bị Giang Hải đùa cợt khiếm nhã không phải cô. Lan Kiều là tiểu thư giới thượng lưu, trong tay lại nắm quyền quản lý tập đoàn Lan thị, có sóng gió gì cô còn chưa trải qua, giữ bình tĩnh chính là được tôi luyện thành bản tính.

Ánh mắt Lan Thương tràn đầy sự âm u khó tả: “Chẳng phải nó muốn con tới thuê khách sạn chờ nó?”

Lan Kiề gật đầu, Lan Gia Thác hỏi: “Không thể! Sao lại để chị bên tên khốn Giang Hải sỉ nhục như vậy? Cha, nếu làm theo, Lan gia ở Giang Tư sẽ không ngẩng đầu lên được."

Lan Thương nhìn đứa con trai duy nhất, vừa thương vừa hận. Thương là vì Lan Gia Thác từ trước giờ không xung đột trong gia đình, luôn nghĩ cho gia đình, hận là vì chỉ bung tiền để chơi gái, không hề nghiêm túc chút nào.

Vẻ mặt Lan Thương càng ngày càng xấu, ánh mắt như nói chuyện với Lan Kiều.

Lan Kiều gật gật đầu, nói với Lan Gia Thác: “Em tìm ông Lương đi!”

Trên một nơi cao ở Điền Long, một người đàn ông mặc một bộ đồ kiểu xưa cũ, dáng vẻ hiền hòa đang hóng gió. Phía sau ông ta có hai người, chính là Lan Gia Thác và Quan Huỳnh.

Ông Lương có vẻ như đang đắn đo suy nghĩ. Điều kiện mà hai Lan gia và họ Quan khiến ông ta rất dao động, chỉ giải quyết một người đã có thể nhận được số tiền khủng bố thế kia. Nhưng trước khi hai người Lan Gia Thác đến, ông Lương đã tiếp một vị khách chính là Hoành Độ Dương.

Hoành Độ Dương không hề can thiệp, mà lại ủng hộ ông ra tay đứng về phía hai gia tộc Lan Quan. Ông Lương có một loại cảm giác nguy hiểm bủa vây, sao Hoành Độ Dương lại bận tâm hai gia tộc Lan Quan kia.

Hoành Độ Dương đang muốn hại ông ta?

Nhưng Hoành Độ Dương sẽ chơi trò ngu ngốc thế ư? Trực tiếp làm thế thì chẳng khác nào làm người ta nghi ngờ?

Xoay người: “Một chưởng đánh lui mười người bảo vệ? Không tầm thường.”

Trong lòng Lan Gia Thác đang âm thầm mắng ông Lương, ngẩng đầu nhìn lão già này, ông ta sẽ không sợ đấy chứ?

“Một tỷ?” Cố Uyển Như há to miệng nhìn Giang Hải như nhìn quái vật.

Giá khởi điểm đấu giá là mười tỷ, chính là giá thị trường, dù sao thì giá trị của miếng đất này cũng phải trên mười tỷ mà bị Giang Hải hạ giá xuống còn một tỷ.

Hiện tại bán ra đã lời gấp ngàn lần rồi.

“Vợ yêu à, anh giỏi đúng không?” Giang Hải tiến tới gần, nắm tay Cố Uyển Như: “Thưởng anh nhé?”

“Anh chỉ bỏ một tỷ sao?” Cố Uyển Như vẫn không tin.

Giang Hải gật đầu, hai người càng gần, Cố Uyển Như vẫn còn suy nghĩ về chuyện khó tin kia nên không chú ý đến biểu cảm của Giang Hải.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Uyển Như rút tay về, đỏ mặt ngồi xuống.

Lại là Ngô Mẫn: “Cố tổng, miếng đất phía tây chỉ một tỷ thật sao? Là thật ư?”

Ngô Mẫn cũng không dám tin, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Giang Hải thì anh ta cũng vứt vấn đề đó đi nơi khác, gì chứ, giữ mạng quan trọng hơn.

Ngô Mẫn tìm cớ thoái lui: “À, hình như tôi có việc, toi quên mất, tôi đi đây.”

Giang Hải bước theo, đến gần Ngô Mẫn thì dừng lại nói: “Có biết người phạm lỗi liên tục sẽ bị thế nào không?”

“Phạm lỗi?” Ngô Mẫn vẫn chưa phản ứng lại được.

Giang Hải lạnh giọng nói: “Từ trước tới nay, không phải cứ trung can là được quyền phạm lỗi, dù là lỗi nhỏ. Anh nói xem với anh thì nên phạt ra sao?”

“Phạt...” Ngô Mẫn nhìn Cố Uyển Như, thầm nghĩ sau này không bao giờ tới văn phòng của Cố Uyển Như nữa.

Giang Hải và Cố Uyển Như luôn bị bắt gặp trong tư thế mập mờ, anh cũng không cố ý thật mà. Ý của Giang Hải rất rõ ràng, làm chuyện không nên dù vô tình cùng là lỗi, mà lỗi sẽ bị phạt.

Vừa mới nói với Ngô Mẫn được vài câu thì điện thoại của Cố Uyển Như lại vang lên. Những sản nghiệp thuộc tập đoàn Uyển Như liên tiếp bị quấy rối. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là mấy người Thiết La làm.

Phía tây, Giang Hải lặng lẽ nhìn tòa nhà của tập đoàn Uyển Như đang được xây dựng rất nhanh. Những đàn em của Thiết La rất hữu dụng.

Nghe tin tức có người tới quấy rồi, Giang Hải nở một nụ cười lạnh nhạt, không phải chỉ là quấy rối sao? Bọn họ cũng chỉ biết gây rối là cùng.

Giang Hải nói với Tần Hiên: “Ai tham gia gây rối, là thế lực nào, cứ ghi lại thông tin đầy đủ. Từ mai đóng hết các tụ điểm kinh doanh lách luật, qua luật, có quy tắc ngầm. Bất cứ ai vi phạm, ép người phạm pháp thì tự chịu hậu quả đi.”

“Họ...”

Tần Hiên chưa kịp nói thì bên kia cũng không muốn nghe hắn giải thích dài dòng, đây gọi là bá đạo sao?

Thiên thần sa đọa. Tần Hiên hiểu ra, Giang Hải đang muốn thanh tẩy toàn bộ. Những người trong thế lực ngầm sống nhờ máu người khác, người nào mà không nhe nanh múa vuốt.

Những gì Giang Hải nói sẽ không ai nghe cả, nhưng họ không biết rằng chờ họ chính là cái chết. Tần Hiên cuối cùng cũng hiểu ra được cái quyết định có vẻ hèn nhát của Tần Hạo lúc đó chính xác như thế nào.

Mấy ngày trước, Tần Hạo còn nói chuyện với Tần Hiên. Sau này nhất định phải trung thành đi theo Giang Hải. Lúc đó Tần Hiên không hiểu, nhưng lúc này tất cả những hoài nghi đều đã rõ ràng hết rồi.

Thành phố Giang Tư, không cần biết là thế lực ngầm hay những gia tộc hào môn kia, Giang Hải đều không coi họ ra gì. Cái kiểu ngang ngược này không phải ai cũng có thể có, mặc dù không biết bối cảnh phía sau của Giang Hải như thế nào, nhưng nhất định là thế lực không thể chọc vào được.

Đứng dưới bóng cây to thì sẽ được bóng mát, anh em Tần Hiên hiểu, đối với tiền đồ của anh trai sẽ rấ rộng mở.

Giang Hải nói: “Tôi bảo anh xử lý những sản nghiệp lách luật kia đi, có oán trách không?”

“Không, quyết định của đại ca luôn đúng.” Tần Hiên vội vàng trả lời.

Giang Hải cười: “Đây không phải lời thật lòng đi.”

“Mọi người đều cần miếng cơm, anh mở một công ty bảo vệ nhận tất cả dịch vụ bảo vệ của thành phố Giang Hải là được rồi."

Nhìn bóng lưng của Giang Hải, Tần Hiên gãi đầu có chút hó hiểu. Đây chính là đang muốn hợp thức hóa thế lực ngầm ư? Không đúng, phải nói là diệt trừ thế lực ngầm mới đúng.

Không làm những việc vi phạm pháp luật, không có sản nghiệp lách luật, thế thì còn có thể gọi là thế lực ngầm nữa không? Trên đường cao tốc của thành phố Giang Thanh, có một đoàn xe đang chạy tốc độ cao về thành phố Giang Tư.

Mặt mày Hồng Nhị Lão vô cùng hung dữ. Ra ngoài làm việc vừa mới quay về thành phố Giang Thanh thì nhận được tin Hồng Tam Lão bị giết, hắn lập tức tập hợp người chạy đến thành phố Giang Tư.

Hồng Nhị Lão hỏi: “Có tra được là ai làm?”

“Lão Nhị, Thiên thần sa đọa kia làm việc nhanh gọn kín kẽ, sau cái chết của Hồng Tam Lão thì không xuất hiện nữa.” Một người bên cạnh báo lại.

Đó là Lam Sâm, cũng chính là người tham mưu cho Hồng Nhị Lão. Lam Sâm mặt mày trắng trẻo, nhìn văn vẻ lịch sự, nhưng bản chất độc ác, thủ đoạn nham hiểm, công phu cũng rất lợi hại.

Hồng Nhị Lão cắn răng: “Tình hình thành phố Giang Tư thế nào?”

“Địa bàn của Hồng Tam Lã hiện tại rất hỗn loạn, có rất nhiều người đều đang cướp giật.” Lam Sâm nói: “Chỉ là Tần Hiên tương đối kì lạ, chỉ trong vòng mấy ngày đều hạ giá tất cả sản nghiệp đứng tên mình xuống thấp để bán ra toàn bộ.”

“Hửm?” Hồng Nhị Lão nheo mắt: “Anh nói cậu ta giống Thiên thần sa đọa à?”

“Căn cứ vào những tin tức tìm hiểu trước đây, Tần Hiên này chẳng qua chỉ có chút bản lĩnh thôi, gan không lớn. Hồng Tam Lão có Đan Lục đi cùng, cậu ta không có gan này.”

“Bản lĩnh của Đan Lục chúng ta đều biết, cho dù là ở thành phố Giang Tư thì cũng đứng đầu. Hơn nữa còn có anh ở thành phố Giang Thanh, cho anh ta mười lá gan cũng không dám đụng vào Hồng Tam Lão.”

Hồng Nhị Lão nói: “Liên hệ với Thiết La chưa?”

Lam Sâm trả lời: “Liên hệ rồi, cậu ta nói đã sắp xếp xong.”

“Có thể được xem trọng, đó là phúc của cậu ta. Sau này Thiết La cũng tính là có số má rồi.”

Hồng Nhị Lão nhắc nhở: “Việc lão đại muốn thu thập thế giới ngầm của thành phố Giang Tư còn chưa nói ra ngoài, tạm giữ bí mật.”

Lam Sâm gật đầu, hai người không nói thêm gì nữa.

Xe của Hồng Nhị Lão dần dần tiến vào đường cao tốc, tiến về phía một câu lạc bộ nổi tiếng ở trong thành phố. Thiết La ngậm điếu thuốc đứng ở bên cạnh cửa, ánh mắt gian xảo. Bên cạnh, Đại Bàng với Sát Hồng nhìn nhau, rồi nhìn về phía đoàn xe của Hồng Nhị Lão.

Cấp dưới đắc lực của đại ca xã hội đen thành phố Giang Thanh, phô trương thật là không nhỏ, ra ngoài đều dẫn theo nhiều người như thế à? Hồng Nhị Lão xuống xe, lặng lẽ quét mắt nhìn mọi người.

Thiết La ném điếu thuốc đi, nở nụ cười: “Lão Nhị, đi đường vất vả rồi, thằng em đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho anh rồi đây...”

“Hai người này là...” Hồng Nhị Lão nhìn về phía Sát Hồng.

Sát Hồng có thân hình cực kì quyến rũ, giơ tay nhấc chân luôn có một loại thu hút người khác. Đối với người khác mà nói thì Sát Hồng là một bông hồng có gai, đối với Hồng Nhị Lão mà nói thì lại giống như đồ chơi hơn.

Thiết La vội vàng giới thiệu, thái độ cung kính, cực kì nịnh nọt lấy lòng. Hồng Nhị Lão là người của đại ca xã hội đen ở thành phố Giang Thanh, nếu như có thể trèo lên, đi theo được anh Trư thì ở thành phố Giang Tư sau này muốn đi ngang đi dọc thế nào thì đi.

Vừa mới ngồi xuống, một bàn đồ ăn ngon chưa hề được đụng tới thì Hồng Nhị Lão đã hỏi: “Lão Tam là ai giết?”

Thiết La nào biết những thứ này, Thiên thần sa đọa cũng từng giết mấy người kiểu này rồi, đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất. Người mà Hồng Tam Lão đắc tội lại nhiều, trời mới biết là do ai làm.

Nếu không phải Hồng Tam Lão vẫn luôn có Đan Lục đi bên người, đến cả mấy người Thiết La cũng có thể xử gã, đã chết cả tám trăm lần rồi.

Biết được Hồng Nhị Lão lần này đến là vì chuyện của Hồng Tam Lão, nên trước khi Hồng Nhị Lão đến Thiết La với hai người Sát Hồng, Đại Bàng đã có đối sách rồi.

“Lão Nhị, chuyện này tôi thực sự đã từng điều tra rồi.” Thiết La hơi do dự, dường như là có gì đó không tiện nói.

Sắc mặt Hồng Nhị Lão lập tức trầm xuống: “Có lời thì nói.”

Thiết La cười khổ nói: “Lão Nhị, tôi điều tra được thứ này, nhưng mà không có chứng cứ.”

“Nói ra xem nào.” Hồng Nhị Lão không muốn nhiều lời.

Thiết La chỉ có thể nói: “Trước khi anh ba chết đã từng gặp mấy người. Con cả Cố gia ở thành phố Giang Tư là Cố Hiển, còn có một người nữa là Tần Hiên.”

“Nghe nói... chỉ là em nghe nói thôi nhé, Lão Tam muốn giúp họ đối phó với một người, mà người kia là...”

“Là ai?” Hồng Nhị Lão gằn giọng hỏi.

“Giang Hải.”

Hồng Nhị Lão nhìn Lam Sâm, người kia cũng mơ hồ. Mặc dù Hồng Nhị Lão ở thành phố Giang Thanh, nhưng cũng biết rất nhiều những việc trong thế giới ngầm của thành phố Giang Tư, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy cái tên Giang Hải này.

Thiết La nói về mối quan hệ của Giang Hải với Cố Hiển, lại nói đến mâu thuẫn giữa Tần Hiên với Giang Hải. Sau khi nói xong một cách ngắn gọn, Thiết La mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không nói thêm một chữ nào nữa cả.

Đường chỉ dẫn đến đây thôi, về việc Hồng Nhị Lão nghĩ như thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ta cả. Cho dù là một con heo thì cũng sẽ nghĩ đến việc hoài nghi Giang Hải. Mầm tai họa đã đẩy đi, nếu như Hồng Nhị Lão giải quyết Giang Hải đi thì đều có lợi cho tất cả mọi người.

Sát Hồng cười xinh đẹp: “Lão Nhi, tôi thấy cái chết của Hồng Tam Lão không tránh khỏi liên quan đến Giang Hải, ai chẳng biết khả năng của Đan Lục chứ, nhưng mà Giang Hải kia lại không hề sợ hãi.”

“Chúng tôi cũng không thể trơ mắt ra nhìn, chúng tôi đã cử mấy chục người đi, đến bây giờ một người cũng chưa trở về, có lẽ đã bị diệt khẩu hết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play