"Em cùng anh làm chuyện nhỏ đều tạo ra điều lớn lao hơn không?”
Cố Uyển Như nhíu mày: "Là sao?"
"Hm...việc nhỏ nhỏ mỗi đêm…sẽ có thành tựu lớn nha…"
Giang Hải bị Cố Uyển Như đẩy mạnh, cô hiểu ý của anh: "Anh đúng là không đứng đắn được mà."
"Lao động mới có thành qua, anh khéo léo mô tả còn gì." Giang Hải càng sát lại người Cố Uyển Như: "Chúng ta cùng nhau cố gắng nha."
Cố Uyển Như đỏ bừng mặt, không thèm để ý đến Giang Hải. Thì ra nói đi nói lại, cô bị anh lừa.
Giang Hải vào trọng tâm: "Vợ ơi, em là chủ tập đoàn Uyển Như rồi, nên có nơi làm việc mới rồi.”
Cố Uyển Như cũng biết chuyển đổi văn phòng chuyện sớm muộn thôi, nhưng đây là thời điểm tài chính chi ra rất nhiều, tuy đã cố gắng gói gọn chi phí nhưng khi nhìn thấy báo cáo thu chi, cô vẫn thấy hơi hoang mang.
Mà mua văn phòng hay thuê cũng không đơn giản là mua một món đồ, tốn rất nhiều nha.
Giang Hải nhìn lên bản đồ thành phố Giang Tư, trải ran gay trước mặt Cố Uyển Như, sau đó cứ như tùy ý vẻ vòng tròn: “Đây là thuộc quyền sở hữu của chúng ta, xây thêm khuôn viên nhỏ với hoa cỏ.”
“Ở đây xây dựng công trình rất tốt, còn có thể thêm ít phúc lợi cho nhân viên. Có đồ ăn vặt và trà miễn phí, được đúng không?”
"Anh tính toán một chút thấy có thể xây một công trình khá tốt đó, còn có thể cung cấp một vài phúc lợi không tệ cho nhân viên”
"Miễn phí trà và đồ ăn vặt, em thấy sao?"
Cố Uyển Như vỗ trán, lắc đầu: “Anh nghĩ là một tòa nhà ít tiền sao? Chúng ta không còn nhiều tiền nữa, với cả chúng ta không cần công ty lớn như thế.”
“Bây giờ chưa cần, nhưng sau này sẽ cần.” Giang Hải có lòng tin, sẽ không lâu nữa, mọi thứ sẽ khác.
Cố Uyển Như muốn cãi lại, nhưng cô còn rất nhiều việc phải làm.
Cô lại lỡ lời: “Anh có đủ tiền xây tòa nhà như thế thì lấy ra cho em thấy đi.”
Một tấm thẻ đen VIP ngay trước mặt Cố Uyển Như, ở trên còn có nhiều ký hiệu khác. Dù cô không rõ ý nghĩa tấm thẻ nhưng nhìn ký hiệu kia cũng đoán ra thẻ này không phải tầm thường.
Nói lời giữ lời, miếng đất trên bản đồ được san phẳng vào hôm sau.
Ở Giang Tư này, Ngô gia là trùm bất động sản, nên luôn có sẵn các bản thiết kế hữu dụng, chỉ cần chỉnh sửa sẽ dùng được hết.
Cố Uyển Như lại cho người khảo sát phê duyệt, Giang Hải thầm nghĩ cũng không cần phức tạp thế làm gì, mọi thứ anh đã sắp xếp rồi mà.
Ở đây, tốc độ thi công tỷ lệ thuận với tốc độ trả tiền, Giang Hải muốn xây dựng một tòa nhà thuộc tập đoàn Uyển Như trong vài tháng là chuyện bình thường.
Tiếng ồn ào công trường, Cố Uyển Như và Ngô Mẫn đang xem làm sao để sửa bản vẽ phù hợp với thực tế hiện trường. Nhưng lúc này, cô nhận được cuộc điện thoại báo có nhóm côn đồ đến phá nhà hàng Thiên Mã.
Đám người này lao vào đập đồ, lấy lý do ngang ngược là đồ ăn làm họ đau bụng, đòi bồi thường. Muốn Giang Hải ra mặt, sau đó lại có cuộc gọi báo có người tới Trung tâm thương mại mua hàng quấy rối vì lý do mua hàng giả đòi bồi thường.
Tất cả sản nghiệp thuộc tập đoàn Uyển Như đều bị quấy rối, thông tin liên tục báo tới. Giang Hải thừa biết, do Lan gia làm ra.
“Giang Hải, làm sao đây?” Cố Uyển Như lo lắng, cảm thấy bản thân bất lực, có chuyện gì cũng nhờ Giang Hải.
Thực tế, Cố Uyển Như chỉ là một phụ nữ bình thường, làm sao đủ lực xử lý những thế lực ngầm kia chứ.
“Cứ để họ gây rối đi.” Giang Hải cười bí hiểm.
Những trò mèo này đều không đáng cho Giảng Hải quan tâm, Lan gia ở Giang Tư cũng chỉ đến thế. Tần Hiên tự nhiên sẽ biết cách xử lý êm đẹp.
“Đó là tiền nha…hôm nay đến còn ngày mai cũng sẽ đến…” Cố Uyển Như tức chết mất.
"Các người là ai..."
Cách đó không xa xuất hiện một đám người, không nói gì lao vào đập phá máy móc đang thi công. Mọi việc đều bị giáng đoạn. Tên cầm đầu tay cầm gậy chỉ vào mũi một người lái xe.
"Đứa nào dám làm tao đập chết.”
"Nghe không? Ngừng ngay!"
"Điếc à?”
Công nhân tại công trường bị dọa choáng váng, họ chỉ là người làm công chưa bao giờ thấy cảnh này sợ hải chạy trốn, một vài người còn bị đánh chảy máu đầu nữa.
Kẻ cầm đầu hùng hổ: "Ai dám thi công công trình tao giết hết.”
"Dựa vào đâu chứ? Quá đáng.” Cố Uyển Như giận run cả người.
"Mày là chủ?" Tên cầm đầu nhìn Cố Uyển Như, cười xấu xa, nhìn cả người cô.
"Đất của tôi, đương nhiên là của tôi?" Cố Uyển Như nói
“Tao nói của tao thì sao nào. Ai làm gì tao được." Tên cầm đầu rút ra một tờ giấy: "Nhìn cho rõ đi, đây là cái gì, khế đất đấy!"
"Miếng đất này từ trước đã là nhà của tao."
Khế đất? Hắn điên à? Tờ giấy viết tay kia mà có thể chứng minh sao?
Hắn đi gần đến Cố Uyển Như, cười xấu xa: "Ồ, nhưng mà mày phục vụ tao cùng anh em tao, có khi tao nghĩ lại…”
Một đám người không kiêng nể gì cười một cách khả ố, ghê tởm.
“Ai chặt cái cây kia. Bồi thường ngay!"
"Anh em lên đòi bồi thường đi.”
Giang Hải chắn trước Cố Uyển Như, an ủi cô: “Không nên nói chuyện với đám người ngu dốt này, để anh.”
Để anh? Họ nghe anh sao?
Cố Uyển Như lo lắng quan sát Giang Hải. Anh định đánh họ? Bọn họ có gần trăm người, lại còn vũ khi gậy gộc.
Giang Hải lại lộ nụ cười tươi: “À, một cái cây bao tiền? Cỏ thì bao nhiêu?”
“Đây đây…có người biết điều rồi đây.” Tên cầm đầu nhìn đàn em phía sau to giọng.
“Một cây tầm năm mươi triệu, cỏ thì rẻ thôi tầm hai mươi triệu là đủ.” Tân cầm đầu giả vờ suy tính, giọng đầy mỉa mai khinh bỉ.
“Giá tốt.” Giang Hải gật đầu.
Giang Hảigật gật đầu: "Cái giá này rất công bằng."
Tất cả bọn người kia cười ồ lên, vô cùng đắc ý.
Ánh mắt của Giang Hải lạnh đến rợn người: "Vậy mày sỉ nhục vợ tao thì tính thế nào?"
"Cô ta là vợ của mày sao?" Tên cầm đầu cười lạnh: "Tao lại tưởng cô ta là vợ của bọn tao cơ đấy."
"Bốp..."
"Rầm..."
Giang Hải tát rồi lại đạp hắn ta ngã nhào, bọn đàn em nhao nhao cả lên.
"Giang Hải..." Cố Uyển Như không ngờ nói đánh là đánh.
Gần cả trăm người, anh đánh được sao.
Giang Hải quay đầu lại cười: "Chờ anh một chút, một chút thôi!"
"Gì cơ?"
"Chờ một chút, anh sẽ xử lý bọn này."
Cố Uyển Như chưa kịp hiểu thì Giang Hải đã ra tay. Giang Hải xông vào giữa đám người, ra tay nhanh chóng, tiếng đánh nhau vang vọng.
"Giang Hải..." Cố Uyển Như lo tới phát khóc.
Giang Hải điên rồi, chỉ một người đánh với một đám người, không phải điên thì chính là ngốc mà. Tên cầm đầu bị đập đầu vào đá, máu trào ra, vậy mà anh ta nhưng hắn vẫn quát to: "Đánh chết nó cho tao."
Thấy vậy, cả đám điên cuồng nổi giận xông lên. Trong mắt bọn họ, Giang Hải đang muốn chết. Không có ai một mình lại dám chống đối với một đám người.
Giang Hải chỉ nghĩ đứng yên thì chính là sỉ nhục anh rồi. Hơn nữa còn dám xông về phía Giang Hải, bọn người này tự tìm chết?
Cả đám nhào lên như muốn làm thịt Giang Hải.
"Báo thù cho lão đại."
"Chém chết nó..."
Giang Hải không mạnh tay, chỉ đánh bị thương họ. Mỗi một quyền đều kinh người, mỗi lần đá bay một người. Từng tiếng đánh nhau vang lên trong đó còn phát ra những âm thanh gào thét thảm thiết.
Sự tàn nhẫn của Giang Hải làm cho kẻ khác kinh hãi, đồng thời cũng kích thích ác tính của một vài kể đầu đường xó chợ ở trong nhóm người. Một đám người bị một người đánh cho tan tác, tin này nếu truyền ra thì bọn chúng còn mặt mũi nào để tiếp tục làm ăn.
Tên cầm đầu gào thét, bất chấp máu tươi trên đầu không ngừng chảy, quơ tay lấy được thứ gì đó cũng xông về phía Giang Hải. Nhưng họ phát hiện, không một ai có thể tới gần anh.
Người đàn ông ở trước mắt bọn họ là ma quỷ. Quả thực quá đáng sợ. Có một người bắt đầu sợ chạy, rồi đến người thứ hai...
Nhưng bọn họ định mệnh phải gặp thần chết, muốn thoát cũng không được. Gần thì dùng quyền cước, xa thì dùng vũ khí tấn công. Cuối cùng hai người kia bị đạp trúng, một tên ngã quỵ xuống bãi phân chó gần đó.
Tên cầm đầu chạy đến trước mặt Giang Hải, chỉ còn hắn ta còn đứng vững. Còn chưa kịp tới gần Giang Hải, hắn bỗng nhiên bị sững lại.
Giang Hải lạnh lùng hỏi: "Đại ca của bọn mày là ai?"
"Mày không đủ tư cách..."
"Bốp..." Giang Hải không chút do dự đấm thẳng vào mặt anh ta.
"Mày dám..."
"Bốp..."
"Đừng... Đừng đánh nữa..." Tên cầm đầu cuối cùng cũng kinh hãi.
"Đại ca của tao là Thiết La, mày không..." Dù đau tới mức không thở được hắn vẫn rất đắc ý khi.
Giang Hải vừa nhấc tay, tên cầm đầu hốt hoảng tránh né. Mặt hắn ta đã sưng lên, nói chuyện cũng khó khăn.
"Thiết La?" Giang Hải nhíu mày.
Nhìn Giang Hải vô cùng mạnh mẽ, Cố Uyển Như mới thở phào. Thiết La kia nghe thật lạ.
Giang Hải không sao là tốt rồi, cô đang rất sợ hãi.
Một tên khác: "Đại ca của bọn chúng là Đại Bàng."
Giang Hải lạnh lùng nói: "Ngồi xuống."
Tên cầm đầu không dám ho he, tự nghĩ nhịn nhục trước mắt, ngồi ôm đầu rất gọn.
Giang Hải đứng trước mặt Cố Uyển Như: "Đưa những người này đi băng bó. Cho mỗi người ít tiền.”
"Dù sao cũng đi chịu thiệt."
Chưa ai nghĩ bị đánh mà còn được bồi thường, băng bó. Một người lái xe trên đầu vẫn còn máu, xúc động nói cảm ơn, sau đó liền vang lên một trận vỗ tay như sấm rền.
Ông chủ như vậy họ đương nhiên tình nguyện cống hiến.
Giang Hải vừa quay người lại, bụi cát che mất, hơn mười xe lao nhanh tới...
- -------------
Độc giả thân yêu: Tối mai mình up bù 5 chương nhé nhé.
Tình hình là 2 hôm này nắng nóng quá, thế là say nắng nằm phờ râu...thôi thì nốt hôm này mai hứa bù..
Cảm ơn cả nhà ủng hộ mình...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT