Giang Hải nhăn mày, cảm giác cũng không chịu nổi, thiếu chút nôn ra.
Anh quay về hướng Chương Huy Vũ: “Sao? Thấy thế nào?”
Hắn cảm giác cả người thoải mái thật sự, cảm giác ngay phần dưới có chút động đậy, cả người nóng lên. Chương Huy Vũ suýt xoa, cảm thấy vô cùng hiệu quả, sinh lực kia vô cùng tràn trề.
“Tốt, quá tốt, anh bạn…anh đúng là thần y.”
Giang Hải cảm thấy Chương Huy Vũ có khẩu vị khá nặng, vô cùng cảm thán. Chén thuốc có phân kia, nghĩ thôi cũng thấy ớn lạnh, buồn nôn. Chương Huy Vũ một hơi uống được, dù là ai cũng sẽ rất nể nha.
Còn có ai hơn Chương Huy Vũ sao?
Giang Hải cười tươi: “Anh nhớ mỗi ngày ba lần. Liên tục bảy ngày dùng thuốc, sau đó anh sẽ thấy sinh lực hồi phục.”
Chương Huy Vũ nhăn mày: “Ba lần.”
Uống thuốc ba lần trong ngày thì khác gì thay cơm rồi, nói thuốc cho hay chứ thực sự đây là phân, là xú uế.
Liên tục uống thứ “thuốc” đó, chịu nổi sao?
Nhưng con người ta có thứ đáng sợ là thói quen, có khi lại cảm thấy quen rồi, không còn kinh tởm nữa.
Chương Huy Vũ vội vàng gật đầu, cảm thấy thật may mắn. Giang Hải nhìn Chương Huy Vũ muốn cười nhưng ráng nhịn.
Giang Hải rời đi, không quên dặn dò: “Khi uống thuốc, cơ thể sẽ có chút phản ứng, cứ xem như là tác dụng phụ. Nhưng không sao cả, cứ qua bảy ngày anh sẽ thấy bản thân tràn đầy năng lượng, sinh lực dồi dào.. Phương diện kia…sợ là còn mạnh hơn trước.”
“Nhưng mà cái gì cũng đúng lượng, không quá ít, không quá nhiều. Phải đúng liều lượng. Quá nhiều cơ thể không chịu nổi, quá ít sẽ không hiệu quả.”
Chương Huy Vũ nghe tới việc sẽ mạnh hơn trước, sẽ không yếu sinh lý nữa thì mắt sáng rực. Luôn miệng cảm ơn, quay sang thì đã thấy hắn gọi cho nhiều người phụ nữ, hắn muốn nhân lúc còn cảm giác kia, phải tàn phá một trận.
Vừa ra khỏi cửa, Giang Hải cảm giác mùi xú uế kia như ám vào người, ướp cả quần áo. Anh nôn hết mọi thứ trong bụng.
Cố Uyển Như nhìn Giang Hải vô cùng thông cảm: “Đây gọi là tự mình hại mình.”
“Anh ta ăn sao?” Cố Uyển Như thắc mắc.
Giang Hải lại ra vẻ như thường, có chút gian xảo: “Anh ta quá kinh khủng.”
“Thật sự ăn được?” Cố Uyển Như cảm giác vô cùng buồn nôn.
Trên đường đi Giang Hải kể lại cảnh tượng Chương Huy Vũ uống hết một bát “thuốc” to kia, Cố Uyển Như thiếu chút nôn hết ra ngoài.
Nhưng suy nghĩ lại, anh ta đáng thế, phải gọi là quá xứng đáng.
Đến nơi, Giang Hải cũng rất tự nhiên nắm tay dìu Cố Uyển Như xuống xe. Cả người Cố Uyển Như hơi đơ ra, không có rút tay lại, mặc kệ Giang Hải nắm tay mình vào công ty.
Nữ lễ tân thấy Giang Hải cũng muốn chạy ra hỏi thăm chút để kéo gần khoảng cách, nhưng khi nhìn thấy Giang Hải nắm tay Cố Uyển Như thì cô ta sững lại. Không lâu sau, toàn công ty đều biết chuyện giữa Cố Uyển Như và anh tài xế.
Trong văn phòng, Cố Uyển Như vẫn tiếp tục làm việc, còn Giang Hải vẫn nghịch điện thoại. Đối lập với cảnh tượng yên ắng trong phòng kia, cả thành phố Giang Tư, từ thế lực ngầm đến giới thương trường, ai cũng đang vô cùng lo lắng.
Hồng Tam Lão cùng Đan Lục chết như một quả bom đánh vào họ, còn có hình ảnh bằng máu kia, mọi người đặt biệt danh cho người làm ra chuyện này là Thiên thần sa đọa!
Hồng Tam Lão làm những chuyện trái nhân tính thế nào, ác độc ra sao, đều bị Thiên thần sa đọa truy diệt. Hồng Tam Lão chết đi, vô số kẻ ngốc đầu dậy, nhiều năm qua bị chèn ép bởi thế lực của Lão Tam kia, địa bàn của những kẻ khác đều rất hạn chế.
Nay Lão Tam chết rồi, thế lực đối lập cùng các thế lực nhỏ khác rụt rịch ngoi dậy. Cục diện vô cùng rối rắm, những băng đản nhỏ đang ra sức tranh đua phần hơn, ra tay với nhau vô cùng tàn nhãn.
Có thể gọi là hỗn chiến giữa các bang phái để tranh địa bàn.
Trong phòng làm việc của Tần Hạo, cả hai anh em vẫn còn đang bàn bạc đối sách, khói thuốc kín phòng, từ tối hôm qua đến giờ, hai anh em họ không ngủ, cũng không ngủ được.
Tần Hiên vỗ bàn hét lớn: “Sao không được chứ?”
“Anh đã nói không là không!” Tần Hạo nghiêm nghị.
Tần Hiên đang định đưa người tham gia chuyện tranh đoạt sản nghiệp của Hồng Tam Lão, nhưng Tần Hạo không cho phép.
“Em cần lý do!”
Tần Hiên cảm thấy người anh này quá vô lý, luôn nhát gan, sợ đông sợ tây, dù nhờ vậy mà hai an hem mới lớn mạnh, nhưng quá nhát gan sẽ thành nhu nhược.
Giọng nói của Tần Hạo vô cùng nghiêm túc: “Hồng Tam Lão còn có hai người anh em khác, đừng dây vào. Tuy họ ở nơi khác nhưng thế lực không phải là nhỏ.”
Tần Hiên không chịu yếu thế: “Nhưng đó chỉ là tin đồn, không ai biết có thật hay không. Có thể lão ta chỉ khua môi múa mép.”
“Một Hồng Nhị Lão ở thành phố Nam Thương bành trướng một vùng, một Hồng Đại Lão ở Thiên Lương. Dù là ai cũng không thể động, có thật hay không cũng nên cẩn thận. Đừng quên, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ còn đứng đợi đấy.”
Tần Hạo nghiêm giọng giải thích, vẻ cương quyết như đã đưa ra quyết định.
“Hiện tại còn chuyện quan trọng phải làm.”
“Có chuyện gì nữa sao?” Tần Hiên không hiểu.
“Không thể kết thù với người không thể đụng vào. Giang Hải kia…”
Tần Nguyên Văn hạ quyết tâm, suy đi nghĩ lại.
“Nếu gã này có thân phận thì coi như chúng ta tránh nạn, nếu không thì không sợ không lấy lại được tiền.”
Tại Hoàng Kim Giáp Lân,
Cố Vân Lệ đang cùng đi dạo với Lôi Nhân Hào, cứ một lát Lôi Nhân Hào lại đứng lên một chút, đi lại cho quen dần, thêm chút sức, cơ thể cũng khỏe hơn.
Cố Vân Lệ rất lo lắng ông sẽ té ngã, luôn theo sát phía sau, biểu cảm lo lắng không yên lòng.
“Chậm chút, đừng đi nhanh quá.”
Lôi Nhân Hào vô cùng vui vẻ, tuy mệt tới mức thở hổn hển nhưng vẫn rất phấn khởi: “Anh chỉ muốn mau khỏe, muốn lo lắng cho cả nhà, đừng ai chịu khổ vì anh nữa.”
“Anh biết mọi người vì anh chịu khổ nhiều rồi…”
Lôi Nhân Hào tự trách, hôn nhẹ Cố Vân Lệ. Bà đỏ mặt đánh lên người Lôi Nhân Hào, như trách cứ, ngại ngùng.
“Không đứng đắn, bọn nhỏ thấy lại cười cho.”
Sau một hồi vui vẻ qua đi, Lôi Nhân Hào quay về xe lăng để Cố Vân Lệ đẩy đi. Bà tỏ vẻ suy tư lo lắng, thở dài, Lôi Nhân Hào hiểu rõ tâm tư của bà.
“Bà nghĩ tới đứa con rể kia sao?”
“Ừ, nó rất tốt, đối với chúng ta và Uyển Như quá tốt…nhưng…”
Thật ra, Cố Vân Lệ biết Giang Hải rất tốt, đối xử với Cố Uyển Như lại càng tốt hơn.
“Giang Hải đối với con gái chúng ta ra sao, chúng ta thấy rõ nhất. Dù gì trái tim đâu phải sắc đá chứ.”
Lôi Nhân Hào tiếp lời.
“Thôi, chuyện bọn trẻ để chúng tự lo đi.”
Khi trở về biệt thự đã thấy có người đến tìm. Nhưng khi Cố Vân Lệ nhìn thấy người đến, bà giật mình sợ hãi muốn đi khỏi.
Tần Hạo nở nụ cười lấy lòng: “Bà Cố, chuyện lúc trước do chúng tôi hiểu lầm, đều là lỗi của chúng tôi, hôm nay tối muốn đến đễ chân thành xin lỗi bà.”
Cố Vân Lệ ngơ ngác, biểu cảm không dám tin nhìn Tần Hạo. Một ông chủ lớn lại tự đến xin lỗi? Quá khó tin.
Cố Uyển Như cũng vô cùng bận rộn về chuyện đấu thầu xây dựng, dự án này quá lớn, công việc quá nhiều, nhiều người đến mang quà làm quen tạo quan hệ là bình thường.
Nhiều người thấy công ty còn treo bảng công ty là chi nhánh của tập đoàn Cố thị. Họ nhầm tưởng Cố Uyển Như cũng chỉ là giám đốc chi nhánh. Nên dù là ai đến Cố Uyển Như cũng vô cùng khách khí. Cô cũng vô cùng khôn khéo nói rõ, chỉ cần chất lượng và giá cả hợp lý, đồng thời cũng không có gì ngoại lệ.
Vừa mới xong ít việc Cố Uyển Như nhận được điện thoại, là Cố Vân Lệ gọi đến, cô nhìn Giang Hải, bình thường mẹ cô rất ít gọi khi cô làm việc.
“Tám trăm triệu?” Cố Uyển Như bất ngờ khi biết Tần Hạo lại đích thân đến xin lỗi, lại còn bồi thường tiền.
“Thẻ mua sắm? Tám trăm triệu?” Cố Vân Lệ cũng kể rõ từng chuyện với Cố Uyển Như.
Cố Vân Lệ nhận quà lớn như vậy thật sự bà không dám nhận, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã đi rồi.
Cố Uyển Như vội nhỏ giọng hỏi Giang Hải.
“Xem như có chút tiền đồ.” Giang Hải mỉm cười: “Em cứ nói mẹ giữ mà dùng.”
Tần Hạo làm tới mức này cũng xem như ngoài dự tính của Giang Hải.
Dùng tám trăm triệu mua sắm sao?
Giang Hải thật bá đạo mà!
Bỗng nhiên, một nhân viên hấp tấp chạy đến tìm Cố Uyển Như.
“Cố tổng, bên Cố thị đã rút tư cách công ty con của chúng ta, dự án kia…chúng ta khó mà làm tiếp.”
Giang Hải cũng dự liệu được chuyện này, bản hợp đồng kia bị xé bỏ thì trước sau gì cũng sẽ dẫn tới một kết quả. Nếu còn đi nữa, người Cố gia cũng sẽ tìm cách hủy đi tư cách này.
“Cô tiếp tục làm việc đi. Tôi sẽ thông báo cho mọi người sao.” Cố Uyên Như cố gắng trấn an bản thân.
Sau khi cô nhân viên kia đi ra ngoài, Cố Uyển Như nhíu mày thở dài.
“Anh thấy chúng ta cần đăng ký một công ty mới.” Giang Hải cười với cô.
“Dự án này rất lớn, công ty phải có tư cách xứng tầm, không thể đơn giản đăng ký là đăng ký.”
Giang Hải ngắn gọn nói: “Mua được!”
“Mua công ty hay danh nghĩa công ty?”
Đúng là chỉ cần có công ty xứng, đủ lớn mạnh thì có thể, Cố gia kia cũng không thể làm gì được.
"Công ty lớn có đủ uy tính và tầm ảnh hưởng cũng chỉ có vài công ty thôi, ai lại đi bán chứ?"
Giang Hải không xem đó là chuyện lớn: "Cứ đăng ký công ty đã nào, chuyện gì đến sẽ đến. Tập Đoàn Uyển Như, hay chứ?"
Rất nhanh chóng, lời nói Giang Hải vừa xong thì Ngô Mẫn đã chuẩn bị đầy đủ thủ tục. Cố Uyển Như mơ hồ, thắc mắc chẳng lẽ Giang Hải biết trước sao?
Cô nhớ lại hôm bị ép cưới, Cố Hiển từng bước ép sát, Giang Hải đã chuẩn bị hợp đồng kia, mọi chuyện trong tay anh sao?
Mọi thủ tục được thực hiện nhanh chóng, tài liệu liên quan cũng được xử lý xong. Tập Đoàn Uyển Như có số vốn điều lệ cao nhất, có lẽ con số đó không ai dám nghĩ, mà toàn bộ đều đứng tên Cố Uyển Như.
Không chỉ có vậy, tài liệu đưa ra lập tức lấy được chứng nhận, hiệu suất làm việc quá cao làm người ta phải líu lưỡi không nói nên lời.
Cố Uyển Như nhận giấy đăng ký kinh doanh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng lúng túng, Giang Hải giúp đỡ cô như thế, cô lấy gì trả anh đây?
Cố luôn mơ hồ đoán Giang Hải là người vô cùng giàu có, nhưng đưa ra số tiền vài trăm tỷ cứ như mua bó ray ngoài chợ, anh không hề do dự hay chớp mắt lấy một cái.
Cùng ngày Tập đoàn Uyển Như ra đời, thì thành phố Giang Tư lại có chuyện oanh động. Thông báo chính thức từ phía thành phố sẽ điều chỉnh quy hoạch, thay vì đấu thầu khu phía đông thì hiện tại sẽ đổi sang phá tây thành phố.
Là quy hoạch phía tây?
Quy hoạch và dự án thành phố sắp tới cũng được trình bày rõ ràng, được đưa lên kênh chính thống, truyền thông được phen bùng nổ. Các khu đất phía đông đột ngột mất giá, vùng phía tây lại tăng giá chóng mặt.
Sau đó lại có thêm thông tin, một tuần sau phần đất trung tâm lớn nhất ở phía tây sẽ bắt đầu đấu giá. Giới thương nhân được phen nhốn nháo, đây là mảnh đất xem như cửa ngõ vào thành phố, đây không phải là đất, mà là thịt nha.
Rất nhiều người chú ý vào mảnh đất đó, nó quá to lớn không ai có thể dễ dàng nắm toàn bộ được. Quan trọng nhất là phải có tiền, còn là nhiều tiền và phải là tiền mặt.
Trước đó là thế lực hắc đạo gây chiến, bây giờ lại tới giới kinh doanh có biến. Thành phố Giang Tư được phen chao đảo.
Giang Hải lúc này nhìn Cố Uyển Như: “Em thấy thế nào?”
Cô bình thản đọc tin tức kia: “Ai cũng thấy rõ lợi ích to lớn kia, ai có thể đủ tiềm lực mua hết chứ.”
Giang Hải luôn cảm nhận Cố Uyển Như là một cô gái đơn thuần, luôn tích cực, cũng rất biết tự nhìn nhận bản thân, chưa bao giờ quá ảo tưởng sức mạnh,cùng không có ý định quá phận. Nhưng Giang Hải là ai chứ? Những gì cô mong muốn anh sẽ đáp ứng.
“Em nên biết mơ ước, biết đâu điều ước thành sự thật?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT