Trên con đường núi ngoằn ngoèo, hai người trẻ tuổi đang đi lên những bậc thang.
Bọn họ mặc đồ đôi, áo thun ngắn tay màu trắng và quần thể thao màu xám, vẻ ngoài sạch sẽ thoải mái.
Người đàn ông rất cao, chân mang giày thể thao, vác ba lô lớn.
Cô gái cũng khá cao gầy, quần áo nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa sau đầu, đang nắm lấy tay người đàn ông thở hồng hộc.
Leo được một lúc, cô gái kéo tay người đàn ông, anh quay lại thì thấy mặt cô ửng hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, trợn mắt nói: "Em không đi nữa, nghỉ một lát đi."
Lạc Tĩnh Ngữ thở dài, anh biết Hoan Hoan không thích leo núi, nhưng không ngờ cô yếu như vậy.
Ngọn núi này cao bao nhiêu chứ? Anh có thể một mình leo lên đỉnh trong vòng hai tiếng, nhưng kéo theo Hoan Hoan, hai tiếng, bọn họ mới leo được một nửa.
Chiêm Hỉ gần như nhào vào ngồi lên tảng đá bên đường, không giữ được hình tượng, buông thõng tay chân thở dốc.
Lạc Tĩnh Ngữ trông thấy buồn cười, lấy trong túi ra một chai nước đưa cho cô, sau đó hỏi: 【 Đói không? Muốn ăn gì không? 】
Chiêm Hỉ lắc đầu, lúc này cô cực kỳ mệt, chỉ muốn uống nước nghỉ ngơi, không ăn vô nổi.
Cô ngước mắt nhìn Tiểu Ngư, mặt anh cũng phiếm hồng, trán và mũi đẫm mồ hôi, nhưng dường như tình trạng của anh tốt hơn cô nhiều, giống con người hơn.
Chiêm Hỉ không phục, thường ngày không thấy Tiểu Ngư rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng anh mới vào phòng cho khách chạy bộ trên máy, tập tạ, sao thể lực tốt như vậy chứ?
Ngẫm lại ngày thường hai người làm cái đó, thể lực của anh cũng rất tốt, có đôi khi mỗi đêm một lần cũng không đủ. Chiêm Hỉ thật nản lòng, phân vân không biết mình có nên tập thể dục nhiều hơn không?
Lúc này, đang ở một thành phố du lịch ven biển ở phía Nam Trung Quốc, chỉ cách một tuần từ lúc Liên hoan phim Quốc tế nước Y kết thúc.
Tuần này, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ có một cuộc sống rất đáng mơ ước. Vân Tịch lấy được giải ảnh hậu quốc tế đã nhận được rất nhiều lời khen trong nước, hot search trên Weibo đến mấy ngày, cô ấy còn đăng Weibo, khiến nghệ thuật tạo hoa này lần thứ 2 lọt vào tầm ngắm của cộng đồng.
"Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui" làm mưa làm gió khắp nơi, fans càng ngày càng đông. Chiêm Hỉ kiểm tra lại Weibo mà cô ấy đăng trước đó, ngoài việc quảng cáo cho hoa vải, còn chia sẻ chú mèo nhỏ trong nhà, hoa cỏ, món ăn mà Tiểu Ngư làm...... Chủ đề rất bình thường.
Cô còn đăng ảnh của Lạc Tĩnh Ngữ, thừa nhận anh là người khiếm thính, tuy Tiểu Ngư không lộ mặt chính diện, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một chàng trai trẻ anh tuấn.
Rất nhiều cư dân mạng nhắn nhủ xin lộ mặt khiến Chiêm Hỉ dở khóc dở cười, nhan sắc là chính nghĩa mà, cửa hàng của Tiểu Ngư vẫn chưa là cửa hàng nổi tiếng, chẳng lẽ Tiểu Ngư đã nổi tiếng trước rồi?
Chiêm Hỉ ngoan ngoãn chia sẻ bài đăng Weibo của Vân Tịch, chân thành cảm ơn và khen ngợi Ảnh Hậu, Đỗ Hằng Tri, cuối cùng nói thầy Lạc sẽ tiếp tục nỗ lực để mang đến nhiều tác phẩm xuất sắc hơn.
Đài truyền hình địa phương Tiền Đường không biết làm sao biết được trụ sở của "Cá Mừng Vui" ở Tiền Đường, chạy tới phỏng vấn Lạc Tĩnh Ngữ.
Chiêm Hỉ nghĩ, tuy rằng hiện tại là thời điểm hot nhất, nhưng đối với Lạc Tĩnh Ngữ, quán trà vẫn chưa trang hoàng xong, đến nhà phỏng vấn không có ý nghĩa nên anh đã bảo phóng viên chờ thêm nửa tháng, đến lúc đó có thể đến ngày khai trương của thầy Lạc, phỏng vấn liên quan đến trà và hoa, đối phương đã đồng ý.
Chuyện này cũng lan truyền đến nhà.
Chiêm Kiệt gọi điện thoại nói với ba, tin tức Vân Tịch lấy được ảnh hậu đầy trên báo, dù sao cũng là một nữ diễn viên từng đóng phim hot, mọi người dù không biết cô ấy, cũng sẽ biết Ảnh Hậu Quốc tế là gì.
Nhanh chóng, họ hàng, làng xóm, bạn bè trong gia đình, ai cũng biết chuyện này.
Doãn Lị nói với Chiêm Hỉ trong điện thoại, rất nhiều người thân gặp được Lạc Tĩnh Ngữ ở lễ đính hôn đều có ấn tượng là chàng trai vừa trẻ vừa soái, hiền lành, khí chất nghệ thuật, đáng tiếc lại là người khiếm thính...... Nhưng không ngờ tài giỏi như vậy! Còn hợp tác với nữ minh tinh nữa!
Vân Tịch, Ảnh Hậu Quốc tế đó! Chiếc váy cô mặc trên người lúc nhận giải là do bạn trai của Hoan Hoan làm đấy!
Sau khi Chiêm Hỉ nghe xong té xỉu: "Lễ phục không phải bạn trai em làm đâu! Đóa hoa trên đó thì đúng là bạn trai em thiết kế, cũng do đích thân anh làm. Trời m* ơi, chị Lily giúp em bác bỏ tin đồn đi!"
Doãn Lị đồng ý: "Sợ gì chứ? Để bọn họ biết bạn trai của em rất trâu bò, không phải rất tốt sao? Này Hoan Hoan, nhìn mặt dì hai không mấy để ý, nhưng trong lòng rất kiêu ngạo đấy, còn lén lút tâm sự với mẹ của chị......"
Cô hắng giọng, học theo giọng điệu của Trì Quý Lan, "Tiểu Lạc này cũng có khả năng đấy."
Chiêm Hỉ: "......"
Doãn Lị cười lớn: "Cho nên thật sự không cần bác bỏ tin đồn đâu! Mấy người lớn đều không dùng Weibo, chỉ truyền đi bằng miệng. Bây giờ bọn họ đều biết bạn trai của em rất giỏi, chị cảm thấy thế cũng khá tốt."
Bạn bè của Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đều rất vui cho họ, Vỏ Tôm nói Tiểu Ngư cần mời một bữa tiệc lớn đấy! Mỗi người phải 500 tệ cơ!
Phương thức ủng hộ của La Hân Nhiên rất đặc biệt, cô đăng một bài viết lên tài khoản cá nhân "La Nhiên nhiều chuyện" @Mỗi ngày đều ăn dưa.
Cô phân tích tạo hình của các nữ minh tinh trên thảm đỏ, mạnh mẽ khích lệ Vân Tịch, cuối cùng nói đến hoa vải của Lạc Tĩnh Ngữ, tự hào nói các yếu tố hoa trên lễ phục của Vân Ảnh Hậu đều đến từ bàn tay của người bạn của cô, mọi người có thể theo dõi "Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui".
Tại trường học dành cho người khuyết tật Tiền Đường, Lạc Tĩnh Ngữ đã trở thành thần tượng của tất cả học sinh khiếm thính chỉ sau một đêm, Lạc Hiểu Mai và Chu Liên bị rất nhiều học sinh vây quanh hỏi:
【 Lạc sư huynh đã gặp Vân Tịch chưa ạ? 】
【 Lạc sư huynh là học tạo hoa vậy ạ? 】
【 Em có thể tìm Lạc sư huynh học nghề không? 】
【 Lạc sư huynh có bạn gái chưa ạ? 】
......
Từ Khanh Ngôn, chị Thiệu, chị Tiểu Chu và chị Tiểu Đinh sôi nổi gửi tin nhắn chúc mừng Lạc Tĩnh Ngữ.
Cơ hội nhận được hào quang như thế này thực sự rất hiếm, dù Vân Tịch lấy được giải thưởng, Từ Khanh Ngôn lúc trước hợp tác với rất nhiều nhãn hàng xa xỉ cũng chưa đạt được sự chú ý lớn đến như thế.
Điều này cũng mang đến cho Lạc Tĩnh Ngữ rất nhiều cơ hội. Chỉ trong vài ngày đã có mấy thương hiệu quần áo lớn hoặc nhỏ liên hệ với Chiêm Hỉ, một số có dự án hợp tác cụ thể, và một số cần tư vấn về hướng ứng dụng của phương pháp dập nóng.
Chiêm Hỉ vừa nhắn tin trên mạng, vừa nghe điện thoại, cũng bận tối mắt tối mũi.
Phòng trà của cô và Lạc Tĩnh Ngữ đồng hợp tác đã được trang hoàng, còn mời được kiến trúc sư tới thiết kế.
Về chuyên môn kỹ thuật, Chiêm Hỉ Lạc Tĩnh Ngữ rất khiêm tốn, không khoa tay múa chân trong vấn đề chuyên môn này, chỉ nói ý tưởng của bọn họ với kiến trúc sư và phương hướng kinh doanh sau này. Sau khi bàn, kiến trúc sư bắt đầu đo đạc và vẽ mẫu.
Lạc Tĩnh Ngữ vẽ một logo nhỏ và đưa cho thiết kế sư để làm bảng hiệu, nó có hình cá voi phim hoạt hình trên đầu có một quả trứng gà vẽ mặt cười.
Cá voi trứng gà? Thật là một sự kết hợp kỳ lạ?
Kiến trúc sư băn khoăn nhưng không nói gì cả, hứa sẽ thiết kế bảng hiệu thật đẹp.
Tranh thủ mấy ngày trang hoàng, Lạc Tĩnh Ngữ hỏi Chiêm Hỉ có muốn đi chơi không?
Hai người bọn họ bận rộn mấy tháng gần như không được nghỉ ngơi, đến ngày khai trương phòng trà nhất định sẽ lại rất bận, chi bằng hiện tại ra ngoài nghỉ dưỡng một chút.
Đương nhiên Chiêm Hỉ rất vui, cùng Tiểu Ngư ra đi du lịch dài ngày đấy! Cô chờ mong đã lâu rồi!
Vì thế, hai người liền mặc đồ đôi mùa hè chạy về hướng nam, đi tới vùng biển Nam Hải vẫn còn nóng bức.
Đây là lần đầu Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ cùng đi máy bay, hai người đều có cảm giác tựa như đi hưởng tuần trăng mật.
Điểm đến do hai người chọn, hành trình cùng nhau thảo luận, nhưng khách sạn lại là Lạc Tĩnh Ngữ chọn. Lần này, anh chọn khách sạn 5 sao ven biển, mở hơn một năm trên con đường nhộn nhịp.
Lạc Tĩnh Ngữ nhớ đến những lần ở khách sạn cùng Hoan Hoan, ở Thượng Hải là khách sạn bình dân, ở Phú Xuân Trấn cũng thể, ở Tây Trấn là khách sạn nhỏ, ở gần phòng làm việc Đỗ Hằng Tri cũng là khác sạn bình thường...... Mình trông chẳng ra sao cả!
Anh không nghèo đến mức này, cho nên lúc này anh phải chọn một nơi thật tốt! Bốn đêm khách sạn khoảng 5000 tệ, Chiêm Hỉ đau ví, còn Lạc Tĩnh Ngữ thì thanh toán bill mà không thèm chớp mắt.
Anh đi chơi một mình thì ở đâu cũng không sao, nhưng với Hoan Hoan, anh muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Chiều hôm qua bọn họ mới xuống báy may, đến khách sạn nghỉ ngơi, hành trình hôm sau là leo núi.
Chiêm Hỉ xem thông tin danh lam thắng cảnh ở khách sạn bỗng thấy độ cao của ngọn núi này, dõng dạc tuyên bố với độ cao như vậy, không cần ngồi cáp treo! Cô có thể tự mình leo lên.
Trước khi lên núi, Lạc Tĩnh Ngữ còn hỏi lại cô một lần nữa, thật sự không cần ngồi cáp treo sao?
Chiêm Hỉ tự tin trả lời: "Không cần!"
Sau đó...... Là hiện tại qua hai tiếng, cô nằm trên đá như một chú chó Pug, khóc không ra nước mắt.
Lạc Tĩnh Ngữ không thúc giục cô, mà an tĩnh đứng bên cạnh, còn tờ hướng dẫn tham quan gấp thành 3 làm quạt cho Chiêm Hỉ.
Ngồi được bảy, tám phút cuối cùng Chiêm Hỉ thở đều lại, đứng lên dậm chân mấy cái, đưa tay về phía Lạc Tĩnh Ngữ: "Được rồi, đi thôi! Em kéo anh đi."
Lạc Tĩnh Ngữ nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp, anh nắm lấy tay cô, hai người tiếp tục rảo bước lên đỉnh núi.
Núi ở đây không dốc, phong cảnh cũng không mấy hiếm lạ, nhưng hướng dẫn nói leo đến tháp trên đỉnh núi có thể nhìn thấy biển, điều này đã tạo động lực cho Chiêm Hỉ.
Lạc Tĩnh Ngữ trăm cay ngàn đắng kéo Chiêm Hỉ như trâu kéo cày, lên tới đỉnh núi ngắm cảnh. Đi đến bậc thang cuối cùng, Chiêm Hỉ mệt mỏi, nhìn về phía một cửa hàng nhỏ, ngón tay run rẩy chỉ vào: "Em... em uống nước lạnh......"
Lạc Tĩnh Ngữ bảo cô nghỉ ngơi trên ghế đá, tự mình đến mua nước. Anh lấy hai chai nước uống thể thao từ tủ đông đặt lên quầy, ông chủ chỉ nhìn một cái, sau đó cúi xuống tiếp tục nghịch điện thoại di động, nói: "16 tệ."
Bên cạnh quầy còn có hai cô gái khoảng tầm hai mươi mới vừa trả tiền xong, bọn họ đang mở nắp uống nước. Lạc Tĩnh Ngữ không thấy được khẩu hình môi, sau khi quét mã QR không biết cần trả bao nhiêu tiền, anh vẫy tay với ông chủ nhưng ông ta cũng không thấy.
Anh hơi xấu hổ, quay sang nhìn về phía hai cô gái với ánh mắt cầu cứu, mấy cô không hiểu, cũng ngây ngốc mà nhìn anh. Lạc Tĩnh Ngữ chỉ đành đánh chữ trên di động, duỗi tay đưa cho ông chủ xem: 【 Bao nhiêu tiền? 】
Ông chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Tôi nói rồi, 16 tệ."
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, quét mã trả tiền.
Anh cầm nước xoay người rời đi, hai cô gái châu đầu thì thầm:
"Là người khiếm thính sao?"
"Có lẽ vậy."
"Nhìn không ra đấy, soái thật."
"Ôi, đã có bạn gái rồi."
"Bạn gái cũng là người khiếm thính kìa, cậu xem, hai người bọn họ đang dùng thủ ngữ."
......
Chiêm Hỉ uống một ngụm nước lạnh, nghỉ ngơi một lát mới sống lại, cùng Lạc Tĩnh Ngữ tham quan phong cảnh trên tòa tháp đỉnh núi.
Lạc Tĩnh Ngữ lấy chiếc máy ảnh SLR ra khỏi ba lô, bắt đầu chụp ảnh phong cảnh và Hoan Hoan.
Chiêm Hỉ nhìn thấy anh cầm camera nhắm vào mình, thẹn thùng chắn ống kính: "Đừng chụp em, hiện tại em rất xấu!"
Lạc Tĩnh Ngữ cười lớn, Hoan Hoan trong mắt anh không xấu chút nào, dù là dạng gì anh cũng đều thích, tự nhiên là tốt nhất.
Hai người nắm tay mép tòa tháp, nơi có thể nhìn thấy biển cả bao la.
Chiêm Hỉ dựa lan can nhìn về phía biển, gió núi thổi mạnh khiến quần áo trên người hai người đều bị thổi phồng lên. Cô nhìn con thuyền nhỏ trên biển, ở một góc thành phố xa xa, những ngôi nhà như hộp diêm.
Bầu trời đặc biệt trong xanh, nắng to, biển cả lấp lánh, sau khi Chiêm Hỉ ra đầy mồ hôi liền cảm thấy rất sảng khoái, cô quay sang nhìn Tiểu Ngư, phát hiện anh đang cúi đầu xuống lan can ngắm nhìn.
Chiêm Hỉ cũng thò đầu ra ngoài giống anh, thật chóng mặt, nhanh chóng rụt cổ về. Lạc Tĩnh Ngữ thấy được hành động của cô, hỏi: 【 Cao à? Sợ hãi? 】
"Vâng." Chiêm Hỉ chỉ vào đôi chân run run của mình, dùng thủ ngữ trả lời, 【 Chân mềm nhũn, sợ hãi. 】
Lạc Tĩnh Ngữ cười chỉ vào cô, nhẹ lắc ngón tay: 【 Em thật vô dụng. 】
"Người ta sợ độ cao." Chiêm Hỉ đến ôm lấy eo anh làm nũng, "Sau anh còn dẫn em đi leo núi không?"
Đây quả thật là một câu hỏi hay, Lạc Tĩnh Ngữ trợn mắt, mỉm cười lắc đầu.
"Hừ." Chiêm Hỉ không vui, "Sau này anh tự mình leo núi đi, em không thèm đi cùng đâu."
Lạc Tĩnh Ngữ xoa mặt cô, duỗi tay chỉ vào một tấm biển: Trạm cáp treo, đi về phía trước 100 mét.
Chiêm Hỉ xem xong: "......"
Có lẽ đang lúc ban trưa, du khách ở đây cũng không nhiều, Lạc Tĩnh Ngữ kéo Chiêm Hỉ đi một vòng rồi đến một góc không người, nói với cô:【 Trước đây, anh leo núi một mình, sẽ ở trên đỉnh núi, hét lên. 】
"Hả?" Chiêm Hỉ không hiểu, 【 Là sao? 】
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn xung quanh, không có ai, anh chống tay lên lan can hướng về biển, đột nhiên kêu to: "A —— a ——"
Chiêm Hỉ bị anh dọa, sau đó cười ha hả thật to.
Cô chưa từng thấy Tiểu Ngư như thế ở bên ngoài.
Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu lại nhìn cô, nói: 【 Em cũng hét đi. 】
"Không được, trông ngớ ngẩn." Chiêm Hỉ nghĩ, chung quanh người ta không nhìn thấy, nhưng không phải không nghe được, kêu lớn tiếng như thế tựa như cái loa phát thanh vậy.
Đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ vẫn tỏa sáng nhìn cô, Chiêm Hỉ nhìn thấy sự mong đợi trong mắt anh, trái tim cũng trở nên mềm mại.
Cô giữ chặt tay anh trên cổ họng của mình, cũng hướng về biển kêu to: "A ——"
Dây thanh của cô chấn động rất rõ ràng, Lạc Tĩnh Ngữ nhắm mắt, cảm nhận nó bằng trái tim của mình, sau khi Chiêm Hỉ kêu vài tiếng anh mới mở mắt, ánh mắt nhìn cô trở nên cực kỳ dịu dàng.
Tóc của hai người đều bị gió thổi lộn xộn, Lạc Tĩnh Ngữ vén tóc Chiêm Hỉ ra sau tai, chưa kịp buông tay thì sợi tóc lại bị gió thổi về, mấy lần nữa cũng không ổn, anh lắc đầu thở dài, chiều chuộng gõ đầu cô.
Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn, đột nhiên kiễng chân lên hôn lên môi anh.
Vì vậy, họ đã hôn nhau thật lãng mạn ở góc không người này.
Xuống núi, Chiêm Hỉ cuối cùng cũng đồng ý đi cáp treo.
Trong trạm, xếp hàng phía sau họ là hai cô gái mà Lạc Tĩnh Ngữ đã gặp ở quầy bán quà vặt.
Chiêm Hỉ lắng nghe cuộc nói chuyện của họ:
"Này, là cặp đôi khiếm thính."
"Im...... Cậu nói nhỏ chút."
"Sợ gì chứ? Bọn họ không nghe thấy."
Chiêm Hỉ lén cười trộm, không nói chuyện, chỉ dùng thủ ngữ nói chuyện với Lạc Tĩnh Ngữ.
Hai người bọn họ dự định đi cáp treo riêng, nhưng nhân viên công tác không cho, bảo hai cô gái cũng ngồi lên.
Hai cô gái hơi hoảng loạn, đẩy tới đẩy lui, nhân viên nói lớn: "Mau lên đi!"
Hai người hết cách, chỉ đành vào ngồi đối diện Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ, vẻ mặt kỳ quái nhìn bọn họ.
Lạc Tĩnh Ngữ không biết gì cả, cúi đầu xem mấy tấm ảnh trên máy ảnh SLR, sau đó cất máy vào túi đựng máy ảnh rồi nhét vào ba lô, ngẩng đầu nhìn hai cô gái ngồi đối diện mỉm cười lịch sự.
Chiêm Hỉ mở điện thoại, chu môi chụp mấy tấm selfie, sau đó kéo Lạc Tĩnh Ngữ đến, chạm vào đầu anh chụp ảnh chung. Lạc Tĩnh Ngữ không ý kiến, nhìn camera vuốt tóc, muốn bản thân đẹp trai hơn.
Cô gái đối diện dùng tay che miệng nói: "Hai người bọn họ thật đẹp đôi, đáng tiếc quá."
Cô gái cúi đầu, thì thầm: "Chị tôi ơi, đừng nói chuyện nữa, thật xấu hổ."
"Tớ cũng thật xấu hổ......"
"Vừa rồi không nên đi lên."
"Ừm, tớ chưa từng đến gần người khiếm thính như vậy."
"Haiz......"
Cáp treo xuống núi mất hơn mười phút, Chiêm Hỉ nhìn hai cô gái thật sự quá xấu hổ, quyết định tiếp tục giả thành "người điếc", đáng tiếc trời không cho cô như ý, lúc này điện thoại của cô vang lên, là của Đỗ Hằng Tri.
Chiêm Hỉ chỉ đành nhận: "A lô, thiết kế Đỗ."
Hai cô gái đối diện lập tức thay đổi sắc mặt, Chiêm Hỉ vừa trả lời điện thoại vừa mỉm cười xin lỗi với hai cô.
Đỗ Hằng Tri nói có một người bạn của anh muốn gặp mặt Lạc Tĩnh Ngữ nói chuyện hợp tác, Chiêm Hỉ nói Lạc Tĩnh Ngữ và mình đang đi du lịch ở nơi khác, hẹn Đỗ Hằng Tri khi nào về Tiền Đường sẽ gặp mặt, sau đó cúp điện thoại.
Bầu không khí trong khoang càng xấu hổ, chỉ có Lạc Tĩnh Ngữ chưa phát hiện điều gì, thoải mái nhìn phong cảnh bên ngoài cáp treo.
Chiêm Hỉ quyết định lật ngược tình thế, đưa điện thoại cho một cô gái, cười nói: "Cô có thể chụp cho chúng tôi một tấm ảnh được không?"
Cô gái run rẩy tiếp nhận: "Vâng vâng, có... có thể."
Chiêm Hỉ kéo tay Lạc Tĩnh Ngữ, anh thấy cô gái cầm điện thoại trước mặt bọn họ, liền duỗi tay ôm vai của Chiêm Hỉ, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô gái chụp rất nhiều ảnh rồi trả lại điện thoại cho Chiêm Hỉ, Chiêm Hỉ tiếp nhận: "Cảm ơn, wow! Chụp rất đẹp."
"Vâng, vừa... vừa rồi...... Xin... xin lỗi ạ." Cô gái lắp bắp trông rất căng thẳng, "Em... không biết......"
"Không sao, bạn trai của tôi là người khiếm thính, tôi không phải." Chiêm Hỉ chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ, "Tôi và anh ấy đều dùng thủ ngữ để giao tiếp."
Một cô gái khác tò mò hỏi: "Thủ ngữ có khó học không ạ?"
"Không khó lắm, tôi cũng học hơn nửa năm, nói chuyện với anh ấy không bị chướng ngại." Chiêm Hỉ nghĩ ngợi rồi nói, "Thật ra, tựa như học ngoại ngữ thôi, nếu cô có bạn trai nói tiếng nước ngoài, anh ta sẽ học tiếng Trung, còn cô học thêm ngoại ngữ để hai người có thể giao tiếp, vấn đề không phải ở ngôn ngữ. Đối với tôi và anh ấy, thủ ngữ cũng là một ngôn ngữ, chỉ là có ít người học thôi."
"Cũng phải." Cô gái gật đầu, "Hai người rất giống vợ chồng đấy."
"Thật sao?" Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, rồi tự xoa mặt mình, "Có lẽ do chúng tôi đều khá đẹp nhỉ? Ha ha ha ha ha......"
"Ha ha ha ha......" Hai cô gái cũng cười rộ lên, "Hai người thật sự đều rất đẹp."
Lạc Tĩnh Ngữ không chú ý tới nội dung nói chuyện của các cô, chỉ biết Hoan Hoan đang trò chuyện, cảm thấy Hoan Hoan thật giỏi, ai cũng đều có thể nói chuyện, còn anh thì không, vẫn sẽ lo lắng khi đối mặt với người lạ
Sau khi cáp treo đến chân núi, Lạc Tĩnh Ngữ Chiêm Hỉ xuống, hai cô gái thân thiện chào bọn họ, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hai người từ xa, hỏi Chiêm Hỉ: 【 Vừa rồi bọn em nói gì thế? 】
【 Nói anh đẹp trai. 】 Chiêm Hỉ cười hì hì khoa tay múa chân, 【 Mọi người nói anh rất soái, hỏi em làm sao để theo đuổi được anh. Em nói da mặt dày, lá gan lớn, còn anh thì thẹn thùng, còn nhát gan. 】
Lạc Tĩnh Ngữ chớp chớp mắt, trong lòng còn thắc, sao lại nói cái này nhỉ?
Hơn nữa, anh thật sự rất thẹn thùng, nhưng cũng không còn nhát mà, những việc anh đã gặp phải trong năm nay đối với anh hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng, anh cảm thấy mình can đảm hơn nhiều rồi.
Hai người rời khỏi khu tham quan trở về khách sạn, sau đó nghỉ trưa trong căn phòng xa hoa hơn 1000 tệ một đêm này.
Chiêm Hỉ mang theo laptop, thuận tiện viết vài câu và cập nhật trên page Weibo, đăng phong cảnh và hải sản, còn đăng bóng dáng từ phía sau của thầy Lạc trên lan can của đỉnh núi.
Chân phải dài 2m đấy! Ha ha ha ha ha!
Các fans xem thật thích thú, hiện tại mọi người đều biết, tấm hình đẹp trai của thầy Lạc là do bạn gái chụp dưới góc độ của cô ấy, và người cập nhật Weibo chính là bạn gái của thầy Lạc - trợ lý Tiểu Chiêm.
Sau bữa tối, họ đi bơi trong bể bơi ngoài trời của khách sạn.
Chiêm Hỉ không thể nào ngờ được, người đàn ông tên "Tiểu Ngư" lại không biết bơi!
Con cá không biết bơi sao?
Đến cô còn biết bơi đấy! Khi còn nhỏ đã được Chiêm Kiệt dạy.
Lạc Tiểu Ngư! Lại! Không! Biết Bơi!
Lạc Tĩnh Ngữ rất oan ức, không biết bơi chẳng phải rất bình thường sao? Tiền Đường không phải vùng ven biển, anh cũng không có cơ hội đến bể bơi.
Khu nước cạn của bể bơi khoảng 1 mét 5, Lạc Tĩnh Ngữ đứng trong nước nhìn Chiêm Hỉ bơi qua bơi lại, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, dùng thủ ngữ bảo Chiêm Hỉ dạy anh, cô liền dạy anh nín thở trước.
Lạc Tĩnh Ngữ hít một hơi rồi vùi đầu vào nước, anh không mang kính bơi, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Hai tay của anh chống lên thành hồ, hai chân rời khỏi đáy hồ, cả người nổi trên mặt nước.
Cảm giác này thật kỳ lạ, nhìn không thấy, nghe không thấy, quanh thân chỉ có dòng nước ấm áp.
Không có người chamj vào, Lạc Tĩnh Ngữ đột nhiên hốt hoảng, nhớ tới cảm giác rất lâu trước đây, anh chìm vào đáy biển sâu, xung quanh tối đen như mực và lặng thinh, anh là con cá voi cô đơn nhất.
Một đám bọt trào ra khỏi miệng, bỗng có người nắm lấy tay anh kéo lên khỏi mặt nước. Anh đứng vững trở lại, từ từ mở mắt, lau vệt nước trên mặt, nhìn cô gái đang mỉm cười tựa như ánh mặt trời rực rỡ.
【 Làm rất tốt, anh......】 Chiêm Hỉ còn chưa nói xong thủ ngữ, cô đã bị Lạc Tĩnh Ngữ kéo vào lòng ngực.
Trên người anh chỉ mặc quần bơi, triển lộ thân trắng nõn khẩn trí mỏng cơ, lộ ra cơ bắp trắng nõn săn chắc, cô bị anh ôm chặt, giữ chặt thân thể trơn bóng của anh, nóng lòng muốn thoát ra, cô muốn hỏi anh, trong lòng giờ này khắc này đang nghĩ tới điều gì?
Đêm khuya, bọn họ triền miên trong bồn tắm tròn thật lớn trong phòng.
Đã hơn một tháng, đối với việc này bọn họ cực kỳ ăn ý, dần dần ngầm hiểu lẫn nhau sở thích của nhau, biết làm sao mới có thể làm bản thân và đối phương vui sướng.
Chiêm Hỉ càng ngày càng cảm thấy Tiểu Ngư rất tốt, cực kỳ tốt, đặc biệt tốt! Anh vẫn còn ngây ngốc hỏi cô 【 Anh có giỏi không? 】, nhưng có lẽ không nhận được câu trả lời trực tiếp, có chút tinh thần bám riết không tha.
Lần này, Chiêm Hỉ cực kỳ chắc chắn trả lời anh: 【 Anh cực kỳ mạnh mẽ! 】
Vì thế, chú Cá mạnh mẽ trở nên càng mạnh mẽ, Mèo Con ban ngày leo núi mệt đau eo đau chân, lúc này thiếu chút nữa bị lăn lộn đến mức không thể bò dậy khỏi bồn tắm.
——
Nghỉ phép ngày thứ ba, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ đã đến bờ biển.
Chiêm Hỉ từng đến chơi ở biển, Lạc Tĩnh Ngữ thì không, luôn nghĩ rằng bãi biển là nơi để đến cùng người yêu, trước kia anh độc thân, không muốn đến chơi bờ biển, lần nào cũng đi leo núi.
Hiện tại anh có bạn gái rồi! Cuối cùng có thể quang minh chính đại tới bờ biển chơi đùa, thật vui vẻ.
Hai người đều mặc đồ rất thoải mái, còn hơi hoa hòe, áo sơ mi bông hoa màu đỏ Lạc Tĩnh Ngữ mặc là Chiêm Hỉ chọn, đây là cũng lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc đồ màu đỏ kể từ khi bọn họ gặp nhau.
Chiêm Hỉ cảm thấy rất đẹp, nói khi nào về sẽ mua cho anh một cái áo len đỏ thẫm, Lạc Tĩnh Ngữ tưởng tượng, cảm thấy kỳ quặc. Chiêm Hỉ trông anh hình như không vui cho lắm, bĩu môi.
Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng nói: 【 Mua mua mua, anh mặc, anh sẽ mặc. 】
Họ đã chụp nhiều bức ảnh ở bãi biển, đội mũ chống nắng và đeo kính râm, Chiêm Hỉ đăng tất cả ảnh lên vòng bạn bè.
Mấy ngày này, mỗi ngày cô đều đăng bài khoe món ăn ngon, phong cảnh đẹp, còn có Tiểu Ngư.
Cô không còn giới hạn người xem trên vòng bạn bè nữa, thoải mái khoe những tấm ảnh hai người chụp ảnh chung thân mật như ôm eo, khoác vai, nắm tay, thậm chí là hôn môi.
Ai cũng có thể xem được, không cần lo lắng nữa, Tiểu Ngư của cô tốt như vậy, nên được toàn thể giới nhìn thấy!
Chiêm Hỉ không bảo Lạc Tĩnh Ngữ phải đăng, nhưng chưa kịp nói thì Lạc Tĩnh Ngữ đã đăng lên.
Anh chọn hình đăng cao tay hơn Chiêm Hỉ, hầu hết đều là ảnh SLR, bố cực và ánh sáng rất tốt, mang đậm chất nghệ thuật. Ngay cả khi khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại lúc cô leo núi, trong ống kính của anh vẫn sống động và rực rỡ, hoàn toàn nhìn không ra lúc ấy cô tựa như một chú Pug.
Bạn bè của hai người vào like và có rất nhiều chung vào bình luận, Chiêm Hỉ cảm thấy thật thần kỳ, trong vòng một năm, cô đã có bạn trai, còn quen biết rất nhiều bạn mới. Nhớ lại trạng thái của mình một năm trước nhưng không rõ lắm.
Lúc ấy cô đang làm gì nhỉ?
À, ở nhà của anh trai, anh ấy vẫn chưa ly hôn, cô và Tần Phỉ thường xuyên có mâu thuẫn.
Cô làm việc vặt trong HR, ôn tập chuẩn bị thi biên chế, đôi lúc còn xem mắt với người đàn ông trong biên chế mà mẹ giới thiệu.
Trong mắt người thân, cô vẫn là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe lời ít nói, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến ba mẹ lo lắng.
Cô không học nhảy múa, không học thủ ngữ và tạo hoa, cô không biết gì cả, tan tầm về nhà, rất ít giao tiếp với xã hội, lúc rảnh rỗi thì ngồi ngây ngốc xem phim và đọc sách, thật sự rất giống Elevengirl.
Cô muốn tìm được Mr. Funny của mình, một người biết ăn nói, có thể chọc cô cười, nói toàn những câu ngọt ngào lãng mạn.
Hiện tại, cô đã tìm được rồi.
Người này có thể hơi khác so với tưởng tượng của cô, nhưng không sao, cô tin tưởng mình đã tìm được rồi.
Chiêm Hỉ nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ.
Ánh nắng chói chang chiếu vào người, tóc tai bị gió biển làm rối tung, sau khi chú ý tới ánh mắt của cô, anh liền nở nụ cười thật ấm áp nắm lấy tay cô.
——
Một trong những điểm thu hút của thành phố ven biển là —— Công viên Hải dương.
Ngày thứ tư, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ đến du ngoạn công viên hải dương.
Sau khi xem vô số loài cá lớn nhỏ đầy màu sắc, đi bộ qua những đường hầm dài dưới đáy biển, xem những người thợ lặn chơi đùa với rùa biển và cá mập, họ đến một phòng triển lãm, thấy được một bảo tàng quý giá của thủy cung: Bộ xương Cá Nhà Táng* dài hơn mười mét.
(Ji: Cá Nhà Táng thuộc chi Cá Voi nhé ~)
Lạc Tĩnh Ngữ nắm tay Chiêm Hỉ đứng trước mặt nó, lẳng lặng ngắm nhìn.
Con cá voi này lớn hơn con trong trí nhớ của Lạc Tĩnh Ngữ thấy ở Bảo tàng Tự nhiên Tiền Đường, cực kỳ lớn! Không biết đã tồn tại vào lúc nào, nó đã từng được tự do trong biển cả, đôi lúc ngoi lên mặt biển phun nước tựa như một hòn đảo nhỏ.
Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ ngồi xuống ghế nghỉ chân cách khung xương cá voi này không xa, anh vừa nhìn nó vừa nói với Chiêm Hỉ.
Hiện tại, anh đã có thể dùng thủ ngữ nói một tràng dài với cô.
Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Em đã từng nghe một câu chuyện xưa chưa? Về chú Cá Voi cô đơn. 】
Chiêm Hỉ lắc đầu.
Lạc Tĩnh Ngữ tiếp tục "Nói": 【 Trước đây rất lâu, nhà hải dương học ở biển lần theo âm thanh của một con cá voi; nó rất khỏe mạnh, thế nhưng bên cạnh không hề có đồng loại, phối ngẫu hoặc con cái. Điều này khiến nhà hải dương học rất hiếu kỳ. 】
【 Thì ra, cá voi bình thường phát ra tiếng gọi ở tần số 12-25Hz, nhưng con cá voi này phát ra tiếng ở tần số 52Hz, dẫn đến các con cá voi bình thường không nghe được tín hiệu từ nó. 】
【 Con cá voi cô độc này theo thiên tính mà bơi qua lại giữa Bắc Cực và Xích đạo, hát một bài ca cô đơn trong biển rộng, nhưng chưa từng gặp được một đồng loại nào. 】
Chiêm Hỉ chống cằm nhìn về phía anh, bàn tay đẹp đẽ của anh vẽ ra một động tác duyên dáng.
Đột nhiên cô cảm thấy, anh chính là con cá voi cô đơn đó, vẫn đang tìm kiếm người có thể hiểu được bài hát của anh.
"Nói" đến đây, Lạc Tĩnh Ngữ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cười một cái.
Anh làm động tác cuối cùng: 【 Anh cảm thấy, nó sẽ tìm được, giống như anh, em nghĩ sao? 】
Nhìn ngón tay của anh vẽ một dấu chấm hỏi nhỏ trong không trung, Chiêm Hỉ bật cười, nắm lấy tay của anh, gật đầu thật mạnh.
Hôm nay là ngày 11 tháng 11, cũng là đêm cuối cùng của bọn họ ở thành phố này, cũng là sinh nhật 24 tuổi của Chiêm Hỉ.
Lạc Tĩnh Ngữ mời cô ăn một bữa thịnh soạn, Chiêm Hỉ đòi quà sinh nhật, anh hơi mất tự nhiên mà nói ở trong phòng, trở về sẽ đưa cho cô.
Chiêm Hỉ tò mò, không biết Tiểu Ngư sẽ tặng quà sinh nhật gì cho cô nhỉ?
Buổi tối về phòng, cô gấp gáp hỏi quà của anh, không biết thế nào Lạc Tĩnh Ngữ lại đỏ mặt, cuối cùng mới rút ra một chiếc hộp nhỏ trong vali đưa cho cô.
Chiêm Hỉ đầy đầy chờ mong mở hộp ra xem, là một chiếc kẹp tóc hoa giả.
Còn cực kỳ đơn giản —— Hoa Sứ (Frangipani)
Chiêm Hỉ: "......"
Cô cũng không thất vọng, chỉ cảm thấy rất kỳ quái: "Ngày mai chúng ta đi rồi, sao anh lại đưa cho em sớm hơn chứ? Lúc đi biển em có thể mang nó, bây giờ đưa em, chẳng còn cơ hội mang rồi!"
Ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ mất mát, mím môi vò đầu bứt tóc, thật sự không còn cách nào, anh duỗi tay chỉ vào chiếc hộp.
Chiêm Hỉ cúi đầu xem chiếc hộp, bên dưới cái Hoa Sứ là một đống giấy màu để trang trí, cô mò mẫm trong đó một lúc lâu, cuối cùng cô cũng phát hiện ra điều bí mật!
Trong giấy màu, cất giấu hai chiếc nhẫn bằng bạch kim.
Chiêm Hỉ: "!"
Này này này, đây nghĩa là sao? Cầu hôn sao?!
Đương nhiên Lạc Tĩnh Ngữ không phải cầu hôn.
Cũng không phải lắm, sớm hay muộn anh đều sẽ cầu hôn, nhưng không phải hiện tại.
Giờ đây, anh chỉ muốn tặng Hoan Hoan một chiếc nhẫn.
Thêm nữa, từ lúc quen nhau đến bây giờ, anh vẫn chưa tặng Hoan Hoan một món đồ nào có giá trị, hoa giả thì không tính, quà mà anh mua chỉ có mấy bộ quần áo, giày, nước hoa, mỹ phẩm dưỡng da, đồ ăn...... Còn có nồi áp suất.
Nói ra có lẽ sẽ bị người ta cười chết.
Cho nên, sinh nhật 24 tuổi của Hoan Hoan, anh đã sớm nghĩ ra sẽ tặng cô một chiếc nhẫn.
Lạc Tĩnh Ngữ lấy chiếc nhẫn nữ từ trong hộp, đặt chiếc hộp sang một bên, nắm lấy tay trái của Chiêm Hỉ.
Anh rất lo lắng, hồi hộp, trái tim đập loạn thình thịch, thở cũng không đều đều.
Chiêm Hỉ không biết vì sao anh lại căng thẳng, tay chân run rẩy đến vậy, hay thật sự là cầu hôn?
Nhìn dáng vẻ cũng không giống, cầu hôn, dù sao cũng phải quỳ một gối trước nhỉ?
Mặt Lạc Tĩnh Ngữ hơi trắng bệch, không ngừng nuốt nước bọt, yết hầu lăn lộn liên tục, cuối cùng anh đã chuẩn bị tâm lý xong, hơi hé miệng, nói: "Hoan Hoan, an, y, e."
Không khí xung quanh bỗng ngừng lại.
Chiêm Hỉ hoảng sợ nhìn anh, há hốc mồm tựa như nhìn thấy ảo giác.
Lạc Tĩnh Ngữ sắp điên rồi, anh khép miệng lại, Chiêm Hỉ hét lớn: "Anh nói lại lần nữa!"
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
"Nói lại, nói lại! Em... em nghe được, em muốn nghe lại!" Đôi mắt Chiêm Hỉ ướt đẫm, gấp gáp dậm chân, "Tiểu Ngư, anh nói lại cho em nghe đi."
Lạc Tĩnh Ngữ bình tĩnh, lại hé miệng nói lần nữa: "Hoan Hoan, an y e."
Năm chữ này, toàn bộ là âm đầu, không có dấu, nhưng ai cũng có thể hiểu được.
Anh nói hay lắm, hay lắm! Dùng yết hầu, miệng, đầu lưỡi và hàm răng của anh, chính miệng nói ra! Từng chữ rõ ràng, không còn mơ hồ, dù không dễ nghe êm tai, nhưng là thanh âm của Tiểu Ngư mà cô yêu nhất.
Nước mắt Chiêm Hỉ chảy dài, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô đột nhiên khóc, luống cuống, vội vàng giúp cô lau nước mắt, hỏi bằng thủ ngữ: 【 Sao thế? Anh nói không hay đúng không? Anh biết mình nói không tốt, đã luyện tập thật lâu, anh không biết mình nói ra sao. Em đừng khóc, đừng khóc, sau này anh không nói nữa. 】
Chiêm Hỉ lắc đầu, đè tay anh lại, dùng hành động nói: 【 Không, anh nói rất hay, thật sự dễ nghe, là âm thanh và lời nói hay nhất mà em từng được nghe. Từ nay ngày nào anh cũng phải nói cho em nghe, em thích nghe, muốn được nghe cả đời. 】
Xem thủ ngữ của cô xong, hốc mắt của Lạc Tĩnh Ngữ cũng đỏ lên, nhẹ nhàng thở phào.
Ba chữ "Anh yêu em" này, anh luyện gần một tháng, là tìm Cao Nguyên để học.
Lúc đầu anh muốn nói "Chiêm Hỉ, anh yêu em", sau đó phát hiện từ "Chiêm Hỉ" quá khó, anh đã học được từ "Hoan Hoan", Cao Nguyên liền bảo vậy gọi "Hoan Hoan" đi, đừng làm khó bản thân.
Sau đó, Lạc Tĩnh Ngữ còn muốn học âm điệu của "Anh yêu em", Cao Nguyên cũng rất cố gắng, nhưng cậu em vợ không thể học được, anh thật sự không khái niệm với âm điệu, sao biết được cách lên xuống giọng khi đọc "Anh" "Em" chứ? Làm sao có âm điệu chứ? Không thể tưởng tượng ra.
Cao Nguyên nói thôi bỏ đi, luyện đọc được từng chữ đã không tồi rồi.
Khi học nói, Lạc Tĩnh Ngữ và Cao Nguyên ngồi đối mặt với nhau, ngón tay anh ấn lên của yết hầu Cao Nguyên, Cao Nguyên nói tách riêng từng từ để anh thấy rõ biên độ môi của mình khi phát ra tiếng, vị trí đầu lưỡi, chỉ anh từng chút từng chút một.
Hai người đàn ông đối mặt nhau nói "Anh yêu em" vô số lần, nói xong Cao Nguyên liền bật cười, cười đến mức suýt nữa ra nước mũi.
Lạc Tĩnh Ngữ rất xấu hổ, Cao Nguyên nhịn cười, tiếp tục dạy anh, yêu cầu anh về nhà tự mình tập luyện. Hai người kiểm tra việc luyện tập của anh bằng gửi ghi âm hoặc chat video mỗi ngày.
Mỗi tối, Lạc Tĩnh Ngữ đều trốn trong phòng vệ sinh lén luyện tập, nói "Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em..."
Ngày nào anh cũng gửi cho Cao Nguyên: "An y e."
Cao Nguyên giơ ngón tay cái với anh.
Anh còn gửi video: "An y e."
Cao Nguyên trả lời: 【 Chữ 'Anh' miệng phải nhỏ một chút. 】
Có một ngày, Lạc Hiểu Mai nhắn WeChat cho anh: 【 Hôm nay chị chuyển đoạn ghi âm mà em đã gửi cho anh rể thành văn bản, hai người đang làm gì vậy? 】
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Anh đành đưa điện thoại kề bên môi, nói: 【 Hoan Hoan, an y e. 】
Lạc Hiểu Mai lại chuyển thành văn bản, gửi một emoji "Che mặt".
"Hoan Hoan, anh yêu em."
Đây là câu đầu tiên mà Lạc Tĩnh Ngữ học được trong cuộc đời này.
Tuy rằng bản thân anh không nghe thấy, không biết nói thành thế nào, nhưng Cao Nguyên nói không sao, Chiêm Hỉ nhất định có thể hiểu.
Sao Chiêm Hỉ không thể hiểu được chứ?
Cô đã khóc rất to, không phải vì thất vọng và hụt hẫng, mà là cực kỳ vui vẻ, vừa hạnh phúc, vừa đau lòng.
Cô không cần Lạc Tĩnh Ngữ học được cách nói chuyện, điều này không có khả năng hoàn thành. Anh không có một chút thính giác, học nói khó hơn việc cô học thủ ngữ rất nhiều rất nhiều, không biết anh ấy đã khó khăn như thế nào để học nói ba từ này.
Một người khiếm thính như anh, căn bản sẽ không ai đi học nói chuyện.
Nhưng anh đã học, là vì cô mà học, Chiêm Hỉ cảm động và đau khổ chết mất, nhào tới ôm lấy Lạc Tĩnh Ngữ, khóc nức nở trong vòng tay của anh.
Hình như Lạc Tĩnh Ngữ đã biết tâm trạng của cô, Hoan Hoan không phải không vui, mà có lẽ là rất vui. Thật tốt, anh không mất công luyện tập, cô rất thích, còn nói mỗi ngày đều muốn nghe, muốn nghe cả đời.
Anh ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng vuốt mái tóc của cô, Chiêm Hỉ khóc thật lớn, cuối cùng bình tĩnh lại, rời khỏi vòng ôm và kéo tay phải anh, chiếc nhẫn nữ vẫn nằm trong tay anh, cô khịt mũi, đưa tay trái của mình cho anh.
Lạc Tĩnh Ngữ rũ mi xuống, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của Chiêm Hỉ, cô mỉm cười, cũng cầm lấy chiếc nhẫn nam trong hộp lên giúp anh đeo vào.
Hai chiếc nhẫn khác nhau kích thước đang lấp lánh trên ngón áp út của bàn tay trái hai người.
Chiêm Hỉ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nói: 【 À...... Mấy ngày trước chủ nhà gọi điện thoại, nói 802...... là tháng cuối của hợp đồng thuê nhà rồi. 】
"?"Lạc Tĩnh Ngữ ngây ngốc, dùng thủ ngữ nói, 【 Trả tiền thuê nhà sao? Anh sẽ giúp em. 】
Chiêm Hỉ thiếu chút nữa hộc máu, chẳng biết trong đầu người này đang suy nghĩ gì nừa? Thực sự ngốc hay giả ngu đây?
Cô bĩu môi đánh anh: "Đồ ngốc!"
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu ý cô, đôi mắt mở thật to, giơ tay hỏi: 【 Hoan Hoan, em muốn dọn đến nhà anh sống sao? 】
Chiêm Hỉ đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, chạm tới nhẫn trên tay trái anh.
Lạc Tĩnh Ngữ rất hạnh phúc! Mặc dù đa số thời gian hơn hai tháng nay Hoan Hoan đều ở 1504, đôi lúc mới xuống lầu ngủ, quần áo cũng không dọn lên.
Sau khi hủy hợp đồng 802, cô sẽ mang tất cả hành lý của mình lên! Cô sẽ vào sống nhà anh, vào phòng ngủ của anh, cất tất cả quần áo vào tủ của anh, mỗi ngày thức dậy cùng anh, cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn và chơi với mèo con.
Bọn họ Họ sẽ sống với nhau như một đôi vợ chồng trẻ thực sự.
Nghĩ như thế, Lạc Tĩnh Ngữ không kìm được bế Chiêm Hỉ lên, xoay mấy vòng trong căn phòng lớn, cười to thành tiếng.
Chiêm Hỉ nghe tiếng cười của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng anh không buông cô ra mà trực tiếp ôm đến giường mới thả cô xuống.
Thấy anh lại gầm rừ sắp đè xuống, Chiêm Hỉ hô to: "Không được! Đi tắm trước đi! Hôm nay em ra nhiều mồ hôi lắm!"
Động tác của Lạc Tĩnh Ngữ dừng lại, chớp mắt hỏi: 【 Cùng nhau tắm rửa? 】
Chiêm Hỉ ngượng ngùng nhìn anh.
Anh bật cười, kéo tay cô đứng lên, nghiêng đầu hôn lên má trái của cô, thuận tiện thì thầm bên tai của cô: "Hoan Hoan, an y e."
Anh đang sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ của cô.
Còn cô, di chuyển hai tay trong không khí, dùng tiếng mẹ đẻ của anh để trả lời: 【 Lạc Tĩnh Ngữ, em cũng yêu anh. 】
【 Hoàn chính văn】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT