Chiêm Hỉ nói: "Anh đã đồng ý phải dẫn em đi du lịch, leo núi, đồng ý tặng bộ trang sức chỉ thuộc về một mình em, đồng ý với em phải học được cách gọi tên của em, đến bây giờ anh vẫn chưa học được gọi tên em là 'Hoan Hoan', sao ngốc như vậy chứ?"

Đúng vậy, anh thật ngốc, ngay cả từ "Hoan hoan" cũng không học được cách nói thế nào. Lạc Tĩnh Ngữ nức nở, nếu anh đủ thông minh, sao đến nỗi để Phương Húc hãm hại thành như vậy?

Chiêm Hỉ buông lỏng tay: "Em biết hôm nay anh về nhà gặp phải chuyện không tốt, có lẽ là chuyện chị gái của anh mang thai, điều này sau này chúng ta hẵng nói. Kết hôn, không nhất định phải sinh con cái. Tiểu Ngư, trước mắt phải giải quyết chuyện của đã, Hân Nhiên đã giúp em hẹn một luật sư, ngày mai em sẽ đi gặp anh ta và thảo luận nếu thưa kiện chúng ta phải giải quyết thế nào. Vốn dĩ hôm nay em muốn thống kê mọi chuyện từ đầu tới đuôi cùng anh, em cảm thấy anh vẽ phác thảo, không thể không có một chút chứng cứ nào. Chúng ta có chụp bằng điện thoại, nhìn thử mấy tấm hình tháng 7 trước, cuối tháng 7 trước khi em về nhà đã tải hình lên máy tính, mấy ngày nay vẫn không có cơ hội xem, nói không chừng chúng ta có chụp được thứ gì đó."

Cô dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Lạc Tĩnh Ngữ, cô vươn tay xoa nhẹ mắt anh: "Đừng bỏ cuộc sớm như vậy, còn chưa tới lúc tuyệt vọng đâu! Thân chính không sợ bóng tà, chúng ta không làm sai bất kỳ chuyện gì, không phải người ta nói anh sao chép thì anh là sao chép, rất nhiều người đều tin tưởng anh, nên anh càng phải tin tưởng chính mình. Hôm nay, em về tầng tám ngủ trước, ngày mai em sẽ đi gặp luật sư, sẽ không tới chỗ anh ăn cơm. Đúng, hai chúng ta đều cần bình tĩnh một chút, từng người ngẫm tất cả chuyện này, Lạc Tĩnh Ngữ......"

Chiêm Hỉ gọi đầy đủ tên của anh, "Anh không liên lụy em, là anh đã cứu rỗi em, để em biết điều mình muốn rốt cuộc là gì. Ở bên cạnh anh, em không sợ bất cứ điều gì. Vì vậy ở bên cạnh em, anh cũng đừng sợ hãi, hai chúng ta đều còn trẻ, có điều gì mà không vượt qua được?"

Cô đứng dậy từ sofa, chạm lên gương mặt của Lạc Tĩnh Ngữ, cuối cùng hôn lên trán anh, "Tự nấu một ít đồ ăn đi, đừng để bị đói. Em đi về trước, buổi tối phải ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ lung tung."

Nói xong, Chiêm Hỉ dọn laptop của mình, lấy thêm một tập tài liệu chuẩn bị gặp luật sư ngày mai, mang giày và chìa khóa ra cửa.

Trong nhà chỉ còn lại Lạc Tĩnh Ngữ, còn có một con mèo, Quà Tặng mở to đôi mắt nhìn anh, Chiêm Hỉ đi rồi nó lại nhảy lên đùi anh.

Anh vẫn còn thút thít, buổi chiều ở nhà đã khóc một trận, buổi tối trở về lại khóc một trận, chẳng khác gì tên nhóc con, nhưng anh thật sự không nhịn được nữa.

Anh từng hy vọng Hoan Hoan có thể đồng lý lời chia tay của anh, lại không hy vọng cô đồng ý.

Thật là mâu thuẫn!

Nhưng anh thật sự không nhìn ra tương lai của bọn họ, có thể anh không bao giờ làm hoa nữa, lại chẳng nghĩ ra bản thân còn có thể làm gì, mở gian hàng chợ đêm giống Trần Lượng sao? Hay đi tạo hình bong bóng cho người ta giống Nhạc Kỳ?

Cách sống lay lắt này, thế mà còn muốn cho con của chị gái trải qua một lần nữa, vì sao chứ?

Tối hôm nay, Chiêm Hỉ trở lại căn hộ 802 đã lâu không có người ở, chỉ quét tước vệ sinh đơn giản một chút, sau khi tắm xong liền lên giường nghỉ ngơi sớm, ầu óc trống rỗng, không nghĩ gì nữa, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.

Cách mấy tầng, trong căn hộ 1504, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sàn nhà bên cạnh sofa, lưng dựa vào tường, anh vẫn đang ngẩng đầu nhìn đèn cá voi kia.

Lúc đầu Quà Tặng còn đảo quanh bên chân của anh, sau đó thấy anh thật lâu không nhúc nhích, liền chạy đến chơi đùa một mình.

Lạc Tĩnh Ngữ tựa đầu trên tường, nghĩ đến những lời nói vừa rồi cùng Chiêm Hỉ, rồi nhớ tới cách bọn họ quen biết, gặp nhau, yêu nhau. Mỗi khi nhớ đến điều gì thú vị, anh sẽ chợt cười rộ lên, nhớ đến hình ảnh ấm áp, anh sẽ giơ tay che mặt và cảm nhận dư vị tinh tế, nhớ đến chuyện khó khăn bọn họ gặp phải và còn có tương lai gian khổ, đôi mắt anh lại không ngăn được sự chua xót.

Chiêm Hỉ như một tai nạn ngoài ý muốn xuất hiện trong cuộc đời anh.

Một tên trạch nam* tai điếc bẩm sinh, một cô gái khỏe mạnh xinh đẹp, tựa như hai đường thẳng song song, sao có thể liên quan tới nhau chứ?

(Ji: *trạch nam – chữ trạch ý chỉ những người thích ở nhà, không thích tiếp xúc bên ngoài, là người không thích giao tiếp với xã hội nhiều.)

Cô là một cô gái tốt đẹp đến mức nào chứ, đã mang đến cho anh một giấc mộng đẹp, cho anh biết cuộc sống của những người trẻ tuổi trải qua như thế nào. Cô ôm hôn, tất cả đều làm anh mê muội, cô mỉm cười tươi đẹp xán lạn như vậy, còn sống động hơn bất kỳ đóa hoa nào anh làm.

Giọng của cô cũng rất êm tai, tựa như chú chim nhỏ đang ca hát.

Lạc Tĩnh Ngữ nâng tay phải, mở năm ngón tay ra, đưa lòng bàn tay vào giữa tầm mắt và ngọn đèn cá voi, nheo mắt nhìn ánh sáng vàng ấm áp tràn xuống qua kẽ tay.

Trên mu bàn tay là một miếng gạc lớn bắt mắt, anh đã hủy đi bàn tay mà Hoan Hoan vẫn luôn thích, trở nên thực xấu xí, tựa như anh không còn là anh nữa. Trên lưng anh mang tiếng là "Sao chép", có phải sẽ không bao giờ khôi phục trạng thái đơn giản thuần khiết như trước được nữa hay không?

Lạc Tĩnh Ngữ cười trầm thấp, vai trái tựa vào bên cột đèn, chiếc đèn treo cá voi nhẹ nhàng đung đưa trên đỉnh đầu anh, giống như một con cá voi đang bơi chậm rãi trước mặt.

Anh ngẩng đầu nói với nó bằng thủ ngữ: 【 Cá Voi, mày nói xem tao nên làm gì đây? 】

——

Thời hạn Họa Thường đưa ra còn hai ngày, trên Weibo vẫn đang tràn ngập tranh cãi. Chiêm Hỉ thỉnh thoảng xem một vài bình luận, chuyện vẫn chưa xuất hiện xoay chuyện, xu hướng dư luận vẫn rất bất lợi với Cá Mừng Vui.

Ngày càng có nhiều người trong giới Hán phục chú ý đến chuyện này, bên Phương Húc làm ăn cực kỳ tốt. Chiêm Hỉ xem qua cửa hàng Taobao của anh ta, sau khi Cá Mừng Vui đăng Weibo thanh minh, doanh số tháng của Phương Húc lại vọt lên không ít.

Chiêm Hỉ rất khó hiểu, đây là đang bạo đơn** nhỉ? Quản Như Tiệp có làm được không đấy? Dù là Lạc Tĩnh Ngữ cũng không thể làm nhiều đơn đặt hàng như vậy đâu.

Họa Thường đã xóa hai bài Weibo liên quan đến "Cá lượn hoa sen", tạm thời giả chết.

Chiêm Hỉ không tiếp tục đăng bài, cũng không trò chuyện riêng cùng 【rrmft0429】, người này ngày nào cũng nói chuyện phiếm với cô để chọc tức cô, còn tag rất nhiều Weibo của người trong giới, kể lể trải nghiệm chua xót của mình: Bị sao chép lại chẳng có ai quan tâm, Họa Thường không để ý, Cá Mừng Vui không để ý, Từ Khanh Ngôn cũng không để ý, chỉ có "Đại Sư Cá Nhỏ tạo hoa" đến an ủi, do đối phương cũng là người bị hại, bị kéo vào vũng bùi nhùi này oan uổng giống như cô......

Chiêm Hỉ gạt tất cả những chuyện này sang một bên, cô đã hẹn gặp mặt luật sư ở quán cà phê, La Hân Nhiên đi cùng cô, cả ba người trò chuyện từ chiều cho tới tối, Chiêm Hỉ càng nói càng nản lòng.

Cả ngày nay cô không liên lạc với Lạc Tĩnh Ngữ, nghĩ mình không nên siết anh chặt quá, nên để anh tự mình điều tiết một chút. Chiêm Hỉ tin Tiểu Ngư, một chàng trai tai điếc bẩm sinh từ nhỏ đến lớn không biết đã chịu bao nhiêu tiếng ác, năng lực chống chọi vẫn phải có, cho anh một chút thời gian là được, cô tin tưởng anh có thể thoát ra ngoài.

Hôm nay Lạc Tĩnh Ngữ cũng không ở nhà, từ sáng sớm anh đã ra cửa đi dạo, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh đi taxi đến một nơi —— Công viên Wetland.

Anh đã tìm thấy cầu nhân duyên, Ngày Của Hoa đã qua nửa năm, cái cây treo đầy tơ hồng nhân duyên bên cầu nhân duyên vẫn còn ở đó, quầy hàng bán thẻ cũng còn. Nhiều dây tơ hồng trải qua dãi nắng dầm mưa đềsu đã phai màu, chỉ còn có một vài dây sắc màu rực rỡ, hình như mới treo lên gần đây.

Lạc Tĩnh Ngữ biết các nhân viên thường xuyên gỡ bỏ một số thẻ trên cây, anh chỉ muốn đến xem thử may mắn, liệu thẻ của anh và Chiêm Hỉ kia còn ở đây không.

Anh mơ hồ nhớ lại vị trí treo, au khi tìm kiếm một hồi lâu giữa đống thẻ bằng gỗ, đột nhiên ánh mắt của anh sáng lên, bàn tay nắm lấy một thẻ nhân duyên.

Tơ hồng đã phai màu, chữ viết trên thẻ cũng nhạt đi một chút, nhưng vẫn có thể nhận ra:

Lạc Tĩnh Ngữ, bên dưới là một con cá voi đang phun nước.

Chiêm Hỉ, bên dưới là một quả trứng gà tròn vo, trên mặt trứng có một gương mặt tươi cười.

Giữa tên hai người có một hình trái tim.

Thẻ nhân duyên của anh và Hoan Hoan còn ở đây!

Tay trái Lạc Tĩnh Ngữ cầm chặt thẻ, tay phải dùng điện thoại chụp hình.

Điều này đã cho anh một chút niềm tin, cứ coi như là mê tín đi! Hẳn là ông trời đang nói cho anh, duyên phận của anh và Hoan Hoan vẫn chưa kết thúc.

Điều anh cần bây giờ là niềm tin như thế.

Rời khỏi công viên Wetland, lúc Lạc Tĩnh Ngữ về nội thành đi ngang qua Cung Thiếu Nhi, anh bảo tài xế ngừng xe.

Khai giảng, Cung Thiếu Nhi chỉ có một vài bé nhỏ đi học chơi đùa đằng trước, anh đi trên con đường vắng, nhìn mấy trò chơi đến xuất thần.

Nếu anh nhớ không sai, đây là nơi hẹn hò lần đầu tiên sau khi anh cùng Hoan Hoan ở bên nhau, cũng là nơi họ nắm tay nhau trước mặt người khác lần đầu tiên, là do Hoan Hoan chủ động, kéo tay của anh từ túi áo ra. Sau đó, ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau, khi đó anh thật sự rất căng thẳng! Chỉ một nắm tay thôi, anh đã hồi hộp đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Lạc Tĩnh Ngữ lén mỉm cười, đột nhiên anh cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhanh chóng rời khỏi Cung Thiếu Nhi.

Trạm tiếp theo, anh đến trung tâm triển lãm.

Trung tâm triển lãm đang tiến hành mở hội chợ nội thất, Lạc Tĩnh Ngữ đi vào dạo một vòng, tìm được vị trí mình cùng Hoan Hoan từng tham gia triển lãm.

Anh cùng Hoan Hoan trông gian hàng này ba ngày, dù cho là triển lãm gì, khu vực gian hàng này đều hẻo lánh như vậy. Hiện tại ở bày quán chính là một nhà chuyên làm làm công gia cụ công ty, Bây giờ quầy hàng là của một công ty chuyên về văn phòng phẩm, nhân viên đang chơi game, thậm chí lười nói chuyện với anh.

Lạc Tĩnh Ngữ đứng trước quầy hàng nhìn một lúc rồi rời đi.

Điểm dừng thứ tư, anh đến một trung tâm mua sắm.

Bây giờ đã là 4h chiều, sau khi ăn bữa sáng anh vẫn chưa ăn gì, cực kỳ đói, anh đi vào nhà hàng Thái Lan kia, vẫn còn may, nhà hàng này đã bắt đầu bán.

Đây là nơi đầu tiên anh cùng Hoan Hoan hẹn hò, tuy rằng khi đó bọn họ vẫn chưa ở bên nhau, nhưng sau đó ai cũng biết, từ lúc đó bọn họ đã thầm thích đối phương.

Toàn bộ nhà hàng chỉ có Lạc Tĩnh Ngữ làm khách, anh ngồi một mình trên chiếc ghế dài lúc trước ngồi cùng Hoan Hoan. Anh mở thực đơn gọi món, chỉ vào hình ảnh nói với phục vụ, anh gọi cà ri cua, súp Tom Yum chua cay, gà hầm sả, cơm xoài......

Phục vụ nói: "Tiên sinh, ngài ăn một mình sao? Hơi nhiều đấy."

Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười, lắc tay, vỗ ngực rồi ra dấu "OK", phục vụ biết anh là người khiếm thính, cũng không nói nhiều, mở bàn cho anh.

Tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ không ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, anh ăn hết canh Tom Yum, và cơm xoài, sau đó đóng gói cà ri cua cùng gà hầm sả mang về. Anh đến địa điểm cuối cùng —— KTV anh đã đến cùng Hoan Hoan.

Một người khiếm thính chạy tới muốn bao một phòng nhỏ, mấy nhân viên quầy lễ tân của KTV đều ngẩn người, nhưng người đưa tiền chính là đại gia, phục vụ dẫn Lạc Tĩnh Ngữ vào một phòng bao nhỏ, hỏi anh muốn uống chút rượu và đồ ăn nhẹ hay không. Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, anh lấy điện thoại gõ chữ, muốn ba chai bia cùng một phần thịt nguội ăn vặt.

Sau khi phục vụ rời đi, Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu nghiên cứu giao diện thao tác chọn bài hát thế nào. Tối hôm đó i anh chơi đèn hiệu, trước nay vẫn chưa chọn được một bài hát, lúc này đối mặt với giao diện chọn bài hát màu mè chẳng biết ấn chỗ nào. Ngón trỏ gõ từng chữ lựa chọn tên bài hát, lăn lộn nửa ngày, cuối cùng anh đã chọn được bài 《 Cá voi 》đó.

Bia cùng đồ ăn vặt đã được đưa vào, Lạc Tĩnh Ngữ mở một chai rượu, vừa uống vừa xem MV trên màn hình lớn, nhìn những từng hàng phụ đề xuất hiện, rồi từng hàng biến mất.

Mỗi từ chuyển từ trắng sang xanh, thời gian không giống nhau, có lẽ đây chính là giai điệu hoặc là tiết tấu của ca từ? Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu, anh chỉ phát đi phát lại MV, anh nhớ tới dáng vẻ lúc Hoan Hoan ca hát, nhớ bàn tay họ nắm lấy nhau, nhớ ánh mắt dịu dàng của cô khi nhìn anh......

Trái tim Lạc Tĩnh Ngữ đập thật nhanh, anh vươn tay, dùng thủ ngữ biểu đạt từng câu hát ra tới, tựa như anh đang hát theo điệu nhạc.

"Một đêm tối em sẽ bí mật mơ về

Chú cá voi có thể bay ngang cửa sổ hay không

Anh có phải cũng hy vọng giống em

Thoát khỏi xiềng xích, bơi qua biển rộng......"

——

Sau khi Chiêm Hỉ tạm biệ luật sư và La Hân Nhiên, cô một mình trở lại 802 Thanh Tước Giai Uyển, lúc đó đã là 9h tối.

Cô tắm rửa rồi cầm tập tài liệu bò lên giường, lấy hết đồ trong tập tài liệu ra.

Tất cả đều là ảnh màu, bao gồm "Bản thảo thiết kế" của【rrmft0429】và bản phác thảo đến bản thiết kế hoàn chỉnh của Tiểu Ngư, còn có ảnh đồ thật của【rrmft0429】, vật phẩm trang sức thật "Cá lượn hoa sen" của Hán phục Họa Thường.

Cô bày tất cả hình ảnh trên giường, quỳ gối bên cạnh xem thật cẩn thận.

Có một ngày, cô từng có chút nghi ngờ nhưng cô đã quên mất đó là gì, vì sao cô lại có nghi ngờ này, khiến cô cứ canh cánh trong lòng, cảm thấy đây mới là điểm mấu chốt, có lẽ nghĩ ra sẽ tìm được một con đường mới.

Là chuyện gì đây?

Chiêm Hỉ nhìn lướt qua các tấm hình, xem một bản thảo của【rrmft0429】, rồi xem một bản thảo của Tiểu Ngư, rồi cuối cùng xem từng vật thật của hai bên...... ngây ngốc nhìn hơn mười phút, đột nhiên cô phát hiện vài chỗ không ổn, trong đầu "Đinh" một tiếng.

Dường như cô...... Nghĩ ra chuyện mình đang nghi ngờ là gì rồi.

Là những con cá Koi nhỏ bằng màng co nhiệt mà Tiểu Ngư đã làm.

Đúng vậy! Chính là cá Koi nhỏ!

Trước khi Tiểu Ngư chuẩn bị làm "Cá lượn hoa sen", lần đầu tiên anh lấy ra cá Koi nhỏ, cô cảm thấy hình như đã từng gặp qua, nhìn thấy ở đâu nhỉ? Rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy, vì sao có cảm giác này? Cuối cùng cô đã nhìn thấy ở đâu?

Chiêm Hỉ mở laptop, muốn tìm vài manh mối từ hình chụp tháng bảy. Những ảnh chụp này lúc sáng cô đã xem qua một lần, không tìm được manh mối đáng giá nào, phần lớn ở nhà cô chụp giúp Tiểu Ngư bằng máy SLR, còn điện thoại chủ yếu chụp những hình ảnh đời thường, nhiều nhất là chụp Quà Tặng, còn có ảnh Tiểu Ngư triển lãm và dạy học ở Lễ hội Sáng tạo.

Chiêm Hỉ lướt qua từng tấm ảnh một, vẫn không tìm ra manh mối.

Lễ hội sáng tạo, Lễ hội sáng tạo, Lễ hội sáng tạo...... Cô thấy ảnh selfie của mình, là một tấm ảnh tự sướng khi cô rảnh rỗi, cận cảnh là gương mặt, bĩu môi đầy dễ thương, phía sau chiếm phần nhỏ, còn Lạc Tĩnh Ngữ đang cúi đầu làm hoa.

Đây hẳn là ngày thứ, ngày 18 tháng 7, cô mặc một thân chiếc váy Hán phục màu xanh lục, trên đầu thắt hai bím tóc nhỏ, cài trâm hoa sen.

Trâm hoa sen......

Chiêm Hỉ đột ngột nhắm hai mắt, thân thể nổi một tầng da gà, cô đang cố gắng nhớ lại thật cẩn thận, dùng hết toàn bộ tế bào não để nhớ lại!

Ngày 18 tháng 7, trong Lễ hội Sáng tạo, cô đeo một trâm cài hoa sen, là Lạc Tĩnh Ngữ đặc biệt làm cho cô để hợp với chủ đề triển lãm, sau đó một ngày, đã xảy ra một chút chuyện!

Cô bán đi một chiếc trâm cài! Một cây trâm chưa niêm yết giá! Khách hỏi giá, cô liền thuận miệng nói, không nhớ được bao nhiêu tiền.

Đó là một chiếc......Trâm Hoa sen!

Trên chiếc trâm cài có một chú Koi màu đỏ cam rất nhỏ, chỉ to bằng móng tay cái. Khách hàng lúc đó đã nói "Con cá này nhỏ thật, đáng yêu quá, chỉ to bằng đầu ngón tay cái thôi sao!", cô ngắm đi ngắm lại một chút, sau đó trâm này đã bị vị khách mua kia đi mất.

Đó mới là lần đầu tiên cô nhìn thấy chú cá Koi này, chẳng trách cô không nhớ ra, bởi vì cô chỉ nhìn thoáng qua, từ đầu tới cuối trâm cài đều nằm trong tay của khách!

——

Tối hôm qua gần như Lạc Tĩnh Ngữ miên man suy nghĩ không ngủ được, sau khi ăn uống anh cảm thấy hơi mệt, liền nằm trên sofa trong phòng bao ngủ một giấc. Sau khi anh tỉnh lại đúng lúc sắp hết thời gian 4 tiếng bao phòng.

Anh ăn xong đồ ăn vặt, mang theo hộp thức ăn đóng gói rời khỏi phòng, đến quầy tính tiền.

Nơi tiếp khách của KTV có một cái hồ giả, nước từ hòn non bộ chảy xuống, trong hồ có hoa sen giả, lá sen và mấy con cá cảnh nhỏ.

Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ nhạy cảm với hoa sen cùng cá, anh đứng thẫn thờ ở đó nhìn một lát.

Con cá nhỏ thật đang lượn bên hoa sen, Lạc Tĩnh Ngữ đến bên cạnh hồ ngắm nhìn, anh đột nhiên nhớ lại một chuyện.

Lúc trước, anh cùng Chiêm Hỉ vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ bản thảo có được ngẫu nhiên chụp lại hay, có hoặc vô tình nhắc với ai đó hay không, nhưng lại bỏ qua chuyện ngoại trừ bản phác thảo đầu của "Cá lượn hoa sen", anh từng làm một chuyện!

Là lúc trong Lễ hội Sáng tạo, anh nhàn rỗi không có chuyện gì làm, dựa theo bản sơ thảo thiết kế trâm cài mà làm ra một trâm cài cùng loại, là vật thật! Dự định để Hoan Hoan cài vào ngày thứ ba.

Hoa Sen, Hoa Sen, đều phù hợp với chủ đề gian hàng!

Vì sao luôn không nhớ ra? Bởi vì trâm cài kia đã sớm không thấy, không còn nữa, sau khi làm xong còn chưa quá mười phút, thậm chí anh chưa kịp chỉnh sửa cuối cùng, vừa mới đi vệ sinh xong, sau khi trở về biết được nó đã bị Hoan Hoan bán đi!

Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng xoay người chạy ra cửa, thiếu chút nữa đụng vào một phục vụ đang bưng chai bia. Anh gấp gáp đến mức không vào thang máy, trực tiếp chạy xuống bằng thang bộ, lao ra khỏi trung tâm thương mại, dùng tốc độ 100km lao tới ven đường.

Có vài chiếc taxi đang đậu ở đó, Lạc Tĩnh Ngữ mở cánh cửa của một trong số đó ngồi trên, run rẩy đánh chữ trên điện thoại đưa tài xế xem:【 Thanh Tước Gia Viên 】

Tài xế nhíu mày: "Ở Thanh Tước môn sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu lia lịa.

Tài xế nói: "Thắt đai an toàn."

Nhấn chân ga, xe nhanh chóng lao ra ngoài.

Chiêm Hỉ đứng trong phòng khách trống rỗng của 1504 cùng Quà Tặng trừng mắt mắt to mắt nhỏ, cả giận: "Ba con đâu? Tối thế này còn chạy đi đâu?"

Cô nhắn WeChat cho Lạc Tĩnh Ngữ.

【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Tiểu Ngư, anh đang ở đâu đấy?

【 Cá Cực Lớn 】: Anh đang trên xe về nhà, sắp tới rồi!

Chiêm Hỉ không muốn chờ một giây nào, cất bước xông ra ngoài, đi thang máy xuống lầu, rồi lao ra cửa lớn. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun cùng quần lửng, mang đôi dép lào, cắn răng chạy vội đến cửa tiểu khu, từ xa nhìn thấy một chiếc taxi vừa mới dừng lại cách đây mấy chục mét, đúng lúc người đàn ông xuống xe từ ghế phụ lái.

Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu lại đã thấy cô, anh cũng đang chạy về phía cô, Chiêm Hỉ không đứng tại chỗ mà chạy về hướng anh. Chạy chưa tới mấy bước, dép lê chân phải văng ra xa, hại cô đung đưa mấy cái, thiếu chút nữa té ngã.

Lạc Tĩnh Ngữ gọi lớn, Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, anh mang theo túi chạy rất nhanh, vừa chạy vừa xua tay với cô, ý bảo cô đừng cử động.

Cô liền bất động, để một chân trần đứng trên mặt đất, mở rộng vòng tay về phía anh.

Anh đã chạy đến trước mặt cô, ném cái túi xuống đất không chút do dự, vừa ôm lấy cô đã nhấc lên cao, rồi xoay thêm mấy vòng khiến cô bật cười, sợi tóc bay bay trong gió.

Anh ôm cô đi đến nơi dép lê bị rớt mới buông ra. Cô mang vào, ngẩng đầu nhìn anh, đang là mùa hè, thời tiết còn rất nóng, toàn thân hai người đều ra đầy mồ hôi, cũng có thể do quá kích động cùng hưng phấn.

Chiêm Hỉ nhảy lên, lớn tiếng nói: "Tiểu Ngư! Có vẻ em đã tìm được chứng cứ! Anh có tin không? Em đã tìm được chứng cứ!"

Lạc Tĩnh Ngữ ôm lấy gương mặt cô, cúi đầu hôn lên đó loạn xạ. Chiêm Hỉ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, ngạc nhiên: "Anh uống rượu sao?"

Anh cười rất thoải mái, đôi mắt cong cong, bật cười thành tiếng.

Có lẽ cồn thật sự có thể khiến gan người ta lớn thêm, Lạc Tĩnh Ngữ lại ôm chặt cô, hôn lên môi, trán cùng tóc của cô từng chút, cuối cùng áp mạnh lên môi của cô, đầu lưỡi mềm mại ươn ướt tiến vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, hôn thật nồng nhiệt đã lâu chưa có được.

Chiêm Hỉ bị anh hôn đến đảo lộn trời đất, vất vả lắm mới thoát ra được, vội hỏi: "Em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe hay không? Có vẻ em đã tìm được chứng cứ rồi!"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu cười, lộ ra một hàm răng trắng, dùng thủ ngữ nói:【 Anh nghe thấy, anh cũng nghĩ ra chứng cứ rồi. Anh cũng đã nghĩ ra. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play