Sáng thứ sáu, Phương Húc đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ lấy trang sức Giáng Sinh.

Anh phát hiện tâm tình của bạn nhỏ Tiểu Ngư không tệ, không thờ ơ với anh như bình thường, còn đưa cho anh một chén trà nóng.

Phương Húc ngồi xuống ghế dựa, nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đem mấy thùng giấy tới, mỗi một thùng đều được dán một tờ giấy trắng phía trên, viết rõ loại trang sức và số lượng.

"Này, Cá à." Phương Húc gọi anh, Lạc Tĩnh Ngữ đúng lúc đang cúi đầu, không phản ứng, Phương Húc gác chân lên lắc đầu thở dài, nâng chén trà lên thổi, khẽ nhấp một ngụm, chơi game trên điện thoại.

Trải qua ba năm hợp tác, hai người họ vẫn không tính là bạn bè, đây là do Lạc Tĩnh Ngữ câm điếc, khó mà giao tiếp, hơn nữa cũng bởi vì trong hợp tác kinh doanh, suy nghĩ của hai người thường sẽ khác nhau.

Lạc Tĩnh Ngữ thừa nhận mình không hiểu làm ăn, nguyên nhân bắt nguồn từ anh rất khó nói cho người khác hiểu, nhưng đối với nghệ thuật tạo hoa, anh dùng hết trăm phần trăm thành ý, nhiệt tình và yêu cầu rất hà khắc.

Anh không phải là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, biết được giới hạn của tác phẩm như thế nào, nên rất hy vọng có thể làm ra sản phẩm cao cấp, tăng tài năng nghệ thuật lên chứ không phải số lượng.

Nhưng Phương Húc không nghĩ như thế, Phương Húc nói ở trong nước, người chơi hoa giả không nhiều, khách hàng chịu giá cao để mua tác phẩm đặc chế đã ít lại càng ít, chi bằng làm thêm mấy vật dụng thẩm mỹ, chất lượng không cần quá tốt, để nhiều người có thể mua để ngắm nhìn hoặc đeo lên. Lạc Tĩnh Ngữ có thể làm nhẹ nhàng, tiền cũng kiếm rất nhanh.

Lạc Tĩnh Ngữ không thể nói mãi về ý kiến của mình, anh nói một câu, Phương Húc có thể trả lời mười câu.

Anh thừa nhận, trước khi hợp tác với Phương Húc, sự nghiệp làm hoa giả của anh rất khó khăn. Lúc đó Lạc Tĩnh Ngữ vẫn đi theo sư phụ lúc trước của mình, khi đại sư mở kho đặt hàng thì anh sẽ làm theo đơn, không được thiết kế cũng không đàm phán với khách hàng, nói trắng ra chỉ là phụ tá.

Lúc đó tuy nói cũng có thể duy trì mức sống, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ đến tương lai, vẫn nên kiếm nhiều tiền một chút. Không có đơn đặt hàng hoa, anh chỉ có thể mấy đồ vật khác đem bán, như nến huân hương, xà phòng thơm thủ công, trang sức để Trần Lượng bán giúp ở chợ đêm, còn Mao Mao bán ở shop online, những nguồn thu vặt này cũng có thể kiếm được một chút.

Sau đó, anh quen được Phương Húc, anh ta bán rất nhiều hàng hóa, mở nhiều shop online.

Anh ta nhìn trúng tay nghề làm hoa giả của Lạc Tĩnh Ngữ, mời anh hợp tác, Lạc Tĩnh Ngữ đồng ý, shop online "Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa" được khai trương. Phương Húc nói lấy cái tên này là do cửa hàng này xoay xung quanh Lạc Tĩnh Ngữ.

Sau khi hợp tác với Phương Húc, có một khoảng thời gian Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ vui vẻ, ít nhất anh có thể tự mình tạo doanh thu cho mình, có thể tự mình thiết kế tác phẩm, còn có người giúp anh đặt đơn, lợi nhuận thu được càng lúc càng nhiều.

Anh thật sự nghe theo Phương Húc, thiết kế các trang sức hoa hòe lòe loẹt, giá khoảng từ một trăm đến hơn trăm ngàn, sau khai trương thì lượng hàng bán rất nhiều khiến Lạc Tĩnh Ngữ kiệt sức.

Anh thử thương lượng với Phương Húc, có thể giúp anh tham gia triển lãm thiết kế nội thất phòng làm việc hoặc liên quan đến may mặc, giống như sư phụ của anh, anh tin rằng dựa vào trình độ của mình cũng có thể làm được.

Loại hình trước không được tốt lắm, muốn tự nỗ lực làm marketing, Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy dựa vào năng lực nghiệp vụ và mối quan hệ xã hội của Phương Húc, sẽ có thể mở ra thị trường này.

Phương Húc cũng không từ chối, chỉ nói như thế cơ hội không nhiều, nhưng sẽ giúp anh lưu ý. Nhưng ba năm qua, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa làm những đơn đặt lớn từ Phương Húc, chỉ giúp đỡ thầy của mình tham gia mấy triển lãm.

Sư phụ của anh là Từ Khanh Ngôn, là người Thượng Hải, một nữ sĩ hơn bốn mươi tuổi, chuyên làm hoa giả trong nước, trình độ nghệ thuật rất cao, năm nào cũng đến Nhật Bản trao đổi, ở trong nước còn xuất bản sách, nhận học trò, khi xuất hiện ở buổi triển lãm, ai cũng gọi bà là Từ đại sư.

Lạc Tĩnh Ngữ rất hâm mộ, trong giới hoa giả trong nước, đến nay anh vẫn chưa có tiếng tăm gì, có người biết tiệm "Đại sư Cá nhỏ tạo hoa", rất nhiều thợ may Hán phục đều mua trang sức ở đây, nhưng mọi người chỉ liên hệ với Phương Húc, không ai biết đến Lạc Tĩnh Ngữ.

Sau khi chỉnh trang lại các thùng giấy, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xuống ghế bên cạnh, đánh chữ đưa cho Phương Húc xem: [Cậu có muốn đếm lại không?]

Phương Húc xua tay: "Không cần, từ trước đến giờ cậu chưa từng sai, cũng đã dán thùng lại rồi, tôi còn dám mở ra xem sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, lại đánh chữ: [Cây anh đào kia, thông tin?]

Phương Húc buông điện thoại xuống, chẹp miệng lắc đầu nói: "Tôi đã báo giá, nhưng sau đó đối phương không liên hệ lại."

Lạc Tĩnh Ngữ: [Cậu báo bao nhiêu?]

Phương Húc nhướng mày: "Sao thế? Không tin tôi thế à? Tôi chỉ báo nhiều hơn một chút, nhưng tuyệt đối trong phạm vi hợp lý."

Lạc Tĩnh Ngữ không tin lắm, vẫn hỏi tiếp: [Bao nhiêu?]

Phương Húc nói: "Mười tám vạn!"

Mười tám vạn, thật sự nằm trong phạm vi hợp lý, Lạc Tĩnh Ngữ không gõ chữ, nghĩ thầm đơn đặt hàng này có thể không được rồi.

Anh rất ảo não, tuy nói làm một cây anh đào cũng không cao sang gì, còn rất cực khổ, nhưng trong ngành chưa từng nghe nói tới đơn đặt hàng như thế, nếu thật sự có được, cũng coi như tăng thêm kinh nghiệm.

Cẩn thận nghĩ lại, ai sẽ tiêu tiền trên một thân cây toàn bộ đều là giả chứ? Một cây hoa anh đào mô phỏng mới bán mấy ngàn, còn dùng vải thì dù ai làm, nhất định cũng phải mười mấy vạn, so sánh với nhau, ai cũng sẽ nghĩ khách hàng này là một tên ngốc.

Phương Húc uống trà, nói: "Tôi cảm thấy đối phương đang giỡn thôi, tùy tiện hỏi một chút, cậu đừng để trong lòng. Loại đơn này mà nhận làm rồi, những thứ khác cũng chẳng còn thời gian làm nữa!"

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn anh ta nói xong, khuôn mặt trầm xuống, dời tầm mắt.

Lập tức sẽ đến cuối năm, Phương Húc nghĩ nên bàn với Lạc Tĩnh Ngữ một chút về kế hoạch đầu năm, số lượng hàng bán, tác phẩm mới và thời gian tung ra sản phẩm, thời gian đến lúc Lạc Tĩnh Ngữ đi học còn khoảng mấy tháng, có thể mở rộng kinh doanh dần hay không.

Một người nói, một người đánh chữ trên điện thoại, không đến vài phút, Lạc Tĩnh Ngữ đã gõ chữ hỏi: [Cậu nói gì? Nói lại lần nữa], Phương Húc mất kiên nhẫn, xua tay: "Thôi bỏ bỏ, tôi nên về nhà nói trên WeChat với cậu đi. Rốt cuộc cậu có thể đọc khẩu hình môi hay không?"

Lạc Tĩnh Ngữ mấp máy môi, đôi mắt dần tối lại, tâm trạng khó chịu.

Vốn đọc khẩu ngữ không thần kỳ đến thế, trật tự từ và ngữ pháp của người thường rất khác biệt, Lạc Tĩnh Ngữ biết ghép vần, đối với từ ngắn, khẩu hình môi rõ ràng mới có thể tóm lại ý để hiểu được. Còn một câu dài, từ ngữ nhiều, đặc biệt những từ tượng hình, thành ngữ hoặc từ đồng âm, từ ngữ của anh không nhiều như thế, rất khó nhìn độ thay đổi của môi mà đoán được.

Phương Húc cũng dở khóc dở cười.

Anh ta hỏi câu liên quan đến vấn đề lúc nãy: "Anh não cá vàng à? Lần trước tôi đã bàn chuyện này với anh rồi."

Lạc Tĩnh Ngữ ngây ngốc đánh chữ trả lời: [Cá voi? Tên của tôi có liên quan gì?]

Phương Húc cười đến khóc mất, nước mắt chảy dài, nói: "Lạc Tiểu Ngư, anh thật sự là tên hề mà?"

Đáng tiếc, Lạc Tĩnh Ngữ không biết cái gì là "huobao", anh nghĩ đến từ "hỏa bạo", hình như từ này là nói đến tính cách mà, cảm thấy tính cách của mình cũng rất tốt, một chút cũng không nóng nảy.

Hai người ông nói gà bà nói vịt, khó giao tiếp được, Phương Húc liền không nhẫn nại nữa, lấy mấy thùng giấy ra khỏi nhà Lạc Tĩnh Ngữ.

Trong nhà chỉ còn một mình Lạc Tĩnh Ngữ.

Mấy năm nay, đa số thời gian anh đều ở một mình, trong một thế giới an tĩnh không có một tiếng động, sớm đã thành thói quen.

Tâm tình vốn dĩ rất tốt vì cô giáo Trứng Gà, sau khi gặp Phương Húc liền bị phá hỏng. Lạc Tĩnh Ngữ ngồi ngơ ngác một lúc, nhìn đến cái bát đã rửa sạch trên bàn làm việc, trong lòng nghĩ đến người kia, đột mắt khẽ cong, tiếp đó cầm điện thoại gửi WeChat cho cô.

[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, chào buổi trưa. Buổi tối cô muốn ăn gì?

Đối phương trả lời rất nhanh.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, nên đem quyền quyết định thực đơn cho anh, như thế sẽ có sự bất ngờ, anh làm gì tôi ăn nấy!

[Cá Cực Lớn]: Vậy thì cô không thích ăn thứ gì?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không thích ăn tôm, cả mấy loại cá sông.

[Cá Cực Lớn]: Vậy cô thích ăn gì nhất?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Trứng gà!!! (cười lớn)

[Cá Cực Lớn]: (ngạc nhiên) Nhưng nhà cô không có đến một quả trứng gà!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thôi nào, trứng gà nơi nào mà không có, quầy bán thức ăn vặt cũng có trứng luộc nước trà đấy! (thẹn thùng)

Cô nói cũng đúng nhỉ... Lạc Tĩnh Ngữ cười rộ lên.

[Cá Cực Lớn]: Tôi biết rồi, mấy giờ cô tan tầm?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: 5h30, trước 6h sẽ về đến nhà! Khi nào đến nhà tôi sẽ gọi WeChat cho anh.

[Cá Cực Lớn]: Được, tối gặp. (vui sướng)

Nghĩ đến buổi tối có thể gặp cô giáo Trứng Gà, nấu ăn cho cô, cùng cô ăn cơm, còn có thể giúp cô lắp tủ, tâm tình của Lạc Tĩnh Ngữ liền tốt lên.

Anh nghĩ, ngăn tủ đó còn to hơn tủ giày, có phải sẽ lắp ráp lâu hơn không? Anh có nên làm chậm một chút không? Như vậy có thể ở cùng với cô giáo Trứng Gà lâu hơn.

Nhưng ngẫm lại nên thôi, Lạc Tĩnh Ngữ rất nhanh phủ định suy nghĩ này, cảm thấy mình quá xấu rồi, cô giáo Trứng Gà tin anh đến vậy, sao anh có thể lừa gạt cô ấy đây?

Buổi chiều, Lạc Tĩnh Ngữ đến siêu thị mua thức ăn, mua được một ít măng mùa xuân cùng khối thịt, sau khi về nhà, anh bắt đầu chặt thịt.

Anh không mua loại có sẵn, thịt xay làm bằng máy sẽ không ngon bằng băm thủ công.

Món bánh trứng chưng thịt này là sở trường của Lạc Minh Tùng, làm hơi khác với những nhà khác, sẽ thêm một ít tôm và măng mùa xuân vào nhân thịt, may mà Lạc Tĩnh Ngữ đã hỏi qua cô giáo Trứng Gà, cô không thích tôm, nếu không anh đã dựa theo công thức mà mua tôm rồi.

Khi đang tập trung băm thịt, bóng đèn nhỏ trong bếp sáng lên. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy, ra ngoài mở cửa, nhìn ở trong mắt mèo trước nhưng thấy không có người, anh nghi hoặc, bỗng trên cửa lớn có một bóng đèn nhỏ sáng lên.

Lạc Tĩnh Ngữ mở cửa ra, một bóng dáng nho nhỏ đột nhiên nhảy tới từ phía sau cửa.

Anh nhìn bộ dạng nói nhiều của đối phương, không bị thanh âm này dọa đến, chỉ có chút ngây người, đưa tay chỉ vào đối phương, tay còn lại vẽ một dấu chấm hỏi giữa không khí.

Người đến là Cố Tâm Trì, bé trai mười tuổi sống ở 1501.

Cố Tâm Trì mang theo cặp sách nặng, ngẩng đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ nói lớn: "Anh Tiểu Ngư, ba của em đi công tác, mẹ em phải tăng ca buổi tối, mẹ bảo em đến nhà bà ngoại ăn cơm nhưng em không muốn. Em nói với mẹ sẽ đến nhà anh ăn cơm, có thể không?"

Miệng của nhóc nói rất rõ, từng câu từng chữ Lạc Tĩnh Ngữ đều hiểu được. Hơn nữa, đây không phải lần đầu tiên nhóc đến đây ăn trực.

Chỉ là...

Lạc Tĩnh Ngữ thở dài, xoa lấy cái đầu nhỏ của Cố Tâm Trì, nghiêng người để nhóc vào nhà.

***

6h, cửa nhà của Chiêm Hỉ vang lên, cô nhảy tới mở cửa, vừa mở ra đã kinh ngạc, cô nhìn Lạc Tĩnh Ngữ mang đến một đứa con rơi.

"Nhóc là..." Chiêm Hỉ không nhớ tên của nhóc, nhưng nhóc rất xinh xắn, khuôn mặt nhỏ này có chút ấn tượng.

"Chị Chiêm!" Cố Tâm Trì rất kích động, "Mạnh thật! Thì ra là đến nhà chị ăn cơm!"

"Hả?" Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ trưng cầu ý kiến.

Lạc Tĩnh Ngữ cười bất đắc dĩ, bắt lấy đầu Cố Tâm Trì chuyển hướng về phía mình, chỉ nhóc rồi chỉ vào miệng của mình, cuối cùng chỉ vào Chiêm Hỉ. Cố Tâm Trì lập tức hiểu ngay, tự giới thiệu một lần nữa, nói nguyên nhân cùng tới ăn cơm.

Chiêm Hỉ vội vàng để bọn họ vào nhà, Lạc Tĩnh Ngữ rất chu đáo, còn cởi giày ra giúp Cố Tâm Trì.

Cố Tâm Trì bỏ cặp sách xuống, bị hấp dẫn bởi bình thủy tinh trên bàn: "Ồ! Đây là hoa tươi hay hoa giả thế?" Nhóc xoa lên cánh hoa, quay sang hỏi Chiêm Hỉ, "Chị Chiêm ơi, đây là anh Tiểu Ngư làm đúng không?"

Chiêm Hỉ cười nói: "Đúng đấy, anh ấy tặng cho chị."

Cố Tâm Trì dẩu môi: "Vì sao anh ấy không tặng cho em? Em cũng muốn tặng hoa giả cho Mạc Vũ Huyên, nhưng anh Tiểu Ngư không làm giúp em! Thật nhỏ mọn!"

Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu đổi giày, không thấy được nhóc nói chuyện, Chiêm Hỉ kéo tay áo của anh, nhìn thẳng rồi nói: "Vì sao anh không giúp Tiểu Trì làm hoa thế?"

Mắt Lạc Tĩnh Ngữ hơi nheo lại, nhìn đóa hoa trên bàn kia, khóe môi cong lên, làm động tác thủ ngữ: Ngón cái tay phải và ngón trỏ tạo thành vòng tròn, ba ngón khác cong vào lòng bàn tay, đung đưa bàn tay mấy cái.

Chiêm Hỉ: "Đây là ý gì?"

Lạc Tĩnh Ngữ gõ chữ cho cô xem: [Rất nhiều tiền]

Chiêm Hỉ bật cười, học theo động tác của anh làm một lần nữa, Lạc Tĩnh Ngữ giơ ngón cái với cô, Chiêm Hỉ rất vui sướng: "Tôi học được một câu thủ ngữ rồi, thật tốt! Rất nhiều tiền!"

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ vào nhà, vì không ra khỏi tòa nhà nên Lạc Tĩnh Ngữ mặc một bộ đồ thể dục màu xanh đen, còn mang theo một túi bảo vệ môi trường. Chiêm Hỉ biết, nhất định anh lại chuẩn bị rất nhiều thức ăn.

Cố Tâm Trì là một bạn nhỏ rất thích học, lúc đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ luôn làm bài tập, lúc này lại bò trên bàn ăn tiếp tục phấn đấu.

Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ mặc kệ nhóc, hai người cùng nhau vào bếp, Lạc Tĩnh Ngữ rửa tay xong liền tự giác mặc tạp dề, anh chạm lên cánh tay Chiêm Hỉ, đưa lưng về phía cô. Chiêm Hỉ nhịn cười giúp anh thắt dây, anh liền bắt đầu nấu ăn.

Hôm nay Chiêm Hỉ chuẩn bị một ít trái cây chiêu đãi Lạc Tĩnh Ngữ, có cherry, quýt và cam.

Cô rửa một ít cherry đặt lên bàn ăn cho Cố Tâm Trì, rồi cầm một quả cam vào bếp, vỗ lên tay Lạc Tĩnh Ngữ, chờ anh xoay người lại mới làm động tác cắt: "Anh thích cắt nhỏ thành miếng hay ép thành nước?"

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn quả cam chớp chớp mắt, làm hai động tác: Đầu tiên là năm ngón của hai tay hơi cong, đầu ngón tay đối lập, bàn tay hướng xuống, từ trên xuống dưới tạo thành một vòng tròn; cái thứ hai thì đơn giản hơn, năm ngón tay phải hướng lên trên, ngón cái bất động, còn bốn ngón còn lại uốn hai vòng.

Chiêm Hỉ nhìn rất cẩn thận, sau khi xem xong liền nói: "Anh đừng nói cho tôi biết! Để tôi đoán thử."

Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười gật đầu, Chiêm Hỉ bỏ quả cam xuống, vừa nhớ lại hai động tác lúc này, vừa làm lại một lần, hình như rất khó đoán. Cô liền dựa vào tính cách Tiểu Ngư đưa ra đáp án, đánh bạo nói: "Đều có thể?"

"Bang!" Lạc Tĩnh Ngữ chụm tay lại, chỉ vào Chiêm Hỉ, giơ ngón cái lên một lần nữa.

"Tôi nói đúng rồi sao?" Chiêm Hỉ rất vui sướng, năm ngón tay giơ lên, ngón cái bất đồng, bốn ngón còn lại cong mấy cái. Cô hỏi: "Đây là chữ 'có thể' sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, lấy năm ngón tay chụm lại trên trán, chuyển sang hướng Chiêm Hỉ, mở năm ngón ra rồi chỉ vào cô.

Chiêm Hỉ hỏi: "Là khen tôi thông minh sao?"

Ôi! Lạc Tĩnh Ngữ quả thực bị đầu óc thông minh của cô Trứng Gà thuyết phục rồi, cười lộ ra hai hàm răng trắng, gật đầu thật mạnh, không quên giơ ngón cái.

Chiêm Hỉ cười xán lạn còn hơn anh, hớn hở cầm quả cam nói: "Tôi ép cho anh nhé! Tôi có máy ép!"

Lạc Tĩnh Ngữ nấu ăn trong bếp, Chiêm Hỉ ép cam trong phòng khách, sau đó cô ngồi bên cạnh Cố Tâm Trì, lấy sách bài tập của bạn nhỏ xem thử.

Cháu trai nhỏ Uy Uy mới học lớp 1, sách giáo khoa và bài tập còn rất đơn giản, Cố Tâm Trì lớp 4 thì khác, còn có sách tiếng Anh, môn Toán cũng khó hơn.

Cố Tâm Trì thấy Chiêm Hỉ lật sách bài tập, nhanh chóng lấy một đề thi tiếng Anh hỏi cô: "Chị Chiêm, đề này đang hỏi gì thế? Lúc nãy em có hỏi anh Tiểu Ngư, anh ấy đều không biết."

Chiêm Hỉ nghĩ đến trình độ ngữ văn nát bét của anh, bật cười: "Này, em hỏi anh Tiểu Ngư à? Anh ấy không nghe được, ngữ văn cũng không tốt, có lẽ tiếng Anh cũng không được đâu. Em thế này chẳng phải đang bắt nạt anh ấy sao?"

Cố Tâm Trì bị chụp một cái nồi lên như thế, hoảng loạn nói: "Em không bắt nạt anh ấy!"

"Ở chung với anh Tiểu Ngư, em phải học được cách thông cảm cho sự khó xử của anh ấy." Chiêm Hỉ chống cằm nhìn Cố Tâm Trì, "Đến đây, đề nào? Chị giảng cho em."

Cố Tâm Trì lấy câu hỏi cho Chiêm Hỉ xem, hỏi vu vơ: "Chị Chiêm, chị là bạn gái của anh Tiểu Ngư ạ?"

"Hả? Không phải đâu." Chiêm Hỉ cười hỏi, "Sao lại hỏi thế?"

Cố Tâm Trì nói: "Vậy thì tại sao anh ấy muốn tới chỗ chị nấu cơm? Buổi chiều anh ấy ở nhà chuẩn bị thức ăn tối, băm thịt rất lâu, tiếng động trong phòng rất lớn! Em chết đói anh ấy cũng chẳng nấu cơm, nói với em phải đến tầng 8 để nấu."

Chiêm Hỉ ngơ ngác không nói nên lời, mắt nhìn vào bóng lưng người đàn ông kia trong bếp, trả lời Cố Tâm Trì: "Hôm qua bọn chị đã hẹn nhau, anh ấy đến đây giúp chị lắp ráp tủ."

"Ồ." Bạn nhỏ rốt cuộc cũng chỉ là bạn nhỏ, rất nhanh chẳng thèm để ý nữa, còn xấu hổ nói với Chiêm Hỉ, "Chị Chiêm thật đẹp, có người nói chị quá đẹp bao giờ chưa? Chị còn đẹp hơn cô dạy mỹ thuật của em nữa! Cô giáo mỹ thuật của em là cô giáo đẹp nhất trong lớp đó!"

"Có cần khoa trương như vậy không?" Chiêm Hỉ xoa đầu nhóc, "Làm bài tập nhanh đi, một lát phải ăn cơm rồi."

Buổi chiều Lạc Tĩnh Ngữ đã chuẩn bị xong nguyên liệu sơ chế, nên nấu ăn rất nhanh, sau hơn nửa giờ thì 3 món mặn 1 món canh đã được mang lên –trứng chưng thịt, thịt gà xào dưa chuột, chân giò hun khói ninh với đậu, canh sườn nấm.

Chiêm Hỉ ngồi cạnh Cố Tâm Trì, cùng nhau nuốt nước miếng. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bộ dạng thèm thuồng của hai người bọn họ, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào tay áo của Chiêm Hỉ, cô gái ngẩng đầu nhìn anh, anh làm động tác xới cơm, ăn cơm.

Cố Tâm Trì nhảy dựng lên: "Để em đi xới cơm!"

Chiêm Hỉ không ngăn cản, cô đi lấy nước cam đã ép.

Ba ly đặt lên bàn, Cố Tâm Trì nhìn ly giấy của mình rồi lại nhìn sang ly của Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ, trợn tròn mắt hỏi: "Vì sao em dùng ly giấy? Vì sao anh Tiểu Ngư có ly sứ?"

Chiêm Hỉ liền hơi mất tự nhiên, khi cô mua kem đánh răng được tặng hai cái ly, một cái để cô đánh răng, cái còn lại dư ra, cô liền đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ dùng.

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ly sứ rất bình thường trước mặt mình, trên đó có logo của nhãn hiệu kem đánh răng, thấy Cố Tâm Trì không vui liền đưa ly của mình cho nhóc.

Chiêm Hỉ: "?"

Cô chặn tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu nhìn cô, Chiêm Hỉ nói: "Trẻ con uống nhiều không tốt, sẽ sâu răng! Ly giấy như thế là đủ rồi, ly này là của anh. Về sau... Anh lấy ly này dùng riêng, nhà của tôi không quen dùng ly lung tung."

Vẻ mặt Cố Tâm Trì ngốc trệ: "Đây không phải nước cam sao? Còn bị sâu răng nữa à?"

Chiêm Hỉ trừng nhóc: "Cam ép cũng chứa đường mà!"

Lạc Tĩnh Ngữ không màng đến cuộc nói chuyện của hai người họ, tay phải nắm thân ly, tay trái chống phía dưới, hận không thể mãi mãi ôm cái ly này.

Bữa cơm này có Cố Tâm Trì nên rất náo nhiệt, nhóc ríu rít kể chuyện ở trường cho Chiêm Hỉ, cô cũng rất vui lòng cùng nói với nhóc. Lạc Tĩnh Ngữ ngồi đối diện bọn họ, có thể nhìn thấy chính diện, không chút để ý mà "nghe" từng câu một.

Khi ăn cơm không dùng điện thoại, từ đầu đến cuối anh không "nói" gì, chỉ an tĩnh ăn cơm, an tĩnh mà "nghe".

Chiêm Hỉ khâm phục tài nấu ăn của Lạc Tĩnh Ngữ sát đất, đặc biệt là thịt chưng trứng, còn ngon hơn cả căn tin công ty! Trong nhân thịt còn có cả măng non, hương rất thơm, hòa quyện giữa thịt và trứng, Chiêm Hỉ ăn hai quả trứng, Cố Tâm Trì ăn một quả, hai người còn giành nhau lấy nước thịt trộn cơm, Lạc Tĩnh Ngữ uống một ngụm nước cam, cúi đầu khẽ cười.

Ăn xong, Chiêm Hỉ rửa chén, Cố Tâm Trì không muốn làm bài tập tiếp, Chiêm Hỉ liền đưa ipad cho nhóc chơi, không cho phép nhóc chơi Tiktok, chỉ được xem Youtube hoạt hình.

Cố Tâm Trì lấy một bát cherry ngồi trên sofa xem "Na Tra" bản điện ảnh, Chiêm Hỉ ngồi xếp bằng bên người Lạc Tĩnh Ngữ trên sàn nhà, nhìn anh lắp ráp tủ.

Dáng vẻ khi anh làm việc rất có mị lực, biểu hiện chăm chú tập trung, đôi tay xinh đẹp tựa như có ma lực, điều gì cũng có thể làm! Đôi lúc anh nhìn sách hướng dẫn, ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Chiêm Hỉ, phát hiện cô cũng đang nhìn anh.

Mỗi lúc thế này, Lạc Tĩnh Ngữ liền nở nụ cười, Chiêm Hỉ cũng cười, hai người tựa như kẻ ngốc cười cùng nhau, lặng im không tiếng động, không có chút xấu hổ nào.

Khi lắp đến một nửa, Lạc Tĩnh Ngữ làm động tác uống nước với Chiêm Hỉ, cô lập tức lấy một ly nước bằng sứ dành riêng cho anh đến.

Lạc Tĩnh Ngữ cong ngón tay "nói" cảm ơn, Chiêm Hỉ hỏi: "Anh còn chưa nói với tôi từ 'Đừng khách sao' nói thế nào đấy?"

Lạc Tĩnh Ngữ đưa ly cho cô, tay phải đong đưa một chút, là chữ "không" mà ai cũng biết, tiếp theo anh đặt tay song song, lòng bàn tay hướng về trước, hai tay khẽ nhúc nhích mấy lần.

Chiêm Hỉ tự mình làm một chút, làm "cảm ơn" trước rồi đến "Đừng khách sáo", Lạc Tĩnh Ngữ nhìn động tác của cô, giơ ngón tay cái tỏ vẻ "rất tuyệt", rồi làm thủ ngữ thể hiện "thông minh". Chiêm Hỉ thấy mặt mình đỏ lên, che miệng cười thành tiếng.

Không biết vì sao, Lạc Tĩnh Ngữ thấy cô cười như thế liền nhớ đến Phương Húc buổi sáng cũng cười vui vẻ như thế.

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ có mấy người bạn bình thường, chưa có ai muốn học thủ ngữ. Phương Húc không, Từ Khanh Ngôn cũng không, bạn nhỏ Cố Tâm Trì hiếu động cũng vậy. Lạc Tĩnh Ngữ không biết Chiêm Hỉ xuất phát từ tâm lý gì, cũng không biết biết dũng khí của mình từ đâu, lại dám dùng thủ ngữ với cô thường xuyên.

Anh dần thu lại nụ cười, đặt ly xuống, lấy điện thoại gõ một hàng chữ: [Lúc cô ở bên cạnh tôi, có cảm thấy tôi phiền không? Nếu cô không muốn biết thủ ngữ, tôi có thể đánh chữ.]

Chiêm Hỉ xem xong, ngạc nhiên nhìn anh, không rõ gì sao đột nhiên anh lại nghĩ như thế. Lạc Tĩnh Ngữ lấy lại điện thoại, đôi mắt rũ xuống hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn Chiêm Hỉ một lần nữa, đôi mắt không còn sáng ngời như trước.

Chiêm Hỉ sớm đợi anh ngẩng đầu, cô mở miệng nói, nhưng không ra tiếng, bởi vì không muốn để bạn nhỏ trên sofa nghe thấy, chỉ cần Lạc Tĩnh Ngữ xem có thể hiểu là được.

Cô nghiêng đầu nói: "Tiểu Ngư, từ trước đến giờ tôi không cảm thấy anh phiền, cũng rất hứng thú với thủ ngữ. Tôi muốn nói chuyện phiếm thật tự nhiên với anh, muốn nói cho anh những kiến thức của mình. Cho nên, tôi nhất định sẽ học thủ ngữ, chỉ là tốn một chút thời gian thôi. Tôi là cô giáo Trứng Gà thông minh mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play