Đúng là người tính không bằng trời tính, sao chỗ này bị phát hiện? Nhiếp Hải Đường nghe gọi cũng hơi sợ, trai đơn gái chiếc lại còn ở trong phòng khách sạn, giải thích rõ chuyện này sao đây? Nhiếp Hải Đường kéo vội Tần Minh đến chỗ tủ quần áo, nói: "Trốn đã"

Tần Minh trợn mắt nhìn cô ấy, vấn đề hiện giờ không phải anh mà là Nhiếp Hải Đường.

Cảnh sát và người nhà đã đến đây với Nhiếp Chính Minh, nếu họ thấy Nhiếp Hải Đường ở bên trong e là tội danh bắt cóc của anh sẽ bị thành lập? Vậy nên cãn trốn là Nhiếp Hải Đường chứ không phải Tần Minh.

Tần Minh thấy bồn tắm trong phòng tắm vừa rộng vừa sâu, ngập đầy bọt hướng tầm nhìn ra cảnh đêm bên ngoài khách sạn, chắc là Nhiếp Hải Đường mới tắm xong.

Tần Minh nhìn nước trong bồn tắm, anh bỗng nảy ra ý tưởng, anh cởi vội quần áo mặc kệ đó là nước tâm của Nhiếp Hải Đường.

Nhiếp Hải Đường ngây người, cởi quần áo? Cô bất giác nhìn lên giường, nghĩ đến chuyện Tần Minh định làm mà đỏ ửng má.

Bàn tay nhỏ giữ váy áo, ngượng ngùng: "Tần Minh, chuyện này, chuyện này có hơi sớm quá không? Dù có cho mọi người hiểu lầm chúng ta thuê phòng ở đây nhưng cũng không thoả đáng lắm mà? Hơn nữa chẳng phải đang bắt tại trận rồi à? Anh làm vậy muốn họ chấp nhận anh sao? Có phải hơi, hơi..."

Tần Minh vơ đồ của Nhiếp Hải Đường vứt hết xuống tầng sau đó bế cô chạy vào phòng tâm.

Nhiếp Hải Đường bịt mắt xấu hổ, được Tần Minh bế công chúa, cô ngửi thấy mùi cơ thế của đàn ông từ cơ thể Tần Minh, trái tim thiếu nữ của cô bỗng đập loạn nhịp.

Tần Minh thích đánh nhau từ bé, cơ bắp anh khá rắn rỏi.

Mặt khác sau khi lên đại học do chăm chỉ làm thêm, dãi nắng dầm mưa, màu da thiên về màu đồng.

Cơ bắp tay gồ lên to khỏe càng làm bật sức cuốn hút của đàn ông.

Nhiếp Hải Đường thấy mà không kiếm được nuốt ực nước miếng.

Lớn bằng này nhưng đây là lần đầu tiên cô được đàn ông, mà còn là đàn ông trần truồng bế công chúa.

Cô hiểu lầm Tần Minh định tạo cảnh "trên giường"

giả để lừa gia đình của cô ấy.

Nhiếp Hải Đường vô cùng lo lắng: "Đừng mà Tần Minh, làm vậy không được đâu.

Tư tưởng của ba mẹ em khá bảo thủ, họ không chấp nhận chúng ta làm cái chuyện như ngày kết hôn đâu"

Tần Minh nói vội: "Không kịp giải thích"

Nhiếp Hải Đường vẫn nói ngại ngùng: "Đừng mà, nhiều người nhìn như thế, sao em không biết xấu hổ được? ÁI"

Chưa nói hết câu mà Tần Minh đã thả cô vào bồn tắm, đổ thêm nhiều sữa tắm sau đó Tần Minh cũng vào theo.

"Á"

Nhiếp Hải Đường ngẩng đầu hít sâu, không hiểu gì, vừa sờ bọt trên đầu vừa hỏi: "Tần Minh! Em không có quần áo để thay"

Tần Minh dí đầu cô ấy xuống, nói: "Đừng ồn ào! Họ vào rồi"

Nhiếp Hải Đường bị dí xuống dưới và hiểu ra ngay Tần Minh đang muốn giấu cô.

Cô cũng phối hợp bị động: "Õi...

Anh để em lấy hơi cái đã"

Kẽo kẹt, cửa mở, một nhóm người đổ xô vào.

Cảnh sát, người nhà và họ hàng của Nhiếp Hải Đường, có cả nhân viên khách sạn nữa.

Tất cả họ chạy thẳng vào trong phòng tắm.

Vào trong chỉ thấy Tần Minh cầm điện thoại bật nhạc mở loa to nhất, gật gù hát theo: "Nếu không phải bỗng nhiên em xông vào cuộc đời tôi, sao tôi lại bỏ nếp sống cô đơn bao lâu nay...

Lúc nào em cũng nói yêu tôi, nhưng hành động yêu tôi em chẳng bao giờ làm...

Ôi! Mọi người có việc gì vậy?"

Tần Minh nhìn mọi người xông vào trong "ngạc nhiên": "Sao mọi người theo tôi đến đây?"

Một cảnh sát lấy một cái máy theo dõi ra khỏi quần áo của Tần Minh, hoá ra Tần Minh đã bị giở trò mà không hay biết.

Tần Minh tức giận: "Nghi ngờ tôi vậy nhốt tôi là được, sao phải chơi trò này.

Mẹ Nhiếp Hải Đường chất vấn: "Con gái tôi đâu Tần Minh? Rốt cuộc cậu bắt con bé đi đâu rồi? Con bé vô tội, có gì cậu trút lên tôi này."

Tần Minh rất muốn nói rõ chân tướng sự việc nhưng anh không thể nói được.

Anh đâu thể nói câu đại loại như con gái cô đang ôm eo cháu nín thở trong nước, làm cháu sắp có phản ứng sinh lý, không, là đã có phản ứng sinh lý chứ? Tần Minh đã được giác ngộ câu một lời nói dối sẽ cần lấp đầy bởi vô vàn lời nói dối gượng gạo.

Chuyện đã đến nước này, anh cũng quyết tâm: "Cháu không bắt cóc con gái cô! Cháu nói câu này bao nhiêu lần rồi, mong nhà cô lục soát khắp phòng rồi đi cho.

Cháu cần tắm, hay là mọi người nhìn cháu tâm?"

Nói rồi Tần Minh đứng phất dậy, cơ thể trần truồng nhưng dính rất nhiều bọt, che hết được những chỗ cần che.

Tần Minh đứng lên, mọi người né tránh ngại ngùng, có điều vẫn có nữ cảnh sát nhìn cơ thể Tần Minh thêm mấy bận.Tần Minh quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, tiện tay đóng cửa.

Anh hừ lạnh: "Định thấm vấn tội phạm? Cháu đã thành lập tội danh rồi à? Mọi người làm vậy hợp quy trình sao?"

Tất cả mọi người rất bất ngờ, cứ tưởng Tần Minh bắt cóc Nhiếp Hải Đường, lần theo dõi này sẽ thành công, vậy mà vẫn không tìm thấy Nhiếp Hải Đường.

Một cảnh sát cười bảo: "Làm phiên Tần Minh rồi, rất cảm ơn cậu đã phối hợp điều tra với chúng tôi"

Tần Minh trợn mắt nhưng vẫn nói năng tử tế: "Không sao đâu, hợp tác với cảnh sát là việc sinh viên chúng tôi nên làm.

Tôi cũng rất lo cho Nhiếp Hải Đường, hy vọng cảnh sát tìm thấy cô ấy sớm"

"Cậu ta nói dối!"

Nhiếp Chính Minh thở hồng hộc: "Kẻ nghèo như cậu ta sao thuê được phòng tổng thống đất này? Ai là người đặt phòng này?"

Nhân viên khách sạn nói: "Người đặt là Tần Minh"

Nhiếp Chính Minh bảo: "Cảnh sát, Tần Minh này bần hèn, là một sinh viên nghèo.

Bình thường chắt bóp tiền sinh hoạt, sao có tiền để mà hưởng thụ phòng tổng thống?"

Tần Minh hừ nói: "Tiền em kiếm từ làm thuê, em sẵn lòng cầm đi hưởng thụ.

Định là gọi bạn giường đến, các anh gây sự thế này bạn không dám đến.

Anh nên nghĩ xem bù đắp cho em thế nào đi"

Mẹ Nhiếp Hải Đường gần như suy sụp, lôi kéo khăn tắm của Tần Minh, hét: "Không, tôi không tin cậu! Là cậu bắt con gái tôi.

Cậu là đồ nghèo định trèo lên cao nhờ nhà giàu.

Con gái tôi hiền lành không hiểu sự đời mới bị cậu lừa.

Tất cả là tại cậu, tôi sẽ không tha cho cậu"

Nhiếp Chính Minh cũng nói: "Cảnh sát, nếu tạm thời không tìm thấy vậy nhốt cậu ta lại trước.

Chắc chắn đồng bọn của cậu ta không dám làm gì em gái tôi"

Tần Minh cáu, anh không buồn giải thích, anh cứu Nhiếp Hải Đường mà lại bị đổ oan thành tội phạm bắt cóc? Bất thình lình, điện thoại của ông Nhiếp Kiến Dân vẫn luôn im lặng đổ chuông.

Vừa nghe máy đã vang giọng nói quen thuộc: ˆAlo, ba ạ?"

Mọi người giật mình ngoảnh sang nhìn Nhiếp Kiến Dân.

Nhiếp Kiến Dân cầm điện thoại cũng hơi ngây người, đó là giọng con gái thật.

Nhiếp Kiến Dân nước mắt lưng tròng: "Con gái ngoan con đang ở đâu thế? Con không sao chứ?"

Nhiếp Hải Đường nói: "Con rất khoẻ, con không sao đâu ba.

Sáng nay gặp vài chuyện bất ngờ nhưng con đã được người ta cứu.

Bây giờ con đang trên đường về nhà.

Điện thoại của con hỏng nên không gọi về nhà được.

Đây là điện thoại con đi mượn của người khác"

Nhiếp Kiến Dân kích động: "Không sao thì tốt, con đang ở đâu thế? Ba qua đó đón con ngay"

Nhiếp Hải Đường nói: "Dạ? Con đang...

Con cũng không biết đây là đâu nữa, con không biết đường.

Đợi con đến bến xe sẽ gọi lại cho ba.

Ba yên tâm con không sao đâu, có gì về rồi nói chuyện nhé ba"

Cúp máy, không khí trong phòng hơi lúng túng.

Rõ ràng, tất cả mọi người đều đi lầm hướng và hiểu lầm Tần Minh.

Bấy giờ Tần Minh mới hiểu, vừa nãy anh quên không cầm điện thoại ra, chắc là Nhiếp Hải Đường đã dùng điện thoại của anh để giải vây giúp anh.

Tần Minh bỗng vui mừng khôn xiết, nói: "Hừ, hừ hừ.

Mọi người được lắm, đổ oan cho cháu lâu như thế, còn bắt cháu về đồn, bám theo cháu đến khách sạn, mọi người quá đáng quá.

Cô gái cháu hẹn cũng bị mọi người doạ Sợ chạy mất, mọi người đền người đi"

Một bác cảnh sát nói: "Chơi gái là phạm pháp đấy anh bạn."

Tần Minh giật mép, vội vàng sửa: "Hiểu lầm thôi bác, cháu chỉ hẹn bạn đến đây tâm...tâm sự về cuộc đời, trò chuyện về lý tưởng"

"Hì hì"

Một nữ cảnh sát bịt miệng cười trộm, hiến nhiên thật sự hiểu nhầm Tần Minh định chơi bời tối nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play