“Ông già, trong khoảng thời gian này, căn bệnh ung thư của ông cũng lấy
mất không ít thời gian của ông nhỉ? Ông cho rằng nên để công sức nhiều
năm của ông trở thành dã tràng xe cát, hay là sửa lại lập tôi trở thành
người thừa kế của ông?"
Khuôn mặt già nua của Thường
Hồng Hi nhìn vào màn hình máy tính thật lâu mới trầm ngâm nói: "Quân
Diệp à, từ nhỏ đến lớn cậu đều như vậy. Cậu luôn cảm thấy mình là người
kiểm soát mọi thứ, nhưng thực tế thường giáng cho cậu một đòn nặng. Sao
cậu mãi không sửa được cái tật này thế?"
Thường Quân Diệp căm tức đáp: "Nói thêm cũng vô ích. Ha ha ha, bất kể thế nào ông cũng không tìm được cậu ta đâu. Tập đoàn Thế Kỷ Hoàn Vũ không có người thừa kế,
những con cáo già trong hội đồng quản trị tối cao không có mục tiêu. Ông sẽ chết sớm thôi, cải cách sẽ thất bại. Ha ha ha, mọi thứ ông làm trong cuộc đời này đều uổng phí.
Thường Hồng Hi lắc đầu và nói: “Tôi sẽ không lập cậu làm người thừa kế.
Vẻ mặt của Thường Quân Diệp trở nên cứng đờ, dữ tợn nói: "Cha, tôi đã gọi
tiếng cha này hai mươi mấy năm, trong lòng tôi cũng coi ông là cha tôi
rồi. Chẳng lẽ chỉ vì lỗi lầm của mẹ, tình cha con hai mươi mấy năm cứ
xem như thế sao? Tôi có thể báo hiếu với ông cho đến tận khi ông lâm
chung, có liên quan gì chứ?"
“Nếu ông vẫn khăng khăng cố chấp,
tên Tần Minh đó sẽ chết. Ngược lại ông mà đổi ý, tôi sẽ giữ lại cái mạng chó của nó, cho nó một ít tài sản thừa kế, đủ để nó sống cả đời. Bằng
không, đừng trách tôi tàn nhẫn"
Thường Hồng Hi cười hờ
hững: "Nó không chết được. Nó là người thừa kế, nếu nó biến mất, người
của Hoàn Vũ sẽ đi tìm nó, mà cậu đã bị tôi cho vào danh sách đen, bị
người của Hoàn Vũ truy nã. Hẳn là bây giờ không biết... Khụ khụ... Không biết cậu đang trốn ở xó xỉnh nào rồi. Cho nên nếu tôi sắp chết, muốn
nắm được Hoàn Vũ thì phải giữ được mạng của Tần Minh. Vì vậy ngay từ lúc bắt đầu, Tần Minh sẽ không chết"
Thường Quân Diệp nổi
giận nghiến răng nghiến lợi. Đúng vậy, tình huống của anh ta quả thực
rất nguy hiểm, Tần Minh cũng là con át chủ bài để anh ta sống sót.
Cuộc thương lượng giữa hai cha con thất bại, Thường Hồng Hi đóng tín hiệu mạng, cả người phờ phạc đi rất nhiều.
Cấp dưới ở một bên hỏi: "Ông chủ, chúng ta có cần ra tay không?"
Thường Hồng Hi xua tay nói: "Không cần. Nó nắm giữ nhiều tài nguyên thế, sẽ
không chết dễ dàng như vậy. Kế hoạch của chúng ta tiến hành như bình
thường, sẽ xong nhanh thôi."
Cùng lúc đó, trên đảo Độc Xà nơi Tần Minh bị mắc kẹt, anh nhìn Hoàng Thư Đồng đang đi theo mình với tâm trạng phức tạp.
Hoàng Thư Đồng đã nhìn thấu sự khác biệt về thân phận của anh, nhưng vẫn yêu anh?
Tần Minh lập tức từ chối: "Cô là ngôi sao lớn, tôi chỉ là một tên nhà
nghèo. Chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới, không có kết quả
đầu"
Hoàng Thư Đồng nói: "Thế ư? Anh ăn ốc xong rồi đổ vỏ, đụng
chạm em đủ kiểu, sau đó nói rằng tôi chỉ đang giả mạo Triệu Chính Ngôn
thôi, xin lỗi, chúng ta không có quan hệ gì cả, anh nghĩ rằng em có thể
chấp nhận sao?"
Tần Minh dứt khoát nói: "Không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Cô và Triệu Chính Ngôn có hôn ước, cô đừng quên"
Hoàng Thư Đồng đáp: "Mấy năm gần đây anh ta sa sút tinh thần, huỷ hoại hết
danh tiếng của mình. Bố mẹ em cũng hỏi em có muốn huỷ bỏ hôn ước hay
không. Thật ra em vẫn luôn do dự, cũng không phải vì rất yêu anh ta. Đó
là bởi vì có một hôn ước, có thể tránh khỏi bị nhiều người theo đuổi và
những rắc rối vô nghĩa.
“Nhưng khi anh xuất hiện, em thấy anh khác
hẳn họ. Khi ở bên anh, em không thấy khó chịu, em cũng đã từng phân vân
nhưng anh đã cướp đi nụ hôn đầu của em rồi, phải không? Em với anh còn
ngủ cùng.
Tần Minh bật lại: "Lần đó không phải ngủ kiểu kia”
Tần Minh nói: "Cô từ bỏ đi. Có người đã từng theo đuổi tôi như cô, nhưng đã thất bại.
Hoàng Thư Đồng ngạc nhiên: "Hả? Anh được hoan nghênh thế sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT