“Đánh người... bớ người ta, có tên dâm tặc đánh người này!”
Bốn cô gái liều sống liều chết túm lấy Tần Minh, còn có một nữ côn đồ còn sờ cả chỗ đó của Tần Minh.
Tần Minh không muốn làm lớn chuyện, chỉ dùng một phần sức để đẩy mấy người
này ra, nhưng mấy nữ côn đồ này lại cố sống cổ chết không thả anh ra,
mấy bộ móng hoắt của bọn họ sượt qua người anh, đau!
Tần Minh nổi giận, cứ thế dùng bạo lực, dù sao thì anh cũng không có nguyên tắc là không đánh phụ nữ.
Sau vài đường quyền thì mấy nữ côn đồ đã bị Tần Minh đánh nằm rạp hết xuống đất, hỏng hết cả lớp trang điểm, có người thì bị anh đánh chảy cả máu
mũi, có mấy người qua đường xông lên nói: “Này, sao cậu lại đánh người
thế? Một người đàn ông mà lại đi bắt nạt mấy cô gái à?”
Tần Minh cũng chẳng quan tâm, anh dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình, cứ vậy mà bỏ chạy.
Sau khi chạy xa rồi Tần Minh mới thở phào một hơi, tự giễu: “Mình đúng là
đi đến đâu là có chuyện đến đó, biết thế thì bảo người ta giao hàng đến
cho xong” “Tần Minh, anh đi đâu đấy?” Anh còn chưa kịp hít vào thì đằng
trước bất ngờ có người nói.
Cả người Tần Minh cứng đờ lại, giọng này nghe không giống Nhiếp Hải Đường lắm.
Tần Minh không còn ngây thơ như lúc nãy nữa, anh chỉ bình tĩnh nhìn sang
bên cạnh nhưng không lên tiếng trả lời. Anh chỉ thấy Thường Tuyết đi
đường vòng đến chỗ mình.
Tần Minh quay đầu nhìn xung
quanh, giả vờ hỏi: “Cô đang nói chuyện với tôi đấy à? Tôi tên là Triệu
Chính Ngôn, còn người cô vừa nói là ai, tôi không quen”
Thường Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thế à, tôi chợt nhận ra là anh nhìn rất giống
bạn trai tôi. “Bạn trai con khỉ!” Tần Minh rất muốn tát cô ta một cái,
chắc chắn là cô ta cố ý nói thế để thử anh.
Tần Minh
cười ha hả, tỉnh táo nói: “Thế à? Trùng hợp nhỉ. Vậy rốt cuộc thì các cô muốn gì? Tôi có làm gì các cô đâu, bắt nạt tôi như thể làm gì?"
Thường Tuyết nhếch mép: “Loại người vô dụng như anh sống là để mua vui cho
chúng tôi mà. Sao nào? Biến mất một tháng, tự dưng quay về thì lại đổi
tính rồi à? Nghe nói là anh còn nhận một người nào đó nổi tiếng lắm làm
thầy, giúp nhà họ Tôn giải quyết tại họa, đồng thời còn kéo vốn đầu tư
về cho bố mình. Một người, chỉ trong một tháng mà thay đổi được nhiều
thế à? Anh bị bị tiên đế nào trong tiểu thuyết tiên hiệp đoạt xá hay gì? Rồi định nghịch tập như mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết đô thị à?
Ha ha ha ha."
Vẻ mặt Tần Minh biến sắc, những gì Thường Tuyết vừa nói, chứng tỏ rằng cô ta không tin rằng anh chính là Triệu Chính Ngôn.
Nhưng anh thật sự rất bất ngờ, rất hoảng sợ.
Triệu Chính Ngôn và Thường Tuyết không học cùng khoa, lại khác lớp, về lý mà
nói thì hai người sẽ không liên quan gì đến nhau mới phải, sao Thường
Tuyết lại thân với Triệu Chính Ngôn như vậy chứ? Thậm chí cô ta còn biết hết mọi chuyện mà Tần Minh đã làm sau khi giả mạo Triệu Chính Ngôn nữa.
Tại sao Thường Tuyết này lại biết nhiều như thế?
Thường Tuyết thở sâu một hơi rồi nói: “Vậy bây giờ anh có thừa nhận mình là Tần Minh không hả?"
Tần Minh vẫn cố chối đến cùng: “Tần Minh là ai thế? Tôi không biết, hai
người thân nhau lắm à? Anh ta nhìn giống tôi đến thế cơ à?”
Thường Tuyết nheo mắt lại, biểu cảm của cô ta như muốn nói, đúng là chưa thấy
quan tài thì chưa đổ lệ: “Trên vai trái gần chỗ sau lưng anh có một hàng dấu răng, là do tôi cắn, khi đó còn chảy máu đầm đìa. Từ đó đến giờ mới có vài năm thôi, chắc hẳn là vẫn còn sẹo khá rõ đấy. Anh vạch vai trái
xuống cho tôi xem đi
“.”
Tần Minh hơi giật giật vai trái theo bản năng, hình như... cái này thì anh không giấu nổi nữa rồi.
Bây giờ thì Tần Minh cũng chẳng nhớ là tại sao hồi lớp mười mình lại đánh
nhau với Thường Miểu Miểu, dù sao thì chuyện đó cũng xảy ra như cơm bữa. Tần Minh nhớ là lần đó Tần Minh nhào vào người Thường Miểu Miểu, nhưng
Thường Miểu Miểu lại cắn anh một nhát vào vai trái, máu chảy đầm đìa,
miệng vết thương sâu hoắm.
Nhưng đó cũng chỉ là một
trong số rất nhiều vết thương trên người Tần Minh, nên anh cũng chẳng để ý đến nó cho lắm, nào ngờ hôm nay lại bị Thường Tuyết nói đích danh ra.
Tần Minh nghĩ thầm: “Nói vậy, cô ta chắc chắn là Thường Miểu Miểu rồi,
chẳng qua là đổi cái tên khác mà thôi. Nhưng dù vậy thì mình vẫn không
thể thừa nhận được. Lão già chết bầm Trương Toàn Chân, rốt cuộc thì bao
giờ ông mới áp dụng kế hoạch của mình vậy, ông đây đóng giả người khác
cũng vất vả lắm đấy”
Tần Minh chỉnh đốn lại cảm xúc: “Thường Tuyết, cô lên cơn điên gì đấy? Tôi không ở lại đây nói chuyện với cô nữa đâu, tránh ra”
Thường Tuyết chống nạnh, nói: “Tôi không đi! Nếu như anh là Triệu Chính Ngôn thì sao lại cầm ảnh chụp ám sát của tôi bên người?"
Vậy nên Tần Minh báo cảnh sát, sau đó quay lại trường.
Đùa chứ, mặc dù hai người là thanh mai trúc mã với nhau, nhưng đồng thời
cũng là oan gia, không phải là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, mà là đánh vỡ đầu nhau từ nhỏ đến lớn.
Tần Minh cũng không muốn liên quan gì đến chuyện của Thường Tuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT