"Cút cút cút, chặn trước cửa là chặn tiền tài đó hiểu không?"
Vài tên vệ sĩ mặc đồ bình thường đứng trông chừng trước cửa Tiểu Bảo Lầu
thấy Tần Minh không chịu đi, thái độ trở nên hung hăng hơn, xắn tay hùng hổ giống như muốn đánh nhau.
"Phụt, đồ ở Tiểu Bảo Lầu chúng
tôi, người không có tài sản trên trăm triệu thì không vào được, những
thứ anh mua được chắc cũng chỉ có một hai món thôi. Dạng công tử bột ăn
chơi như anh, anh nghĩ cầm mấy trăm nghìn là có thể dẫn gái đến đây khoe khoang kiến thức à? Cùng lắm chắc mua được nắp tách trà, ha ha ha.
"Còn giả làm ông lớn à? Gọi điện thoại kêu người đến đóng cửa hàng của
chúng tôi? Anh mà gọi được cảnh sát đến đây, tôi trồng cây chuối tiểu.
Anh có biết khách hàng của chúng tôi có thân phận thế nào không?"
Vừa dứt lời, Tôn Nhân Binh bước từ trong ra, thấy Tần Minh, ông ta vui vẻ
tiến lên nói: "Đại ca, anh cũng thích đến đây đào đồ cổ nữa à?"
Đám vệ sĩ mặc đồ bình thường thấy thế thì trợn mắt há mồm, mới nói câu trồng cây chuối tiểu xong.
"Tôn, cục trưởng Tôn... Sao lại là ông?"
"Cục trưởng Tôn là bạn của cậu à...
Tần Minh nói: "Đóng cửa hàng này cho tôi, anh làm được không?"
Tôn Nhân Binh nhíu mày, nhận ra vài tên đàn em có mắt như mù đã đắc tội Tần Minh, ông ta vội nói:
"Đại ca, anh muốn đóng cửa hàng này thì dễ thôi mà. Tôi sẽ gọi người
đến ngay, trước khi người đến tôi sẽ thay đại ca xử vài tên không có
mắt.
"Khoan, đừng mà cục trưởng Tôn. Chúng tôi không biết anh ta là bạn ông mà "
Anh, chúng tôi có mắt mà không có tròng. Anh à chúng tôi sai rồi, chúng tôi sẽ trồng cây chuối tiểu ngay"
“Anh, đừng đóng cửa hàng của chúng tôi mà. Ông chủ Đổng sẽ không tha cho chúng tôi, chúng tôi chỉ kiếm miếng ăn thôi."
Vài tên vệ sĩ trông cửa thấy chuyện là lạ, anh chàng trông giống công tử
bột ăn chơi lại làm một người có tiếng nói ở Bắc Kinh như cục trưởng Tôn phải gọi là đại ca, lai lịch anh ta lớn đến mức nào?
Vội vã quỳ xuống xin lỗi, khóc sướt mướt xin lỗi.
Tần Minh cũng không muốn làm thật, anh hỏi: "Tôi còn cần thư mời không?"
"Không cần, không cần, anh là bạn của cục trưởng Tôn nên có thể vào"
Tần Minh cười đắc chí, vỗ Tôn Nhân Binh, nói: "Tên của ông cũng hữu dụng thật, đúng rồi, ông đến đây làm gì vậy? Sa đoạ hả?"
Khóe miệng Tôn Nhân Binh giật giật, thầm nghĩ đại ca à anh đừng nói bậy bạ, dễ có chuyện lắm đấy.
Ông ta giải thích: "Ông Đổng là bạn của tôi, tôi đến đây tham gia buổi đấu
giá đặc biệt, định mua một món đồ quý làm quà tặng lại cho Tôn Chính
Nghĩa. Dù sao ông cụ cũng thuộc bậc cha chú, quà tệ quá cũng không hay
lắm"
Nói xong, Tôn Nhân Binh lại đưa mắt nhìn sang Dương Hiểu Huyền, nói: "Chào mừng Tôn Chính Nghĩa trở về nhà họ Tôn của chúng ta."
Dương Hiểu Huyền không thể hiện cảm xúc gì.
Tần Minh sực tỉnh, trùng hợp thật nhỉ, anh hỏi: "Vậy ông có gặp người nhà họ Lâm ở Tương Tây không?"
Tồn Nhân Binh nói: "À, có gặp, tôi còn nói cho họ biết chuyện cô Lâm đang đi theo anh học tu hành nữa"
Lòng Lâm Vũ Nhu hơi hoảng, khó khăn lắm cô ta mới có cớ để ở lại bên cạnh
Tần Minh. Nếu bị Tần Minh đưa về, thậm chí cô ta còn nghi ngờ sau này
mình sẽ không còn qua lại Tần Minh nữa.
Đoàn người lên lầu, trong một hành lang rất dài, bỗng có một căn phòng mở cửa. "Ha!" Hai cánh tay già nua chộp lên gáy Tần Minh!
Chuyện xảy ra bất ngờ, Tống Dĩnh đứng bên cạnh Tần Minh, đỡ không kịp nên gáy của Tần Minh đã bị bàn tay già nua kia bóp.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dương Hiểu Huyền chợt duỗi ngón tay ra,
dường như điểm trúng huyệt của cánh tay kia nên cánh tay già nua đó rụt
lại nhanh như chớp. "Võ tốt đấy." Người duỗi tay đó hô lên.
Tần Minh cũng bất ngờ, anh nói: "Chị Bạch Anh, chị biết nắm bắt cơ hội thật.
Chị Bạch Anh cười toe toét nói: "Ha ha, nhóc con, lời thoả thuận ban đầu có được tính không?"
Tần Minh đắc chí nói: "Tính chứ, bây giờ tôi có hai cao thủ ở đây. Nếu chị
có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ đồng ý với chị. Vấn đề là chị có thể đánh
với tôi được hay không? Tôi đâu nói là tôi sẽ không tìm người giúp"
Dương Hiểu Huyền nhíu chặt mày, nói: "Đây là cao thủ mà cậu nói với tôi? Chỉ
cần tôi thắng bà ta là cậu sẽ đánh với tôi một trận? Sao lại là một bà
lão?"