Sáng hôm sau, lúc Tần Minh tỉnh dậy thì Hoàng Thư Đồng đã đi rồi, để lại một tờ giấy nhắn bảo ra ngoài, đồng thời còn để lại một chiếc chìa khóa cho Tần Minh.

Tần Minh nghĩ ngợi rồi vẫn cầm lấy, sau này có thể để cho Triệu Chính Ngôn mà, tên đó bảo sẽ về từ hôn.

Tần Minh về đến trường, học xong thì bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giúp Lâm Vũ Nhu tìm người nhà, sau đó thuyết phục nhà họ Lâm cho Lâm Vũ Nhu quay về, nếu không sẽ phải đi theo mình mãi à. “Tần Minh, anh về rồi à?”

Lâm Vũ Nhu vừa thấy Tần Minh thì mừng rỡ, sau đó lập tức bày ra vẻ mặt đượm buồn, nói:

“Thơm thật đấy” “Cái gì thơm?” Tần Minh liếc nhìn cô ta, cố ý giả vờ không biết.

Lâm Vũ Nhu sáp đến gần Tần Minh rồi ngửi cơ thể anh, chua chát nói:

“Mùi thơm của phụ nữ đấy. Chắc không phải tối qua anh ngủ ở ký túc xá nữ đấy chứ?”

Tần Minh đáp: “Sao có thể chứ!”

Lâm Vũ Nhu thầm cười: “Đó không phải cô Nhiếp, đó là vợ chưa cưới của người khác. Dù sao thì hình như tối quá cô chủ nhà họ Tôn tăng ca rồi”

Khóe miệng Tần Minh giật giật, Lâm Vũ Nhu đều đoán được hết rồi?

Tần Minh nói: “Tôi làm gì không liên quan đến cô”

“Hừ.”

Lâm Vũ Nhu hờn dỗi, nói:



“Phải phải phải, tôi chỉ vô duyên vô cớ đi lo lắng cho anh cả đêm, còn ngủ không ngon, không liên quan gì đến tôi.”

Thấy thái độ như làm nũng của Lâm Vũ Nhu, Tần Minh lại mềm lòng.

Thực ra anh rất hưởng thụ cảm giác phụ nữ làm nũng với mình, bởi vì ỷ lại vào anh kiến anh có cảm giác chủ nghĩa đàn ông.

Tần Minh nói: “Nghĩ linh tinh gì thế, tối qua tôi chẳng làm gì cả. Phải rồi, trưa ăn gì?”

Lâm Vũ Nhu đáp: “Có thịt kho Đông Pha, gà Cung Bảo, vịt quay Bắc Kinh, chân giò ngâm tương, canh hầm... Vốn muốn làm thêm vài món nữa nhưng sợ ăn không hết.

Tần Minh nhìn trong ký túc xá có thêm nhiều dụng cụ nhà bếp và thức ăn đầy trên bàn, anh nói: “Mấy món này cũng ăn không hết đâu, đều là cô nấu à?”

Lâm Vũ Nhu kiêu ngạo, ưỡn ngực nói:

“Đúng vậy, anh nếm thử đi.” Tần Minh nếm thử rồi gật đầu bảo:

“Ừm, không tệ, ngon lắm. Không hề kém trình độ của Liêu Thanh Tuyền, rất ngon.

Lâm Vũ Nhu đang vui vì Tần Minh bảo ngon nhưng rồi đột nhiên nheo mắt lại, hỏi: “Liêu Thanh Tuyền là ai nữa?”

Tần Minh đáp: “Một người chị tôi quen, chị ấy là một giáo viên vũ đạo, nấu ăn rất ngon.

Lâm Vũ Nhu buồn bực chống cằm, vô cùng băn khoăn, rốt cuộc cô ta có bao nhiêu tình địch?

Thực ra Lâm Vũ Nhu đã tính rồi, trong tài liệu mà cô ta nắm giữ có Mộc Tiêu Kiều, Nhiếp Hải Đường và Tôn Thường Hi, hình như đều không biết xuống bếp, mà biết thì cũng không giỏi lắm. Cô ta thì rất giỏi nấu ăn nên muốn trổ tài, cuối cùng Tần Minh lại lỗi ra tên của một người phụ nữ khác.



“Ôi.”

Lâm Vũ Nhu hơi nhụt chí, nhìn người đàn ông trước mặt đang ăn rất ngon, cơn giận lúc đầu đã tan biến từ sớm rồi, thực ra trong lòng rất hài lòng.

Mặc dù là quan hệ lên xe trước mua vé sau, nhưng ở chung với Tần Minh, Lâm Vũ Nhu phát hiện anh rất có bản lĩnh, hơn nữa cũng rất dịu dàng với phụ nữ.

Ở cùng nhau, anh cũng không có suy nghĩ gì kỳ lạ với Lâm Vũ Nhu, càng không làm chuyện xấu với cô ta, xem như là quân tử.

Hơn nữa, Lâm Vũ Nhu biết bối cảnh của Tần Minh không hề đơn giản, mặc dù không rõ gia thế ra sao nhưng có thể bỏ ra mấy chục tỷ để cứu nhà họ Lâm thì chắc chắn đã có sự nghiệp khổng lồ của mình.

Quan trọng nhất đó là, anh là trò giỏi duy nhất của Trương Toàn Chân, rất nhiều gia tộc lớn ở phía Bắc Họa Hạ đều quen biết với nhân vật hàng đầu như Trương Toàn Chân, rất nhiều người mang nợ ân tình của Trương Toàn Chân.

Mạng lưới quan hệ này là sự giàu có vô tận và địa vị vô cùng cao.

Lâm Vũ Nhu cảm thấy Tần Minh thế nào cũng tốt cả, nhưng anh không thích cô ta, chỉ xem cô ta là bạn tốt.

Cô ta lén vuốt tóc soi gương, tự cho mình cũng là một người đẹp xuất sắc, trước khi mất đi sự trong trắng, năm nào cũng có không ít gia tộc giàu có mời người mai mối đến cầu hôn, quà tặng có giá trị cũng không dưới một triệu.

Không phải Lâm Vũ Nhu kén chọn, chỉ là cô ta thích tiếp xúc trước rồi mới chọn chồng hơn.

Bây giờ cô ta chấm Tần Minh, nhưng Tần Minh không thích cô ta.

Tần Minh nhìn Lâm Vũ Nhu rầu rĩ buồn bã, hỏi: “Này, sao cô không ăn đi? Chắc không phải cô bỏ trùng cho tôi đấy chứ?”

Lâm Vũ Nhu nghĩ ngợi rồi nói: “Tần Minh, ông nội tôi liên lạc với tôi rồi. Ông ấy nói, nếu tôi không kết hôn với anh thì ông ấy không nhận đứa cháu gái như tôi nữa”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play