Hoàng Thư Đồng ở phía sau ôm chặt lấy Tần Minh, cảm nhận được cơ thể mịn màng mềm mại, trái tim Tần Minh đập liên hồi, anh vô cùng căng thẳng, còn Hoàng Thư Đồng thì cười nói:

“Anh đúng là, chẳng hiểu gì cả, nhìn anh căng thẳng thế kia, tim còn đập nhanh như vậy.”

Tần Minh căng thẳng quá khiến Hoàng Thư Đồng hiểu lầm rằng Tần Minh lần đầu yêu đương, sự căng thẳng của lính mới, rất đúng với dự đoán của cô ta.

Dù sao thì lúc đầu hai người khá trong sáng, đính hôn không lâu thì xảy ra chuyện, sau đó ít khi qua lại với nhau, biểu hiện như lính mới của Tần Minh đã chứng tỏ anh không làm bậy ở bên ngoài.

Thế nhưng Tần Minh chột dạ nói: “Tôi... dù sao thì tôi cũng chưa từng yêu ai mà, cô không căng thẳng sao?”

Hoàng Thư Đồng ôm Tần Minh càng chặt hơn, xấu hổ nói: “Tất nhiên là tôi căng thẳng rồi, nhưng trước đây tôi đóng phim nhiều nên cũng hơi quen, vả lại là tôi chủ động, có thế nào tôi cũng phải ổn định cảm xúc chứ.

Một lúc sau, Hoàng Thư Đồng hỏi: “Triệu Chính Ngôn, chắc không phải anh không thích tôi chủ động thể này đấy chứ? Liệu anh có cảm thấy tôi không chừng mực giữ ý tứ không? Trước đây tôi quá rụt rè thì anh không để ý đến tôi, người trong nhà đều cười tôi có chồng chưa cưới mà chẳng khác nào không có, còn nói anh ghét tôi.”

Tần Minh nghĩ ngợi, sau này đổi lại thân phận thì người có được lợi chính là Triệu Chính Ngôn thật sự, có lẽ một trong hai người chủ động thì cả hai vẫn đi tiếp được, anh vui vì làm người tốt, anh nói:

“Không có chuyện đó, con gái chủ động là chuyện tốt. Sau này cô chủ động nhiều một chút đi.

Hoàng Thư Đồng nghe thế thì vui vẻ cong môi.

Cô ta cắn môi, lên tiếng: "Tắm sắp xong rồi, chúng ta... chúng ta vào bồn tắm nhé?”

“”



Tần Minh sầm mặt, thế này là chủ động quá đúng không? Ai mà chịu cho nổi chứ?

Đêm đen yên tĩnh, Tần Minh lật người đứng dậy đi ra ban công, gió lạnh thổi tới làm anh bĩnh tĩnh hơn, nhưng cảnh xuân quanh quẩn trong đầu vẫn khiến mạch máu anh căng phồng.

Bồn tắm không lớn nhưng vừa đủ cho hai người, Tần Minh vốn cũng sắp không nhịn nổi nữa, may mà có một cuộc điện thoại gọi Hoàng Thư Đồng ra ngoài, Tần Minh mới ‘được cứu.

Nhưng chỉ có một chiếc giường, nằm trong chăn, mượn cái cớ sưởi ấm, cơ thể mềm mại của Hoàng Thư Đồng rúc trong lòng anh, anh không từ chối được.

Cô ta ôm cánh tay anh, chạm vào đôi gò bồng mềm mại, ngửi mùi hương cơ thể khác biệt, Tần Minh vô cùng rối ren.

Nhân lúc Hoàng Thư Đồng đã ngủ, anh vội gọi điện cho Trương Toàn Chân ở thành phố Quảng xa xôi.

Tần Minh nói: “Alo, là tôi, khi nào thì thầy quay lại? Nếu tôi nhớ không nhầm thì thầy nói nhà họ Triệu sẽ nhanh chóng xảy ra chuyện lớn, đúng không?”

Trương Toàn Chân thở dài, nói: “Vốn là vậy, cuối cùng bị nhà họ Triệu xử lý, mất thời cơ rồi.”

“Ý gì?”

Tần Minh giật mình, gặng hỏi. “Ý là tiếp tục đợi” Trương Toàn Chân nói: “Nghe nói cậu giúp nhà họ Tôn, thằng nhóc cậu làm tốt lắm. Danh tiếng của cậu dần nổi lên ở Bắc Kinh rồi”

Tần Minh nheo mắt, nói: “Thầy đừng chuyển đề tài, tôi đã không muốn đóng giả người khác nữa rồi, rốt cuộc khi nào thầy mới tiến hành kế hoạch của thầy? Đừng cậy là thầy của tôi thì có thể sai khiến tôi mãi”



Trương Toàn Chân hờ hững nói: “Ừ, duyên phận đến thì tất thảy tự nhiên sẽ đến"

Tần Minh tức giận nói: “Cút, duyên phận không tới thì tôi phải sắm vai người khác mãi à? Ông có biết vừa rồi suýt chút nữa tôi không nhịn được không, sắp ngủ với vợ chưa cưới của Triệu Chính Ngôn rồi, tôi cũng là đàn ông, chuyện này không kiên trì được bao lâu đâu”

“Đây là bài tập rèn luyện ông trời dành cho cậu.”

Trương Toàn Chân nói đâu ra đấy: “Trời giao trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước tiên sẽ khiến người đó chịu nỗi đau khổ tâm trí. Một chút cám dỗ này mà cũng không cưỡng lại được thì cậu còn làm được chuyện lớn gì? Trên đời này không thiếu người đẹp, kẻ thù của cậu tặng cho cậu một người đẹp thì cậu đắm chìm vào đó sao?”

Tần Minh bực bội nói: “Ông đúng là nhảm nhí. Tôi không mắc cái bẫy này của ông, trò của ông viết hết trong sách, tôi đã đọc đi đọc lại bốn năm lần rồi, chuyện này có thể quơ đũa cả nắm được sao? Tôi còn phải tiếp tục đóng giả Triệu Chính Ngôn bao lâu nữa?”

Trương Toàn Chân suy tính, nói: “Không bao lâu nữa đâu, trước tết, tôi chắc chắn sẽ để cậu về nhà đón tết. Tôi tiếp tục tìm bước đột phá, cậu có thể tạo dựng tên tuổi trước, tiếp xúc với Triệu Tinh cũng được, người của tôi sẽ luôn theo cậu, âm thầm phối hợp với cậu, cứ yên tâm.”

Tần Minh khựng lại, vội hỏi: “Người của ông?

Ai?"

Tút tút... Điện thoại cúp rồi, rõ ràng Trương Toàn Chân sẽ không nói.

Tần Minh mắng mấy câu rồi lại gọi vào số của Triệu Chính Ngôn.

Ở đầu kia điện thoại truyền đến giọng ngái ngủ của Triệu Chính Ngôn: “Alo? Ai gọi nửa đêm vậy?”

Tần Minh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Là tôi! Triệu Chính Ngôn, thân phận của tôi dễ dùng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play