Nắm đấm tung ra trước, bước chân theo sát phía sau, vậy mà lại nhằm thẳng vào yết hầu của Tần Minh.

“Cẩn thận!”

Tôn Thường Hi và Lâm Vũ Nhu đồng thời kêu lên.

Hét xong, hai người họ lại nhìn nhau, dường như họ cảm nhận được được thứ tình cảm nào đó trong đôi mắt của đối phương.

Ngay khi tiếng hét vừa dứt, nằm đấm của A Huyền sượt qua má Tần Minh, đòn quyền xé gió. Tần Minh cảm nhận rõ ràng sức lực mạnh mẽ của gã, vì thế mà mặt anh rách ra và đổ máu.

Bịch!

Nhưng Tần Minh cản được đòn tấn công này, tuy anh học Thái cực tán thủ chưa lâu nhưng về khoản đánh đấm phố chợ thì anh lành nghề vô cùng.

Trong khoảnh khắc đỡ được nắm đấm của đối phương, Tần Minh lập tức nhào lên và dùng hết sức toan đẩy A Huyền ngã xuống đất.

Tuy nhiên A Huyên có dày dặn kinh nghiệm, đôi chân vững chắc, cơ thể liên tục lùi về sau, tuyệt nhiên không bị Tần Minh đẩy ngã.

Mà trong nháy mắt gã xoay người lại, nhanh chóng vòng ra sau lưng Tần Minh, tiếp đó đập cùi chỏ xuống lưng anh một cách tàn nhẫn.

“Á! A!”



Tần Minh ăn đòn đau ngay giữa lưng, anh phun ra một búng máu, cơ thể ngã nhào về phía trước.

“Ôi!”

Người nhà họ Tôn thấy Tần Minh lại bị đánh trúng thì vô cùng lo lắng, anh sắp ngất xỉu và chắc chắn những người này sẽ mất đi trụ cột của họ.

Từ khi trông thấy ông cụ Tôn, họ chưa hề nói câu nào, có lẽ là bị cho uống loại thuốc nào đó.

Nếu không có Tần Minh vẫn luôn giúp đỡ họ, sợ rằng ba anh em lại cãi vã, khiến cho Tôn Chính Nghĩa thấy được trò hề của nhà họ Tôn.

A Huyền hếch cằm đầy ngạo mạn, gã nói với giọng điệu khinh thường: “Chỉ là một kẻ mới học võ mà sức mạnh lại khiến người ta bất ngờ đấy. Xem động tác của cậu, trình độ đánh đấm cùng lắm cũng chỉ bằng đám du côn đầu đường xó chợ thôi, chỉ dựa vào sức lực thì không thắng được bất kỳ ai đâu?

“Khụ, khu, khụ”

Tần Minh họ sù sụ, rồi lại phun ra một búng máu.

Anh lau miệng, nói: “Anh đắc ý gì hả? Cũng chỉ gái ngứa cho tôi thôi, tự tin ở đâu ra thế?”

Con ngươi của A Long co lại, như thế rồi mà vẫn đứng lên được ư? “Cấu ấy làm bao cát từ nhỏ đến lớn à?”

Anh ta thắc mắc.

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn Tần Minh chẳng khác gì bao cát cả.



Lúc còn rất nhỏ, Tần Minh chính là “trẻ hư” không có ba mẹ quản giáo ở thị trấn Bạch Thủy.

Mẹ anh bị bệnh nặng nằm liệt giường quanh năm, chỉ có thể làm chút việc lặt vặt trong nhà, ba anh phải làm việc nuôi năm miệng ăn, rồi còn phải đóng tiền cho con đi học, làm công cho Dương Cường Kiên mỗi tháng cũng chỉ kiếm được hơn hai nghìn tệ ít ỏi, thỉnh thoảng lại còn phải đi làm bất cứ lúc nào, làm gì có thời giờ quan tâm Tần Minh?

Thuở nhỏ anh cũng không bị người khác căm ghét lắm, nhưng Dương Uy ỷ vào trong nhà có tiền nên thường xuyên bắt nạt mấy đứa trẻ bằng tuổi, lâu dần hắn ta cũng gặp phải rắc rối.

Mà anh hay đi cùng Dương Uy, thế là hai người cùng bị đánh.

Đương nhiên, Tần Minh cảm thấy anh chưa từng bắt nạt ai thì tại sao cũng bị đánh? Anh phản kháng luôn, mà càng phản kháng thì càng bị đánh tàn nhẫn hơn, và anh cũng chọc giận nhiều người hơn.

Dương Uy đã biết sợ, không dám ngang ngược bắt nạt người khác, còn Tần Minh càng đánh càng hăng, cuối cùng còn trở nên nổi danh, dăm ba bữa lại bị thương là chuyện thường. Anh chính là tiểu bá vương thị trấn Bạch Thủy.

Sau đó anh còn gặp được một cô gái cũng rất lợi hại, tên là Thường Miểu Miểu.

Hai người họ đánh nhau suốt bảy, tám năm liền từ cấp một lên đến cấp hai, thông thường là đối phương đông người, quân số bên Tần Minh ít hơn nên hay bị đánh.

Đòn cùi chỏ của A Huyền khi nãy quả thật rất lợi hại, nhưng với Tần Minh mà nói đó không phải vết thương trí mạng.

Tần Minh lại đứng dậy, điều này khiến mọi người ngạc nhiên lần nữa.

Họ không thể phủ nhận người đàn ông tên là A Huyền kia rất mạnh, hơn nữa đòn tấn công trúng lưng vừa rồi mạnh đến mức xuyên tim, thế nhưng Tần Minh vẫn đứng vững được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play