Bạch Ngọc Thuần mời Tần Minh, Hà Mộng Cô mẹ của cô ấy không có ý kiến gì, chỉ duy nhất có chị dâu của cô ấy là rất khó chịu.
Chị dâu Bạch cằn nhằn: "Đi gì mà đi? Lần trước lúc ở quán bar, thằng nhóc này thấy em sắp chết cũng không chịu cứu.Rõ ràng Thuần Thuần có tiền có thể tạm hoãn trả nợ một thời gian.Nhưng cậu ta cứ nhất quyết kéo Thuần Thuần lại, không quan tâm tới em"
Bạch Đại Hữu liếc nhìn Tần Minh rồi hất cảm, lông mũi hướng lên trời và bực bội nói: "Thằng nhóc thối, nhìn mày nghèo thế này, có phải ngầm trúng em gái tao không?"
Tần Minh nheo mắt.
Hai vợ chồng này đúng là một cặp điêu toa, xứng đôi nhất thiên hạ.
Tần Minh bất ngờ khi nhìn thấy Bạch Đại Hữu này.
Ban đầu anh nhìn Hà Mộng Cô - mẹ của Bạch Ngọc Thuần trông quá bình thường, cho rằng lúc bà ta còn trẻ cũng từng xinh đẹp, chỉ là làm việc quá vất vả nên tới khi già mới thay đổi.
Hôm nay anh nhìn thấy Bạch Đại Hữu trông quá nghèo khó, bị rỗ đầy mặt, răng xỉn, lông mũi thò cả ra ngoài.
Anh cũng nghi ngờ có phải Bạch Ngọc Thuần bị bọn họ nhặt về không? Đột biến gien thế này cũng quá lợi hại nhỉ? Hay ba của bọn họ đẹp trai số một thế giới? Thôi quên đi.
Tần Minh cảm thấy mình hỏi trong trường hợp này thì không thích hợp lắm.
Nhưng anh cũng không phải là người chịu thiệt: "Sao thế? Tiền lãi mười ngàn mốt của anh tháng này đã đưa cho Niên Lão Lục xu nào chưa? Ông ta có tìm người tới đâm anh không? Khi anh rời khỏi quán bar đã thiếu một ngón tay hay một sợi tóc vậy?"
Chị dâu Bạch khinh miệt "xì"
một tiếng, nói với giọng điệu vô cùng ghét bỏ: "Chuyện này...
chuyện này là người ta đột nhiên tốt bụng hoặc sợ chọc phải cảnh sát, liên quan gì tới cậu.
Cậu bớt dát vàng lên mặt mình đi.
Con lừa ngốc nhà anh nói gì đi chứ? Em gái anh đã bị người ngoài này lừa rồi, rau trắng tốt đều cho ăn mày đẩy"
Mặt Bạch Ngọc Thuần sa sâm xuống.
Cải trắng tốt cho ăn mày đẩy gì chứ? Cô ấy cảm thấy chị dâu nói những lời bỉ ối như vậy trước mặt mình, quá sỉ nhục mình rồi.
Nhưng cô ấy vừa nhìn thấy anh trai và chị dâu lại héo, biến thành một con thỏ ngoan ngoãn.
Bạch Đại Hữu nói: "Thäng nhóc, mày mua xe chưa?"
Tần Minh läc đầu.
Cá nhân anh đúng là không mua xe, nhưng hôm nay đã tính mua một chiếc xe nội địa khiêm tốn một chút.
Hơn nữa anh có một chiếc xe, sau này ra ngoài không bị người ta chế giễu là kẻ nghèo hèn kém cỏi, có thể bớt chút rắc rối.
Bạch Đại Hữu lại hỏi: "Vậy mày có nhà ở thành phố Quảng không?"
Tần Minh cũng lắc đầu.
Cá nhân anh không mua nhà.
Nhưng sau hôm nay anh cũng có ý định này.
Trang viên trong khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn đã trở thành mục tiêu quá lớn, anh rất dễ bị người ta nhìn ra được thân phận.
Anh cũng cần phải mua một căn nhà mới, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Bạch Đại Hữu lại hỏi: "Mày có tiền gửi tiết kiệm không?"
Cái này thì Tần Minh gật đầu.
Lúc trước anh yêu cầu Tổng Dĩnh chuyển qua năm trăm nghìn, thật ra còn chưa động tới tiền trong thẻ của anh.
Anh chỉ mới thưởng cho bạn học Trương Tiểu Nghiên khi livestream, không tiêu hết bao nhiêu.
Sau đó, anh mượn danh nghĩa chứng khoán đưa Nhiếp Hải Đường một triệu, cô trả lại cho anh một trăm nghìn xem như tiền công.
Cho nên anh vẫn còn hơn ba trăm ngàn.
"Hừ, một tên quỷ nghèo."
Chị dâu Bạch chế giễu.
Tần Minh cảm giác không đúng.
Vợ chồng bọn họ định chế giễu anh, để anh biết khó mà lui à? Không ngờ, Bạch Đại Hữu kích động chà xát tay và bước tới nói: "Em có bao nhiêu? Giang hồ cấp cứu cho anh mượn trước đi.
Em cũng biết anh vay nặng lãi năm trăm nghìn đấy.
Em viết giấy nợ rồi cho anh mượn.
Chờ anh thắng tiên sẽ trả lại cho em.
Thể nào? Em mà đồng ý thì sau này anh sẽ không để ý tới chuyện em yêu em gái anh nữa"
"Anh!"
Bạch Ngọc Thuần trái lại thấy e thẹn và giậm chân cáu giận, nhưng không ngờ lại không phản đối.
Tần Minh đen mặt.
Vợ chồng nhà này người nào người nấy đều thần kinh, cũng không hành động theo lẽ thường.
Chị dâu Bạch vẫn rất căm giận Tần Minh, nói: "Cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Có hai chục nghìn thì xem như em thua"
Bạch Ngọc Thuần bất mãn nói: "Tần Minh biết chơi chứng khoán, còn rất lợi hại đấy.
Anh ấy còn làm thêm, chắc chắn tích góp được không ít tiền đâu"
Tần Minh kinh ngạc nói: "Em nghe được ở đâu vậy?"
Bạch Ngọc Thuần xấu hổ mím môi: "Cháng phải anh mua cho em một cái điện thoại smartphone à? Em lên diễn đàn của trường, phát hiện ra rất nhiều bài đăng có liên quan tới anh"
Thời gian trước, Tần Minh thật sự là một "người có tiếng tăm"
trên diễn đàn của trường.
Nhưng cô nhóc này xem xong những chuyện trước kia của mình mà có vẻ không giận lắm, trong lòng anh cũng thấy thoải mái.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, Bạch Ngọc Thuần là loại người làm người ta nhìn đã muốn bắt nạt, đồng thời cũng có cảm giác muốn che chở.
Trong nháy mắt, Tần Minh có ấn tượng khá hơn với Bạch Đại Hữu kỳ lạ này.
Tần Minh vẫn luôn xem thường chuyện khoe khoang, nhưng hôm nay lại không nhịn được rút điện thoại di động ra, mở banking khoe khoang: "Không nhiều, chỉ hơn ba trăm ngàn thôi."
"Bịch"
một tiếng, chị dâu Bạch đã quỳ xuống, vừa khóc vừa kêu rên: "Người anh em, chị dâu sai rồi.
Chị dâu chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn hay ghen ty, đố kỵ với sự xuất sắc của cậu thôi.
Lúc trước cậu đã cứu chị ở quán bar, chị dâu còn oán trách cậu.
Thật ra chị dâu biết cậu hi vọng chị dâu hối cải.
Nhưng chị dâu đã hối cải để làm người mới rồi.
Chị dâu đã không đi chọc vào những thứ không sạch sẽ đó nữa.
Cậu giúp chị dâu đi"
Bạch Đại Hữu cũng kích động cầm tay Tần Minh nói: "Em rể à, em có thể cho anh mượn một chút không? Không cần nhiều đâu, một trăm nghìn là được rồi.
Anh sẽ viết giấy nợ cho em.
Đúng rồi, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm, hai anh em mình làm quen một chút."
Bạch Ngọc Thuần vừa nghe vậy thì lập tức xấu hổ đến đỏ cả mặt: "Ôi, anh...! Anh nói linh tinh gì đấy"
Tần Minh dở khóc dở cười.
Người nhà này đúng là dở hơi.
Anh bỏ qua chuyện bọn họ gây âm ï trong bệnh viện đã là quá thương xót rồi.
Tần Minh tất nhiên sẽ không dễ bị mắc lừa.
Trước đây hai vợ chồng này đã lấy tiền giả lừa Bạch Ngọc Thuần, không để ý tới sống chết của mẹ giả.
Bây giờ bọn họ thấy tiền thì sáng mắt, bán luôn em gái.
Lúc này, Hà Mộng Cô mới đi tới và nói: "Ôi, mấy đứa trẻ các con đứng ở cổng bệnh viện làm gì thế? Dì Liên của các con đến rồi.
Cả nhà bọn họ còn lái xe tới đấy"Một nhóm người đi ra đầu đường, chỉ thấy hai vợ chồng già đứng bên cạnh một chiếc Honda Greiz.
Trong xe, một cô gái đang ngồi nghịch điện thoại di động với vẻ rầu rĩ, không vui.
Hà Mộng Cô nhiệt tình bước tới nói: "A Liên, Đại Bằng, Thuần Thuần, mau chào đi"
Bạch Đại Hữu bình thản chào một tiếng: "Dì"
Bạch Ngọc Thuần lại lễ phép hơn nhiều: "Cháu chào dì Liên, chào dượng, chào chị Đào.
Thật ngại quá, đã làm phiền mọi người phải tới đây"
Dì Liên ăn mặc rất mốt kia là Hà Mộng Liên.
Bà ta vừa vuốt tóc vừa nói: "Không có gì.
Ôi, ai bảo mẹ cháu là chị của dì chứ! Bọn dì chỉ có hai chị em, nếu đều ở trong thành phố Quảng thì đù sao cũng phải chiếu cố lẫn nhau"
Chị dâu Bạch bực bội nói khẽ: "Chiếu cố cái rằm! Trước đây mẹ nằm viện chỉ ném cho một nghìn, còn nói là tiền mai táng đấy.
Vậy cũng gọi là chiếu cố à?"
Cô ta nói không to nhưng ai cũng nghe được.
Tạ Quảng Khôn thấy mất mặt nói: "Được rồi, đừng đứng ở bệnh viện nói chuyện nữa.
Mọi người lên xe đi.
Bạn trai của Đào Đào đã đặt chỗ trong quán trà rồi.
Đúng rồi, các người có xe không?"
Hà Mộng Liên tức giận nói: "Bọn họ làm gì có xe? Có xe cũng cầm đi đánh bạc rồi.
Tiểu Thuần, cháu với mẹ cháu lên xe.
Thằng nhóc này là bạn trai của cháu phải không? Anh cháu không phải bị thương sao, bảo cậu ta giúp anh cháu là được"
Bạch Đại Hữu lập tức nói: "Đi đâu ạ? Không nói luôn ở quán cơm gần bệnh viện được sao? Quán trà đắt như vậy, cháu làm gì có tiên?"
Tạ Quảng Khôn khinh thường nói: "Tôi đương nhiên biết cháu không có tiền.
Nhà các cháu có bao giờ có tiền chứt? Bữa cơm này sẽ do chúng tôi mời."
Hà Mộng Liên trợn trừng mắt, bực bội nói: "Còn không phải sao? Mấy năm ông Tạ nhà dì càng lúc càng kiếm được nhiều, bởi vậy mới mua chiếc xe mới đấy.
Đương nhiên, Đào Đào nhà dì còn bản lĩnh hơn.
Bạn trai của con bé là một cậu chủ con nhà giàu lái BMW đấy? Hà Mộng Liên càng nói càng cao hứng, vô cùng kiêu ngạo.
Bà ta đột nhiên nhắc tới chị cả Hà Mộng Cô: "Chị, không phải em muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng đàn ông Sợ vào sai ngành, phụ nữ sợ gả nhầm chồng.
Trước đây chị không nên lấy tên khốn kiếp Bạch Kính Đình kia.
Trước đây ai cũng nói chị gả tốt, em gả sai, ha ha.
Bây giờ tên khốn Bạch Kính Đình này nợ ngập đầu, người cũng mất rồi."
Cô Bạch không nói được lời nào, chỉ liên tục gật đầu.
Trên ghế lái phụ, Tạ Đào nổi giận nói: "Mẹ, các người nói chuyện xong chưa? Đến quán trà lại nói chuyện tiếp không được à? Bạn trai con chờ tới mất kiên nhẫn rồi, kiếm đâu ra lắm chuyện thế"
"Được được được, đi thôi"
Tạ Quảng Khôn nói: "Ôi, các người có xe không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT