Tôn Thường Hi bước lên phía trước và hỏi, "Vậy giờ cậu đến đây, chắc hẳn đã có kết quả gì rồi? Hôm nay trước khi sử dụng xe, cha tôi đã phát
hiện có một quả b được gài trong đó. Suýt chút nữa ông ấy đã đi đời nhà
ma rồi. Đây là một việc rất nghiêm trọng, nhưng chúng tôi vẫn chưa biết
kẻ đứng sau màn này là ai. Bên kia quá chuyên nghiệp, e là cả một tổ
chức.
Tần Minh đáp: "Hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho mọi người, tôi đã biết hung thủ đứng phía sau màn là ai"
Phụt!
Tôn Nhân Binh đang uống nước, nghe được lời của Tần Minh thì phun thẳng một ngụm nước ra ngoài. Khuôn mặt vuông vức hùng hùng hổ hổ lên tiếng:
“Không thể nào, cậu đừng nói nhảm nữa. Có phải cậu biết tôi sắp bắt được thủ phạm nên sợ tôi sẽ phá vỡ danh tiếng của cậu không?"
Tần Minh cười nhạt, chắp hai tay để sau lưng, làm ra phong thái của cao
nhân thế ngoại nói: "Sao phải vậy? Tôn Nhân Binh, anh chỉ biết được kẻ
tình nghi gài b, không nhất định biết được hung thủ giấu mặt đẳng sau.
Nhưng tôi lại biết rõ tên thủ phạm đứng đằng sau tất cả kế hoạch này.
Mọi người trong nhà họ Tôn đều kinh hãi nhìn nhau, chuyện này làm sao có thể? Chỉ với thời gian một đêm?
Ông cụ Tôn cũng nửa tin nửa ngờ, đây có phải là quá lợi hại không? Đến Trương Toàn Chân còn chưa chắc có khả năng này?
Tôn Thường Hi lại rất tin tưởng Tần Minh, hỏi: "Mau nói cho tôi biết là ai
đi. Tại sao chúng tôi dùng nhiều mối quan hệ như vậy mà vẫn không tra
ra?"
Tần Minh thong dong đáp: "Mọi người đừng hoảng hốt. Cứ tới xem bàn thờ tôi sắp đặt ngày hôm qua, rồi mọi người sẽ tự hiểu ra."
Trong lòng mọi người mang theo nghi ngờ, cùng nhau đi đến căn phòng mà Tần
Minh đang làm phép ngày hôm qua. Đèn Trường Minh đã thắp vẫn còn sáng
bập bùng, khói hương cũng chưa tàn.
Tần Minh đi đốt một
nén hương, kêu to mời thần tiên hiện ra giúp đỡ, sau đó lùi lại. Anh
nhìn về phía Lâm Vũ Nhu đang đi theo mình, cô ta khẽ gật đầu.
Trong lòng Tần Minh lập tức có được sự nắm vững, nói: "Ông Tôn, ông thấy hương trên bàn có động tĩnh gì không?"
Ai cũng trông ngóng nhưng không dám đến quá gần, vì sợ đèn Trường Minh bị
dập tắt. Dù có thật hay không thì ở thời điểm cả gia tộc lâm vào cảnh
sống chết, cũng không ai dám làm loạn.
Đột nhiên, Tôn
Nhân Lý chỉ vào sự chuyển động trên lư hương và nói: "Ơ, những tro hương đó đã chuyển động, tại sao chúng lại tự di chuyển? Chúng tràn ra ngoài
và vẫn tiếp tục di chuyển.
Mọi người dõi theo tầm mắt của ông ta nhìn, quả nhiên tro hương từ lư hương cứ trào ra trong khi không có ai đụng vào.
Tro hương liên tục chuyển động trên bàn, cuối cùng xoắn thành hình chữ “s”.
Ánh mắt ông cụ Tôn không tốt lắm, mạnh mẽ dụi dụi mắt, lại gần hơn nhìn rồi hét lớn: "Lợi hại quá, đúng là là kỳ tích.
Tôn Nhân Binh cau mày và nói: “Tôi còn tưởng cậu là tên học trò không học
vấn, không nghề nghiệp. Hoá ra cậu còn biết làm ảo thuật nữa"
Tần Minh thở dài: "Thành kiến của anh đối với tôi như ngọn núi lớn. Tôn
Nhân Binh, anh có thể lục soát người tôi. Nếu anh lục soát được dụng cụ
ảo thuật gì, tôi sẽ rời khỏi đây ngay.
Tôn Nhân Binh đã
lục soát thật, nhưng lần mò thế nào cũng không thấy. Ông ta xuất thân là một cảnh sát hình sự, dùng đến cả phương pháp chuyên nghiệp rồi nhưng
trong lòng ông ta vẫn cảm thấy nghi ngờ. Tại sao lại như thế?Tôn Nhân Lý hỏi:
"Đại sư Triệu, tro hương này uốn lượn như một con rắn, chứng tỏ điều gì? Thần tiên đã nói cái gì?"
Tần Minh giải thích: "Đó là một con rắn có danh tiếng.
Tần Minh làm ra vẻ bí hiểm khiến nhà họ Tôn đều không thể hiểu được, nó có ý nghĩa gì?
Tôn Thường Hi sốt ruột véo cánh tay của anh một phát, nói: "Cậu đừng có
thừa nước đục thả câu. Mau nói đi, nói đúng sẽ mời cậu ăn cơm."
Lâm Vũ Nhu ở một bên cau mày và nhìn chằm chằm vào Tôn Thường Hi, cô ta ngửi thấy mùi vị khác thường.
Ông cụ Tôn cũng kinh ngạc hỏi: "Đại sư Triệu, xin cậu hãy nói rõ ra. Nhà họ Tôn chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn cậu."
Tần Minh vừa mở miệng, vừa bước tới lư hương và nói: "Con rắn này có hai
tên, một tên là Hội Vạn Xà và một tên là Tôn Chính Nghĩa"
Hội Vạn Xà, Tôn Chính Nghĩa?
Khi nghe đến cái tên này, ông cụ Tôn cau mày lại. Làm sao ông ta không biết được? Đó là anh em của ông ta, đứa con mà cha ông ta nhận về nuôi.
Vẻ mặt của ông cụ Tôn thay đổi rõ rệt, chìm trong suy nghĩ. Bốn anh chị em nhà họ Tôn nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Tôn Nguyệt hỏi: "Đại sư Triệu, đây là ý gì? Tôn Chính Nghĩa là ai?"
Tần Minh giải thích: "Mọi người có thể điều tra từ Cục xuất nhập cảnh, người tên Tôn Chính Nghĩa nhập cảnh vào nước lúc nào.
Tôn Nguyệt nghe xong lập tức nói: "Được, tôi đi kiểm tra ngay. “Chờ một chút, không cần"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT