Viên Minh Hổ là một người đàn ông rắn rồi với làn da rám nắng màu vàng
đồng. Khuôn mặt anh ta còn mang theo phong độ của một người lính chứ
không có dáng vẻ lưu manh vô lại như A Long.
“Cậu chủ!”
A Hổ mới chỉ thấy Tần Minh trong ảnh, cũng đã biết anh là cậu chủ của mình. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh ngoài đời.
Tần Minh vỗ vỗ A Hổ nói: "A Long thường nói cậu rất giỏi, còn giỏi hơn cả anh ấy. Có phải vậy không?".
A Hổ mỉm cười, đáp: "Vũ Long là đội trưởng của tôi cả đời này, tôi không bằng anh ấy.
Tần Minh cười nói: "Được rồi, người đâu, làm sao bắt được? Đã tra ra gì chưa?”
A Hổ vừa đi trước dẫn đường vừa nói: “Sau khi nhận được nhiệm vụ vào
buổi sáng, tất cả thành viên quan trọng trong nhà họ Tôn của đội chúng
tôi đã tiến hành quan sát bí mật và phát hiện ra rằng tên này đã giở trò trong nhà để xe của công ty Tôn Nhân Lý. Sau đó bọn tôi đã bắt người
lại.
Phương thức chế tạo b của tên kia rất chuyên nghiệp, hơn
nữa anh ta còn rất cứng miệng không chịu nói. Tôi đã cho anh ta dùng một số loại thuốc, nhưng anh ta có thể chịu được. Loại này rất mạnh.
Tôi nghi ngờ rằng tên đó đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa còn là gây án có tổ chức.
Tần Minh gật đầu. Dám chống lại nhà họ
Tôn, lai lịch của anh ta nhất định không nhỏ.
Trong căn phòng, có một người đàn ông bị lột sạch quần áo và trói vào
tường. Trên người anh ta không bị thương tích gì, chỉ có người ở bên
cạnh đang không ngừng thôi miên anh ta.
“Cậu chủ, chuyện sẽ sớm được giải quyết. Nhìn thấy Tần Minh cũng đến, đội phó tiểu đội ám sát có chút gấp gáp.
Tần Minh nói: "Không cần, để cô ta đến thử xem.
Đội phó cau mày khi nhìn thấy Lâm Vũ Nhu, nói: "Cậu chủ, một cô gái trẻ tuổi như cô ta thì có thể làm gì? Thẩm vấn là một môn nghệ thuật. Xin
hãy tin tôi, cho dù chuyên nghiệp đến đâu cũng không thể chống lại sự
thẩm vấn của tôi. Trong chốc lát nữa, tôi có thể mở miệng của anh ta
ra."
Lâm Vũ Nhu khịt mũi: "Cảnh sát đều ở dưới tầng, chỉ chờ để lên đây. Anh cần bao nhiêu thời gian? Tôi chỉ cần một phút."
“Làm sao có thể?”
Đội phó cau mày: “Cô cho rằng đây là điện ảnh sao? Cậu chủ, chuyện này...
Lâm Vũ Nhu lấy ra một chai thủy tinh đựng hổ phách lỏng cỡ ngón tay cái, trong hổ phách có một con trùng độc giống tắm.
Lâm Vũ Nhu trực tiếp lấy ra đút vào miệng của tên tội phạm. Trong ánh
mắt nghi ngờ của mọi người, cơ thể tên tội phạm này co giật một hồi, sau đó anh ta bắt đầu nôn mửa nhưng lại không thể nôn ra cái gì.
Tần Minh tò mò hỏi: "Lâm Vũ Nhu, thứ đó là cái gì?"
Lâm Vũ Nhu tự nhiên cười rồi sẵng giọng: “Anh có muốn biết không? Vậy
thì anh cứ gọi tên tôi thật hay là được, tôi sẽ nói cho anh biết"
Tần Minh trợn mắt không muốn đồng ý, nhưng cũng tò mò không hiểu vì sao con trùng độc này lại thần kỳ như vậy, nên hỏi: "Ừm, Vũ Nhu, cô nói nhỏ cho tôi nghe"
Lâm Vũ Nhu đỏ mặt nói: "Tôi cho anh biết nhưng anh cũng đừng nói lung tung ra bên ngoài.
Chuyện này thật ra cũng không có gì đặc biệt, nó cũng giống với những loại thuốc tê liệt thần kinh kia.
Nhưng con trùng độc này có độc tính nhất định, chẳng những có thể gây mê thần kinh mà còn tạo ra chứng nghiện độc.
Một khi côn trùng hoạt động, tương đương với việc chứng nghiện độc phát tác.
Sau đó, người này sẽ không thể chịu đựng được, thậm chí sinh ra ảo giác.
Đồng thời anh ta sẽ mất đi nhận thức cơ bản, nên có chịu nhiều huấn luyện hơn nữa thì cũng vô ích."
Tần Minh kinh ngạc nói: "Giống với những kẻ nghiện sao?"
Lâm Vũ Nhu gật đầu: "Còn hơn thế nữa"
Tần Minh vừa nghe vừa rùng mình. Lần trước anh đã biết sự lợi hại của mấy con trùng độc này rồi.
Hiển nhiên mặc dù đã biết một số nguyên nhân nhưng anh vẫn cảm thấy kinh khủng.
Lâm Vũ Nhu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, đáng thương nói:
"Tần Minh, anh đừng ghét tôi nhé? Thật ra anh không biết, để mà nói thì côn trùng cũng như thú cưng vậy. Hơn nữa nuôi một con côn trùng cũng
không dễ dàng.
Tần Minh gượng cười đáp: "Cô đừng dùng lên người tôi là được rồi.”
Không lâu sau, tinh thần tên tội phạm đã có chút mất tỉnh táo. Lâm Vũ
Nhu hỏi câu gì anh ta trả lời câu đó, thực sự không khó chút nào.
Những người trong tiểu đội ám sát trong thấy mà choáng váng. Vừa rồi họ còn có ý nghĩ bỏ qua ý tưởng của Lâm Vũ Nhu thì lúc này họ đã hoàn toàn khâm phục.
A Hổ lại càng thêm kinh ngạc: "Con gái xung quanh cậu chủ quả không đơn giản.
Một cô gái nhìn bình thường như vậy, nhưng lại có bản lĩnh rất lớn.
Vậy mà cậu chủ cũng có thể chinh phục, không hổ là cậu chủ"
Tần Minh cầm lấy thông tin trên tay, dặn dò:
"Hội Vạn Xà của nước M có nguồn gốc như thế nào? Và điều tra xem kẻ đứng sau màn, Tôn Chính Nghĩa là ai."
Những người xung quanh lập tức bắt đầu điều tra.
Tần Minh nói: "Làm tốt lắm, lần này mọi người lập công, tập đoàn sẽ
không đối xử tệ với mọi người. Mang người đi xử lý chút đi."
Mấy anh em đỡ tên kia đi ra ngoài, đàn em ở bên đang định cầm lấy túi
rời đi thì đột nhiên Tần Minh nhìn thấy trong túi có một tấm ảnh có chữ
“x” màu đỏ. Tần Minh vừa nhìn sơ qua đã thấy quen quen.