Tần Minh vừa đi vừa giới thiệu: "Thật ra quanh trường cũng có rất nhiều nơi làm thêm, nhiều nhất là đặt đồ ăn mà lương cũng khá cao.Anh quen chủ một cửa hàng rất tốt, còn bao ăn tối ở cửa hàng nữa.Trước đây anh làm thêm ở đó giờ không làm nữa, anh đoán vẫn chưa tuyển được người đâu, chúng ta qua đó xem xem." Bạch Ngọc Thuần đồng ý: "Vâng được ạ" Bỗng nhiên có tiếng hò già dặn vang lên: "Bán khoai lang đây, khoang lang tươi đây, vừa to vừa bở, ba đồng một củ" Tần Minh nghe mà bật cười, vừa to vừa bở? Bà đang ví với cái đó của phụ nữ à? Anh che miệng cười, nhìn trộm Bạch Ngọc Thuần bên cạnh nhưng lại thấy Bạch Ngọc Thuần đã dừng lại nhìn cô bán bán khoai lang kia.

Một lúc lâu sau Bạch Ngọc Thuần mới thốt lên: "Mẹ?" Tần Minh rất bất ngờ: "Không phải mẹ em đang trong viện à?" "Mẹ!" Bạch Ngọc Thuần chạy vội qua chỗ cô bán khoai lang.

Cô bán khoai lang trông hơi sợ, bà ấy đeo khẩu trang quay lưng lại né tránh Bạch Ngọc Thuần, nhưng xe đẩy khoai của bà ấy đã bị Bạch Ngọc Thuần giữ lại.

Bà ấy nói vội: "Cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải mẹ cháu.Cháu là sinh viên, sao lại có người mẹ mất mặt thế được? Cháu nhận nhầm người rồi " Bạch Ngọc Thuần vẫn kiên quyết: "Là mẹ mà, đúng đôi sục nhựa này của mẹ rồi.

Mẹ đang nằm viện sao lại chạy ra đây bán?" Đôi mắt vẩn đục của bà ấy nhìn Bạch Ngọc Thuần, cuối cùng thở dài.

Bà ấy nhìn trái nhìn phải, thấy người bèn nói: "Cái con bé này, giữa đường giữa chợ nhận nhau làm gì? Con đang là sinh viên trường đại học nổi tiếng, để các bạn con biết mẹ con bán khoai lang mất mặt lắm.Con sẽ bị chê, bị cười cho." Bạch Ngọc Thuần bật cười: "Là mẹ thật này.Ấy không đúng, mẹ không nằm viện đi ra đây làm gì ạ?" Cô Bạch xoa người: "Ôi mẹ khổ quen rồi nào dám ăn không ngồi rồi? Mẹ khoẻ lắm nên đẩy xe khoai lang của chị dâu con, cho anh con hưởng phúc lợi chữa bệnh của mẹ, kiếm ra tiền lại cầm đi trả nợ cho anh con chẳng phải một công đôi việc à?" Tần Minh nghe mà bực. truyện xuyên nhanh

Bà trông con trai nằm viện, con đâu đi bán khoai không được à? Con dâu ở trong viện, bà nhiều tuổi rồi đi bán làm gì? Anh có lòng cứu mẹ Bạch Ngọc Thuần, thế mà mẹ cô ấy lại nhường phúc lợi cho thằng con không ra hồn, lại còn đi bán khoai trả nợ? Việc của cô Bạch do chính Tần Minh dặn dò, có khi bệnh viện tưởng Tần Minh cũng yêu cầu giúp đỡ cái ông anh cờ bạc đó nữa.

Anh phải báo cho Hầu Khánh biết để chữa trị cho anh Bạch Ngọc Thuần như bệnh nhân bình thường.

Bạch Ngọc Thuần bực mình: "Sao vậy được hả mẹ? Bác sĩ đã dặn mẹ phải tẩm bổ cơ mà, nếu không rất dễ...Ôi mẹ à" Chưa nói xong mà cô Bạch đã lảo đảo, loạng choạng, Bạch Ngọc Thuần đỡ vội bà dậy.

Bàn tay chai sần của cô Bạch xua: "Mẹ không sao, mẹ không sao.

Thật đấy Thuần Thuần, con làm việc của con đi mặc kệ mẹ." Tần Minh đỡ cô Bạch ngồi xuống vỉa hè cùng: "Cháu đi mua chai nước, môi cô khô hết cả rồi" Cô Bạch lắc đầu ngay: "Không cần đâu cháu, mua nước tốn tiền tối cô về viện uống là được." Làm gì có chuyện Tần Minh nghe bà ấy, cô Bạch hà tiện quá không nỡ mua cả chai nước.

Tần Minh vừa mới đi mà ba chiếc ô tô đỗ trước mặt mẹ con Bạch Ngọc Thuần, năm nam ba nữ xuống xe.

Châu Vận đập phành cửa xe, nhìn Bạch Ngọc Thuần đay nghiến, vênh váo nói: "Ôi, đây chẳng phải là hoa khôi Bạch Ngọc Thuần của trường mình à? Mụ phù thuỷ này là ai thế? Ha ha ha, đừng bảo là mẹ mày nhé? Quê chết đi được." Người đàn ông ngồi ghế lái nhuộm tóc vàng xuống xe rất kiểu côn đồ, bảo: "Hử? Bọn này bắt nạt cục cưng à?" Người đàn ông tóc vàng bỗng nhiên dữ dân đạp đổ chiếc xe đẩy khoai lang, than hoa và khoai lang tung khắp ra đất.

"Ôi khoai lang của tôi" Cô Bạch lo lắng vội vàng nhặt khoai lang, để bị than nướng cháy là không bán được nữa đâu.

Bạch Ngọc Thuần cũng nhặt phụ mẹ.

Hội Châu Vận thấy mẹ con Bạch Ngọc Thuần cuống cuồng nhặt khoai lang mà không để ý than nóng.

"Ha ha ha trông hai cái đồ nghèo này.

Khoai lang có ngon gì đâu, nhặt được cái gì." "Nhìn thấy chưa, đây là cuộc sống nghèo khổ bình thường đấy" "Ế ế quay lại đi, quay lại đi!" Hội Châu Vận cười bể bụng, họ thấy hành động nhặt khoai mà không cãi nhau với bọn họ của hai mẹ con Bạch Ngọc Thuần rất dở hơi, rất mất thể diện.

"Nhìn kìa, mụ phù thuỷ khóc rồi kìa" "Ôi anh Đại Long ơi anh đúng là cái đồ độc ác, làm người ta khóc rồi kìa." "Vậy à? Liên quan gì đâu, băng đảng kẻ xấu chúng ta là kẻ xấu mà." "Ha ha ha, nhặt đi, ở đây vẫn còn một củ này: Bạch Ngọc Thuần nhìn theo lại thấy Châu Vận nhằm bẹp củ khoai dưới chân, khoai lang bẹp dúm lòi hết cả phần củ trong.

Bạch Ngọc Thuần tiếc rẻ nhưng bất lực, cảm thấy tình hình không ổn bèn kéo mẹ đi: "Chúng ta đi nhanh thôi, họ có nhiều người" Nhưng cô Bạch chấp nhất bảo vệ khoai lang của mình: "Mẹ không đi, khoai lang của mẹ, xe đẩy của mẹ là tiền cả đấy.

Các cô cậu này giẫm bẹp khoai của mẹ là phải đền tiên" Châu Vận cười nắc nẻ: "Cái nhà quê mùa của mày làm tao cười chết đó Bạch Ngọc Thuần, không ngờ mày nghèo vậy đâu.

Ê mụ phù thuỷ, tiền thôi mà, tôi đền tiên cho bà.

Ở đây có một trăm tệ, bà cần không? Bà ăn sạch chỗ khoai lang này tôi sẽ đưa bà" Một trăm tệ vứt dưới đất, mà Châu Vận và hội bạn của cô ta mỗi người giẫm bẹp một củ khoai vừa bẩn vừa khó coi.

Vậy mà vẫn bảo cô Bạch ăn? Chẳng phải sỉ nhục người ta thì gì? Bạch Ngọc Thuần hiểu ý, kéo mẹ bảo: "Chúng ta đi thôi mẹ" Bỗng nhiên một tên đàn ông giật mạnh tóc Bạch Ngọc Thuần: "Này, đợi tý nữa mới đến lượt con đĩ mày.

Dám đánh chị Vận của bọn tao? Không biết chị Vận là người phụ nữ của anh Đại Long bọn tao à? Bà cô ăn hết mấy củ khoai thì chuyện chấm hết ở đây, bà có ăn không?" Cô Bạch nghe vậy sợ hết cả hồn, lo lắng: "Cô cậu đừng làm gì con gái tôi, tôi ăn, tôi ăn." Bạch Ngọc Thuần hét lên: "Mẹ đừng ăn" Bốp, Châu Vận vung một phát vả, đanh mặt bóp cầm Bạch Ngọc Thuần cười lớn: "Ha ha ha, bạn trai mày đâu Bạch Ngọc Thuần? Bỏ mày chạy rồi à? Há há, mới nãy oai lắm cơ à? Giả vờ đáng thương giả vờ vô tội cơ mà? Hả? Mày biết thân biết phận của mày chưa? Mày là một cái con quê mùa bẩn thỉu" Cô Bạch nôn nóng trực chờ khóc, cầu xin: "Cô cậu đừng đánh con tôi, tôi ăn, hu hu...

tôi ăn ngay đây." Bà ấy nhặt khoai lang bị hội Vương Đại Long giẫm bẹp dính đầy đất cát ăn từng miếng một.

Do nóng nên bà vừa ăn vừa thổi, đồng thời cũng xin: "Tôi xin cô cậu đừng làm gì con gái tôi, tôi xin cô cậu." Bạch Ngọc Thuần bị giật tóc không có sức chống trả, chỉ biết khóc ròng, vô cùng đau lòng trơ mắt nhìn mẹ bị người ta sỈ nhục.

Vương Đại Long lại giẫm bẹp một củ khoai khác, nhấc đôi giày dính khoai qua trước mặt cô Bạch, nói: "Ăn đi, ăn hùng hục như chó đi rồi tôi khác không làm gì con gái bả.

Nào, cười tôi xem nào" Cô Bạch cười đau khổ: "Tôi ăn, tôi ăn như chó, ha ha, cô cậu tha cho con gái tôi được không, tôi xin các cậu." Châu Vận cực kỳ sung sướng, mắt cô ta nhảy nhót hưng phấn, cười to: "Há há, ăn như chó buồn nôn chết được.

Quay hết lại, sau mà cái con đĩ Bạch Ngọc Thuần dám lên mặt sẽ mở video cho nó..." Chữ "xem' chưa thốt ra mà đầu Châu Vận đau điếng, ngã phịch xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play