Tần Minh không tìm thấy Nhiếp Hải Đường thì trong lòng lại càng sốt ruột hơn, đầu óc anh như chết máy, không nghĩ ra được gì khác ngoài việc đi khắp nơi để tìm, tìm, tìm!

Nhưng Hoa Hạ không có gì ngoài người, vùng sông nước trấn cổ đông nghìn nghịt, các cô gái đều để tóc dài khiến Tần Minh nhìn hoa cả mắt, càng tìm không thấy lại càng nôn nóng hơn.

Tần Minh đã đi tìm hơn nửa tiếng, mồ hôi mồ kê chảy ra nhễ nhại, anh điên cuồng gọi điện cho Nhiếp Hải Đường nhưng vẫn không có người nhận.

Ngay lúc Tần Minh suy nghĩ xem có cần phải phát động khẩn cấp lực lượng của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ở Bắc Kinh không, bỗng nhiên anh trông thấy mọi người tụ tập ở đường cái đằng trước, họ quây quanh nơi ấy, hình như đang hóng hớt gì đó.

Dưới ánh đèn đường, hình như có tai nạn giao thông xảy ra ở bên lề đường. “Hầy, cô gái tốt thế mà, trẻ trung xinh đẹp mà phải từ giã cõi đời như thế.” "Đúng đấy, tự dưng lao ra đường cái, tài xế xe tải đi buổi tối cũng không tránh được. “Lao ra đường à? Trông mất hồn mất vía như bị đá thế kia, có lẽ mà thất tình đấy. “Chậc, chậc, chậc, bây giờ có ai không gặp phải vài kẻ khốn nạn đâu? Thanh niên thời nay chẳng chịu sống an phận thủ thường mà chỉ muốn thoải mái, thế thì sớm muộn gì cũng xong đời. Bà nó à, đừng xem nữa, đi thôi.

Tần Minh nghe những du khách kia nói chuyện thì càng hoảng sợ hơn, anh nghĩ ngay đến Nhiếp Hải Đường

Bởi vì Nhiếp Hải Đường trẻ trung, xinh đẹp, có lẽ cô phát hiện thân phận của anh, sau đó cảm thấy bị tổn thương?

Tần Minh chẳng quan tâm được nhiều như vậy, anh lập tức đẩy đám người đứng xem ra một cách thô lỗ, có người định ngăn cản nhưng đều bị anh đánh ngã xuống đất. Anh gào khóc: “Tránh ra, tránh hết ra. Đó là bạn gái tôi, tránh hết ra

Tần Minh dùng hết sức mình lao lên trước, anh thấy có vài người đi đường đang vây quanh một cô gái tóc tại che khuất mặt mũi bị xe tông.

Tần Minh chỉ nhìn thấy một vũng máu cùng với một chân của một cô gái trẻ. “Hải Đường? Không, không, không thể nào, không đâu!” Tần Minh căng thẳng, anh mất lý trí, đột ngột xông lên đẩy người đi đường ra và ôm lấy cô gái kia. “Đừng, đừng mà!" Tần Minh ôm cô gái ngã trong vũng máu, anh đau đớn tột độ, ngửa mặt lên trời gào to: “A! Đừng!”

Đầu óc Tần Minh gần như trống rỗng, anh ôm cơ thể mềm mại của người con gái vào trong lòng, nước mắt sắp sửa chảy ra, đang định nói mình rất hối hận các thứ.



Bỗng nhiên anh nghe thấy đằng sau có người gào lên đầy phẫn nộ: “Cắt! Anh này ở đâu ra thế? Người ngoài sân không ngăn người này lại à? Anh ta là fan hay gì? Chuyện gì thế hả?” "Có chuyện gì thế? Sao lại có người xem tiến vào thế này? Lại còn ôm nữ chính nữa chứ. Xong rồi, xong rồi." “Mau, mau kéo họ ra, đạo diễn sắp nổi giận rồi.

Tần Minh nghe được vài tiếng ồn kỳ lạ và tiếng hò hét, lại thấy xung quanh có đủ loại máy quay phim, các đạo cụ dùng cho việc quay chụp, anh nghệt ra, đây là quay trên đường phố ư?

Bỗng nhiên cô gái yếu ớt trong ngực lên tiếng: “Triệu Chính Ngôn, đây là đang quay phim, tôi không có chết. Nước mắt của anh rơi lên mặt tôi rồi.”

Tần Minh cúi đầu nhìn và lau đi ngay, cô gái đầu tóc bù xù này chẳng phải là Hoàng Thư Đồng, vợ chưa cưới của Triệu Chính Ngôn đó sao.

Tần Minh há hốc mồm, sao, sao lại xui xẻo quá vậy?

Thế mà anh cũng gặp được cơ à?

Người ta đang quay phim đấy, người đi đường đứng xem vừa nói chuyện là diễn viên quần chúng, anh cưỡng ép xông vào lại còn phá hoại trường quay.

Hoàng Thư Đồng dùng tay ra hiệu cho nhân viên công tác đang cầm dụng cụ đi đến dừng lại và nói: “Không sao, tôi biết người này, khoan tới đây

Nhân viên công tác sửng sốt, nữ chính nói thế thì họ nên nghe theo đạo diễn hay là thế nào?

Hoàng Thư Đồng nói: “Vừa rồi anh cho rằng tôi xảy ra tai nạn giao thông à?” “Ơ... đúng vậy.”

Tần Minh không biết phải trả lời ra sao, anh nói: “Tôi không biết các cô đang quay phim nếu không cũng sẽ không xông vào, xin lỗi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play