Tần Minh nheo mắt nhìn với vẻ hờ hững. Anh không có hứng thú với Đường Xảo. Đây chỉ là hiểu nhầm thôi.

Mã Quốc Dân lộ ra bộ mặt thật, không vui nói: "Tôi vốn không muốn dẫn cậu đi cùng trong lần giao lưu này lại không ngờ cậu lợi hại, không có tiền còn chạy qua mượn của nữ sinh. Nhưng cậu phải bảo đảm không thể tạo ấn tượng tốt cho Đường Xảo. Cậu cứ giả vờ làm người nghèo là được rồi. Cô ấy không thích người nghèo, mỗi tháng đều tiêu tới mấy nghìn đấy"

Tần Minh vừa nghe vậy thì chỉ thấy buồn cười. Thật ra anh cũng không muốn giấu mình, dù sao bây giờ anh cũng giàu, lại muốn cải thiện hình tượng ban đầu của "Triệu Chính Ngôn".

Nhưng kết quả thì sao? Mã Quốc Dân quá ghen tuông tự nhiên hiểu nhầm là anh muốn tán Đường Xảo nên cố ý ngáng chân, dán mác nghèo mạt rệp cho anh.

Tần Minh thấy nực cười: "Tôi chạy nhanh được các cô gái thích là lỗi của tôi sao? Cậu còn muốn lấy tôi làm đá kê chân, thể hiện mình oai phong rộng lượng à? Thật nực cười. Mà thôi, tôi không chấp với loại trẻ trâu như cậu."

Tần Minh lắc đầu. Nếu anh ta muốn anh giả nghèo thì anh giả nghèo thôi. Dù sao anh có thể ra ngoài chơi với Nhiếp Hải Đường là đủ rồi.

Nhưng Tần Minh vẫn đánh giá thấp mức độ đề phòng của Mã Quốc Dân.

Ban đầu Mã Quốc Dân nói là sáu giờ chiều sẽ xuất phát, kết quả Tần Minh chờ đến giờ chuẩn bị xuất phát thì anh ta nhắn tin cho anh biết người của hai lớp đã lên đường mà quên thông báo cho anh, bảo anh lần sau lại đi.

"Mẹ kiếp!" Tần Minh nghe vậy thì rất bực mình. Anh ta làm vậy chẳng phải là công khai đùa giỡn anh sao?

Hoạt động giao lưu lần này sẽ đi qua đêm.

Trong một đêm, chuyện gì chẳng có thể xảy ra chứ? Với ba cốc rượu

lót bụng sẽ chẳng biết ai với ai, Tần Minh hiểu rất rõ về chuyện này.



Nhiếp Hải Đường là một cô gái, rất dễ bị đám gia súc kia gài bẫy, vậy chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?

Tần Minh lẩm bẩm: "Không được, Mã Quốc Dân nhằm vào mình, phá hỏng chuyện tốt của mình như vậy, tưởng mình thật sự hết cách à? Hừ hừ, được, cậu giỏi lắm"

Tần Minh đang muốn đi vẫy xe thì chợt có một người từ bên cạnh lao ra. Đó chẳng phải là Bạch Ngọc Thuần sao?

Cô ấy xách một chiếc túi LV, ăn mặc sang trọng và thời trang, đi về phía chiếc xe Maserati làm người ta hâm mộ đang đậu ở bên đường, hơn nữa còn ngồi vào ghế lái?

Tần Minh buồn bực nói: "Ồ? Không ngờ cô nhóc Bạch Ngọc Thuần này còn biết lái xe à?"

Tần Minh nhanh chóng bước tới.

"Này, Bạch Ngọc Thuần, cậu có thể đưa tôi tới đảo Kim Sa trấn Cổ Thủy ở ngoại ô thành phố không?" Tần Minh ghé vào cửa sổ xe hỏi.

Bạch Ngọc Thuần đang định thắt dây an toàn chợt giật mình.

"Á!" Bạch Ngọc Thuần hoảng sợ kêu lên. Sau khi nhìn thấy rõ người tới, cô ấy mới nói: "Sao lại là cậu? Cậu mau trả tiền cho anh tôi đi. Anh tôi bị cậu hại rất thảm, bị ba tôi mắng chửi thậm tệ. Hôm nay anh ấy còn phải qua ngân hàng tìm cách giải quyết đấy. Nếu chậm, không chừng ngân hàng sẽ tới tìm cậu"

Tần Minh cười: "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ biểu diễn thầy bói lên đồng thể nào, làm vậy có thể tính là tội trộm tiền sao? Cô có thể đưa tôi ra ngoại ô thành phố không? Bây giờ đang giờ cao điểm buổi chiều nên không tiện vẫy xe mà tôi lại đang vội"

Bạch Ngọc Thuần lắc đầu nói: "Tôi không muốn, tôi..."

Bạch Ngọc Thuần đang nói chợt dừng lại, nhìn Tần Minh và nghiêng đầu qua nói: "Triệu Chính Ngôn?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play