Con người xinh đẹp của Nhiếp Hải Đường co lại, khuôn mặt hồng hào lập
tức trở nên trắng bệch, cô có cảm giác hoa mắt chóng mặt, tuy đã biết
trước sẽ có kết quả này, nhưng chính tại nghe thấy vẫn khó mà chấp nhận.
Tần Minh đính hôn rồi!
Người đó không phải là cô !
TАмliπh247.cом đã đổi thành τАмliлh247.мe
Trái tim cô như tan vỡ, máu tươi tuôn xối xả, cô cảm thấy rất khó chịu.
Lời nói dối đáng chết kia, Thường Hồng Hi đáng chết kia, ông ta lừa cô rời
khỏi Tần Minh, chỉ vì cô bị cho rằng không xứng làm nữ chủ nhân nhà giàu và tập đoàn tài chính lớn.
Sau đó Tần Minh nói tiếp:
"Nhưng anh ấy nói anh ấy chỉ đang ứng phó với ba nuôi của anh ấy thôi,
anh ấy không hề thích kết thông gia với nhà họ Triệu, nhưng anh ấy không còn cách khác, có rất nhiều nhân tố chi phối anh ấy, anh ấy không có tự do. Cho nên anh ấy dùng kế hoãn binh, kéo dài hôn sự một hai năm. Anh
ấy nói, trong lòng anh ấy chỉ nhớ mình cậu, chờ qua khoảng thời gian
này, anh ấy sẽ hủy hôn."
Vừa nghe thấy vậy, gương mặt tái
nhợt của Nhiếp Hải Đường lại khôi phục vẻ hồng hào, thậm chí cô còn vui
mừng nhưởng mày, kích động xoa tay không biết để tay vào đâu, khóe miệng nhếch lên vui sướng, dáng vẻ đứng ngồi không yên. "Đúng thế, chắc Tần
Minh bị ép thôi." Trong lòng Nhiếp Hải Đường vui mừng: "Nếu như bị ép
thì mọi chuyện đơn giản rồi, chỉ cần anh ấy đủ lông đủ cánh thì không ai có thể quản anh ấy nữa."
Tần Minh vẫn theo dõi sự thay đổi trên khuôn mặt Nhiếp Hải Đường, cảm giác thật sự rất dễ hiểu.
Anh giả mạo thân phận Triệu Chính Ngôn thổ lộ và bày tỏ hết tâm tư tình cảm của mình với Nhiếp Hải Đường cũng coi như cho Nhiếp Hải Đường yên tâm
phần nào.
Để cô khỏi suy nghĩ lung tung.
Nhiếp
Hải Đường rất hài lòng, nhưng sau đó cô xụ mặt trách móc: "Triệu Chính
Ngôn cậu đừng giả mạo Tần Minh nữa, dù cậu diễn giống đến mấy thì cậu
cũng không phải anh ấy, cậu vĩnh viễn không phải anh ấy, Tần Minh là độc nhất vô nhị. Cậu có thể đeo lại kính gọng không? Cậu nhã nhặn ôn hòa
như vậy, kính gọng thích hợp với cậu hơn đấy."
Tần Minh
phiền muộn trong lòng, tuy anh thành công lừa Nhiếp Hải Đường, nhưng cô
coi anh như Triệu Chính Ngôn, cảm giác xa cách đó khiến anh rất khó
chịu.
Nhiếp Hải Đường bỗng nhiên nói: "Triệu Chính Ngôn, cậu phải cẩn thận một chút. Đừng nói đến Tần Minh với nhiều người quá,
biết chưa? Nếu không có thể sẽ nguy hiểm tính mạng đấy. Thân phận của
Tần Minh đặc biệt, bị rất nhiều người dòm ngó, cậu biết chưa?"
Tần Minh cảm nhận được tình yêu thương ngập tràn của Nhiếp Hải Đường, anh vô cùng dễ chịu, gật đầu nói: "Ừm, tôi biết rồi."
Nhiếp Hải Đường hỏi tiếp: "Đúng rồi, Tần Minh có bảo với cậu bao giờ anh ấy giải quyết xong những chuyện phiền toái đó không?"
Tần Minh nghĩ ngợi rồi nói: "Chuyện phiền toái gì cơ? Tôi không biết.
Chuyện riêng tư quá thì anh ấy không thể nói với tôi được. Tôi học hỏi
anh ấy xong liền trở về luôn."
Nhiếp Hải Đường gật đầu
cảm thấy cũng đúng, lại hỏi: "Vậy ngoài nhắc đến tôi, anh ấy có nhắc đến một người tên là Mộc Tiêu Kiều không?"
Vẻ mặt Tần Minh
cứng đờ, anh dĩ nhiên không quên Mộc Tiêu Kiều, nhưng cũng cố gắng không nhớ đến, bởi vì anh sợ mình không thể kìm nén trái tim dao động.
Cô gái con cưng của trời ban đầu rất ghét anh, thậm chí miễn cưỡng ở cùng anh chỉ vì mê tín.
Nhưng sau khi hai người trải qua mưa gió, dần dần nảy sinh tình cảm, đặc biệt là chuyến đi Tương Tây, Tần Minh bị rắn độc cắn, Mộc Tiêu Kiều đã bất
chấp nguy hiểm chăm sóc anh cả đêm.
Nói quên thì không thể quên được.
Đàn ông mà, ngoài miệng nói không tham lam nhưng cơ thể vẫn rất thành thật, muốn có tất cả.
Tần Minh chột dạ nhìn trái ngó phải, nói: "Không. Anh ấy chỉ nói với tôi về cậu thôi."
Nghe Tần Minh nói vậy, Nhiếp Hải Đường tin là thật, cho rằng trong lòng Tần Minh nghiêng về phía cô hơn.
Hai người tán gẫu cười nói, giống như kim đồng ngọc nữ, khiến người bên cạnh hâm mô.
Bỗng nhiên Bạch Minh Vũ đi tới, nói: "Triệu Chính Ngôn, vợ chưa cưới của cậu khó chịu trong người, cậu không thèm quan tâm à? Cậu được đấy, vợ chưa
cưới còn ở đây mà dám ra đây tán gái."
Nhiếp Hải Đường
thấy thế vội vàng nói: "Triệu Chính Ngôn, cám ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này. Cậu đi trấn an vợ chưa cưới của cậu đi, đừng để cô ấy hiểu lầm"
Nhiếp Hải Đường không hề thích Triệu Chính
Ngôn, nếu cậu ta đã không phải Tần Minh thì cô không có hứng thú, càng
không muốn làm kẻ thứ ba, bèn thúc giục Tần Minh mau chóng rời đi.
Tần Minh nổi nóng trừng mắt với Bạch Minh Vũ, nghĩ thầm cái tên công tử bột này thật nhiều chuyện.
Nhưng chuyện bên này đã được giải quyết thì qua bên kia xem Hoàng Thư Đồng
khó chịu ở đâu cũng được, ngoài mặt cũng nên ra vẻ một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT