“Ba ơi, cứu con với.” Tào Cảnh Thành bị hai cảnh sát đè xuống, la khóc không ngừng.

Dù sao anh ta cũng là sinh viên đại học, hiểu rõ việc mình làm một khi bị chứng minh là sự thật sẽ phải đối mặt với hình phạt nặng cỡ nào, tuy nhà họ Tào là thương nhân giàu có ở thành phố Quảng nhưng cũng có rất nhiều kẻ thù.

Tào Chính Mẫn sẽ chạy vạy khắp nơi, nợ ơn người khác vì con trai của một người em họ chi nhánh như ông ta sao? Chưa chắc.

Tào Lực Kiên nhìn Tần Minh, uy hiếp anh: “Cậu có tin tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là ngày mai cậu và cô bạn gái của cậu sẽ trôi nổi trên cửa sông Châu Giang không?”

Tần Minh nói: “Gọi đi, ông cứ gọi đi.”

Bạch Ngọc Thuần ở phía sau nghe được cách xưng hô “bạn gái" của đối phương, trái tim bỗng đập nhanh một cách kỳ lạ. Tuy cô ấy rất ghét lời uy hiếp của Tào Lực Kiên nhưng lại không ghét sự hiểu lầm của ông ta, dù bị hiểu lầm là bạn gái của Tần Minh thì cô ấy cũng rất vui vẻ, Tào Lực Kiên thấy Tần Minh hoàn toàn không sợ thì vô cùng tức giận, tuy ông ta không mấy nổi danh ở thành phố Quảng, cũng không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng có ai không nể mặt anh họ Tào Chính Mẫn của ông ta chứ?

Vậy nhưng Tần Minh không mảy may sợ hãi mà còn muốn đối kháng trực diện, điều này khiến cho thủ đoạn uy hiếp trước đây Tào Lực Kiên hay dùng chẳng có tác dụng nữa. Ông ta không hiểu nổi đầu óc sinh viên bây giờ có vấn đề gì không, dân tỉnh lẻ như cậu đến đây đi học mà lại dám đối đầu với nhà giàu quyền quý bản địa à? Điên rồi à?

Tào Lực Kiên tức giận, mắng: “Đồ nhà quê bần cùng, cậu chờ đấy cho tôi.”

Ngay sau đó ông ta lấy di động ra gọi điện thoại, rồi đi ra một góc nhỏ giọng nói: “A lô, đại ca Niên, giúp tôi xử lý một người, tên là Tân Minh, là sinh viên Đại học công nghệ tỉnh Hoa... a lộ? A lộ? Đại ca Niên? Sao lại cúp máy rồi?"

Tào Lực Kiên hết sức khó hiểu, Niên Lão Lục khu Đông là bạn làm ăn của ông ta bấy lâu nay, tuy thường xuyên bị đối phương lừa mất không ít tiền với danh nghĩa đầu tư nhưng quan hệ của hai người không cũng đến nổi nào, sao vừa có chuyện lại làm lợ ông ta thế?

Tào Lực Kiên lại gọi cho anh họ Tào Chính Mẫn ngay lập tức: “A lô, anh họ à, em đây. Chỗ em xảy ra chút vấn đề, A Thành bị người ta hãm hại làm việc trái pháp luật, là một người tên Tần Minh. Cái gì cơ? Không, không thể dây vào? Lập tức xin lỗi? Sao lại thế được?”

Tào Lực Kiên bị buộc phải cúp máy, bởi vì chỗ dựa của ông ta, Tào Chính Mẫn đứng đầu nhà họ Tào cũng không giúp được.

Khí thế trên người ông ta bay sạch, giống như biến thành một người khác vậy.

Tào Lực Kiên đánh đòn phủ đầu, thể hiện ra mình là người của nhà họ Tào giàu có lâu đời, người bình thường biết là thành viên của nhà họ Tào thì sẽ biết sợ, sau đó ông ta sẽ gọi cho bạn và chỗ dựa của mình, lấy quyền thể chèn ép đối phương; cuối cùng thật sự không được nữa thì xòe tiền ra, nếu đối phương không dao động thì đó là do xòe chưa đủ nhiều.

Nhưng ông ta không cam lòng xin lỗi một thằng nhóc nhà nghèo đến từ vùng khi họ cò gáy, ông ta không thể không cứu con trai mình.



Vì vậy ông ta gạt phăng những gì của anh họ mình nói ra khỏi đầu.

Ông ta đi đến trước mặt Tần Minh, mặt đanh lại, thấp giọng nói: “Nhãi ranh, cậu học cùng trường với con trai tôi, cũng xem như là bạn học. Dầu gì cũng phải nể mặt bạn cùng trường chứ, hơn nữa cậu còn trẻ, mà người trẻ tuổi dễ phạm sai lầm, tôi là bậc cha chủ, cho cậu một cơ hội. Ba triệu, cậu nói dối giúp con tôi chuyện này, được không nào?"

Tần Minh nở nụ cười, rồi anh lớn tiếng nói: “Chị Thường Hi, sếp Tào muốn hối lộ, bảo là cho em ba triệu để em thay đổi lời khai. “Này, cậu!” Tào Lực Kiên căng thẳng, ý đồ của ông ta bị Tần Minh nói toạc ra trước mặt mọi người, chẳng phải là khiến ông ta mất hết thể diện à? “Xuyyyyy!” Những người đứng xem huýt sáo phản đối, cảm thấy nhân phẩm của Tào Lực Kiên chẳng ra gì. “Chàng trai, giỏi lắm, không thể bị tư bản khuất phục được. “Nhóc à, chúng tôi ủng hộ cậu “Cậu nhóc, đẹp trai lắm, đẹp trai lắm.

Tôn Thường Hi lập tức tiến lên kéo hai người họ ra, cô ấy cảnh cáo Tào Lực Kiên: “Ông Tào, mong ông chú ý lời nói của mình.

Tần Minh còn lắc điện thoại và nói: “Tôi đã ghi âm những lời uy hiếp và hối lộ tôi của hai ba con ông rồi đấy nhé. “Cậu!” Tào Lực Kiên vô cùng phẫn nộ, ông ta nhìn vẻ mặt phách lối của Tần Minh mà tức ứa gan.

Tần Minh vẫn hết sức thong dong, đối phó với với loại người không quan trọng như này, anh không cần phải làm gì cả, cứ giao cho binh tướng giải quyết là được rồi. Cảnh sát là binh lính của anh, sự giám sát của người dân là tướng lĩnh dưới trướng anh, camera giám sát trong bệnh viện và điện thoại di động của anh là vũ khí, chỉ cần nắm giữ quyền chủ động thì không cần dùng quá nhiều bạo lực để đối phó với một người trong xã hội pháp trị này.

Thấy đàm phán không thành công, vợ chồng Tào Lực Kiên hoàn toàn phát điên, họ chỉ có một đứa con trai này thôi, nếu bị bắt đi ngồi tù thì khi được thả ra, chẳng phải cuộc đời của con họ bị hủy hoại rồi hay sao?

Tào Lực Kiên hét lên: “Tần Minh, mày chờ đấy cho tao, nếu con trai bị làm sao thật thì tạo muốn mày chôn cùng nó.”

Bà Tào kêu la như một mụ già đanh đá: “Nhà họ Tào bọn tao không dễ chọc đâu, bọn tao có tiền, rất nhiều tiền, mua mạng người chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi."

Mọi người xung quanh ồ lên, những kẻ có tiền này kiêu căng quá, không ngờ lại dám nói như thế ngay trước công chúng, đúng là coi thường pháp luật, thật sự cho rằng mình là vua là chúa chắc? Nếu không bị các cảnh sát ngăn cách thì người dân đã điên tiết lên rôi. “Sếp Tào... Một giọng nói uy nghiêm và già dặn bỗng vang lên.

Đám đông bị vài vệ sĩ cưỡng ép đẩy ra, Hầu Khánh tổ trưởng phụ trách việc kinh doanh của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ở thành phố Quảng bước ra ngoài.

Khí thế của Hầu Khánh rất mạnh mẽ, rất cuộc ông ta đứng ở vị trí cao đã lâu, vừa xuất hiện đã khiến hiện trường yên tĩnh lại ngay lập tức. Người dân nhìn bộ dạng của ông ta, cho rằng ông ta là cán bộ lãnh đạo.

Hầu Khánh không đi đến đó mà đứng ở rìa đám đông, nói: “Ông muốn bắt chước Vương Hữu Tài và Trương Quân Đống à?”

Tào Lực Kiên chợt cảm thấy căng thẳng, trái tim ông ta giống như bị bàn tay ma quỷ vô hình nắm chặt, sự sống chết của ông ta phụ thuộc vào một câu nói mà thôi.

Ông ta biết hai người đó

Trước đây, ông ta còn uống trà, ăn cơm với Vương Hữu Tài và Trương Quân Đống, ba người họ chơi thân với nhau, nhưng không biết tháng trước hai người kia đắc tội ai mà một người bị con trai mình giết, còn một người phải ngồi tù sáu mươi năm.



Lẽ nào là do giám đốc Hầu này làm?

Hầu Khánh có Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ làm chỗ dựa, cắm rễ ở thành phố Quảng đã nhiều năm, sức ảnh hưởng của ông ta trong giới kinh doanh, giới chính trị và quân đội còn lớn hơn cả nhà họ Tào, Tào Lực Kiên chẳng xứng xách giày cho ông ta.

Tào Lực Kiên vội vàng chạy chậm đến chỗ Hầu Khánh, kh lưng nói: “Giám đốc Hầu, không, tôi không dám mà. Không biết tôi đắc tội với giám đốc Hầu việc gì, tôi ngu ngốc, mong ông nói rõ cho.”

Hầu Khánh chỉ về phía Tần Minh và Bạch Ngọc Thuần đứng trước mặt, nói: “Ông đắc tội ranh giới cuối cùng của đạo đức người dân, ông đắc tội chính nghĩa! Việc con trai ông làm, tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, xúi giục người khác đầu độc chỉ để tán gái, hành vi ngang ngược như thế mà ông cũng muốn bao che ư? Trên đời này có vài người ông không đắc tội nổi đâu.”

Sau đó Hầu Khánh kéo cổ áo của Tào Lực Kiên, ghé vào tại ông ta nói nhỏ: “Nếu cậu Tần không chịu tha thứ cho ông thì tối nay cả nhà ông sẽ biến mất khỏi Thượng Hải, con trai ông cũng không cần ngồi tù nữa mà ông đến nhà tang lễ lấy hũ tro cốt luôn đi. Đừng nói là Tào Chính Mẫn, ngay cả ông nội Tào Thiên Kiều của ông cũng không bảo vệ được ông đâu. Cút đi.

Dứt lời, Hầu Khánh đẩy mạnh một cái, làm Tào Lực Kiên hãy còn kinh hoàng ngã nhào xuống đất, ông ta chết sững, ngồi ngay đơ ở đó. Ông ta không tài nào hiểu nổi.

Rốt cuộc thân phận của Tần Minh là gì? Tại sao, tại sao mọi người đều bảo vệ đối phương?

Tào Lực Kiên sai rồi, mọi người được Tần Minh bảo vệ mới đúng. Nếu Tần Minh chết thì khó nói trước được người thừa kế của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ sẽ là ai, và thế thì tất cả người phụ trách việc kinh doanh đã tỏ lòng trung thành trên khắp Hoa Hạ này cuối cùng sẽ bị xử lý. Vì vậy, với những người như Hầu Khánh hay Thích Vân Đông, dù mẹ của họ xảy ra chuyện thì Tần Minh cũng không thể có vấn đề gì được.

Hầu Khánh nói xong thì đi luôn, nhưng lời cảnh cáo của ông ta lại khiến Tào Lực Kiên hồn lìa khỏi xác, rồi ông ta lại nhớ đến lời nhắc nhở của đại ca Niên và anh họ Tào Chính Mẫn, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Ông ta muốn đứng dậy, nhưng thử mấy lần mà đôi chân cứ mềm nhũn, không đứng lên nổi.

Ông ta chẳng quan tâm đến thể diện nữa, dứt khoát bò đến trước mặt Tần Minh giống như một con chó, ông ta run rẩy ôm chân anh và van xin: “Cậu Tần, xin hãy tha cho bọn tôi. Bọn tôi chỉ là dân làm ăn nhỏ cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ thôi. Xin, xin cậu tha cho bọn tôi một con đường sống"

Những người xung quanh há hốc mồm vì kinh ngạc, vừa rồi hãy còn ngang ngược, vênh váo lắm cơ mà?

Sao tự dưng lại thay đổi đột ngột thế?

Tào Cảnh Thành thấy ba mình bỗng trở nên khiếp nhược, quỳ xuống cầu xin Tần Minh, tam quan và tôn nghiêm của anh ta bị phá hủy, anh ta mất hết mặt mũi.

Anh ta bỗng gào lên, tránh thoát sự trói buộc của cảnh sát và cầm một cái dĩa inox dưới đất lên xông về phía Tần Minh: “Tần Minh, tạo liều mạng với mày"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play