Nói thật là tác dụng sau của rượu ngoại quả thực có chút lớn, Tần Minh vẫn luôn chịu đựng nhưng hiện tại đã hơi choáng váng và ngà ngà say.

Đây không phải là lần đầu tiên Liêu Thanh Tuyền uống đến say mèm, không hề phòng bị trước mặt Tần Minh.

Hôm nay cô ta còn giữ chặt không cho anh đi, Tần Minh cảm giác được cánh tay mình đè lên bờ ngực mềm mại của Liêu Thanh Tuyền, rất có tính đàn hồi, khiến trong lòng anh dâng lên cảm giác tuyệt vời.

Nhưng Tần Minh vẫn rút tay ra, anh giữ Liêu Thanh Tuyền lại và nói: “Cô Liêu, chị tỉnh táo lại đi, đã về đến nhà rồi, không còn nguy hiểm nữa rồi.”

Liêu Thanh Tuyền mơ màng nói: “Tôi sẽ gặp ác mộng, cậu vẫn chưa thể đi.”

Tần Minh ngây người, hóa ra là vì lý do này nên mới bảo anh ở lại cùng cô ta sao?

Tần Minh nở nụ cười: “Chị là cô giáo rồi, sao lại giống như một con gái thế này. Liêu Thanh Tuyền bĩu môi nói: “Cô giáo thì cũng là phụ nữ và con gái. Cậu nói xem, cậu là đàn ông thì phải bảo vệ tôi.”

Tần Minh thở dài và nói: “Được rồi, chị nằm xuống đi, để em đi lấy khăn rửa mặt cho chị, sẽ thoải mái hơn đấy”

Tần Minh vào phòng vệ sinh chuẩn bị khăn nóng cho Liêu Thanh Tuyền, nhưng lúc anh quay lại thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh phụt máu, sao cô Liêu lại tự cởi quần áo ra rồi? Chỉ mặc một chiếc quần lót bằng vải sợi bông đắt tiền, toàn bộ tấm lưng nuột nà và mềm mịn lộ ra bên ngoài, mái tóc đen dài đến tận thắt lưng.

Tần Minh liếc nhìn một cái, anh cảm thấy đẹp đến kinh người, dáng người của phụ nữ học múa thật sự rất chuẩn, vòng eo đẹp đến khó tả, anh vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác và nói: “Cô Liêu, chẳng phải chị muốn đi ngủ sao?” "Ợ..” Liêu Thanh Tuyền nấc xong thì quay người lại và nói: “Thằng nhóc nhà cậu, chẳng phải đã nhìn hai lần rồi sao? Còn chưa nhìn đủ à?” Tần Minh nói: “Đó là vô tình mà thôi, cô Liêu, phi lễ chớ nhìn. À, khăn nóng cho chị này, đắp một chủ đi.

Tần Minh lấy tay che mắt, anh tiến lại gần đưa khăn nóng cho cô ta. “Cảm ơn cậu, Tần Minh” Liêu Thanh Tuyền đắp khăn nóng lên trán. Tần Minh lặng lẽ dời ngón tay ra, lộ ra một khe hở nhỏ, anh nhìn thấy trên người Liêu

Thanh Tuyền vẫn còn mặc đồ lót.

Liêu Thanh Tuyền đột nhiên ném áo khoác của cô ta về phía anh và nói: “Nhìn cái thằng nhóc không lớn không nhỏ nhà cậu, còn học người ta nhìn lén.

Tần Minh đỏ bừng mặt, anh bị phát hiện đang nhìn lén, bèn đi ra khỏi phòng Liêu Thanh Tuyền.



Anh vào phòng vệ sinh và điên cuồng giỏi nước lạnh vào mặt để cảm xúc bình tĩnh lại.

Tần Minh tự nhủ: “Chết tiệt, đúng là quyến rũ chết mất, cô Liêu xinh đẹp quá, dáng người cũng rất đẹp, không hổ là người học múa.

Sau khi bình tĩnh lại, Tần Minh nói: “Cô Liêu, em đi đây, em sẽ khóa cửa lại cho chị

Anh nghe thấy tiếng hỗ yếu ớt của Liêu Thanh Tuyền vang lên trong phòng: “Đừng đi, đừng bỏ mặc tôi.”

Tần Minh đến gần căn phòng rồi liếc nhìn, anh thấy Liêu Thanh Tuyền đã thay đồ ngủ và ngủ thiếp đi rồi.

Tần Minh nhìn thấy trong phòng đã mở điều hòa, nhưng Liêu Thanh Tuyền lại không đắp chăn, Tần Minh lại bước tới đắp chăn cho cô ta.

Nhưng khi đắp chăn anh lại liếc nhìn nhiều hơn, Liêu Thanh Tuyền đột nhiên vươn tay mò mẫm bên giường, cô ta bắt được tay của anh thì ôm vào trong ngực mình, coi cánh tay của Tần Minh làm gối ôm.

Tần Minh cảm thấy cạn lời, anh nói: “Cô Liêu.

Tần Minh còn nghĩ đợi lát nữa sang căn nhà bên cạnh của anh để thăm anh cả.

Nhưng Liêu Thanh Tuyền lại ôm rất chặt, không chịu buông tay, nếu nhử Tần Minh cứ khăng khăng rút tay ra thì e rằng sẽ đánh thức cô ta.

Nhất là lần trước, Tần Minh giằng co suốt một tiếng cũng không nới lỏng tay Liêu Thanh Tuyền ra được, bởi vì lúc Liêu Thanh Tuyền ngủ, lực tay của cô ta rất lớn.

Khi Tần Minh nhìn thấy Liêu Thanh Tuyền bày ra dáng vẻ như vậy thì anh cũng mềm lòng, cô ta là con gái của hiệu trưởng Liêu có ơn với mình, hiệu trưởng Liêu đã giúp đỡ anh rất nhiều trong trường học, chẳng hạn như xin học bổng hay công việc làm thêm các thứ, cũng bởi vì chuyện của Tần Minh và bà ta bị Vương Chính Hổ đâm xe đến nỗi phải nhập viện.

Từ trước đến nay, Tần Minh luôn là người có ơn với ai thì đền đáp lại gấp bội.

Tần Minh ngồi xuống và tự nhủ: “Cô Liêu cũng tin tưởng mình nên mới bảo mình đưa chị ấy về, còn gặp ác mộng nên muốn mình ở lại. Nếu mình bỏ mặc chị ấy mà đi, hoặc làm ra mấy hành vi cầm thú thì sẽ có lỗi với sự tin tưởng của cô Liêu, cũng có lỗi với sự dạy bảo của hiệu trưởng Liêu. Được rồi, không bằng cầm thủ thì không bằng vậy, đêm nay cứ như vậy đi.”



Tần Minh tìm một chiếc ghế thấp rồi ngồi ở mép giường, anh nằm sấp xuống ngủ suốt đêm.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, khi Tần Minh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ngủ ở đầu giường, nhưng không hiểu sao tay trái của anh lại chui vào trong áo của Liêu Thanh Tuyền.

Tần Minh thầm nói: “Hèn gì tối hôm qua lại có một giấc mơ kỳ lạ. Nằm mơ thấy mình mua quả bóng đàn hồi, cứ bóp mãi không ngừng." “Ưm ~!” Dường như Liêu Thanh Tuyền cũng khá nhạy cảm, sau khi bị người khác vuốt ve ngực vài cái, cơ thể cô ta đã có cảm giác hưng phấn khác thường và có dấu hiệu sắp tỉnh. Tần Minh lợi dụng kẽ hở mà nhanh chóng rút tay về, trong lòng anh thầm nói: “Mình đang làm gì thế này?”

Sau khi Tần Minh gây tội thì vô cùng hối hận, anh cảm thấy mình không nên làm chuyện này, thật có lỗi với cô Liêu.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách Thần Minh được, tối hôm qua anh cũng bị ép ở lại, hơn nữa lúc đó anh ngủ mất rồi, làm sao biết tay mình sẽ luồn vào trong chứ? “Tần Minh?” Liêu Thanh Tuyền vẫn còn buồn ngủ, cô ta ngáp một cái, mở mắt ra nhìn anh và hỏi: “Sao cậu lại đến nhà tôi? Không đúng, cậu vào phòng tôi làm gì? Tần Minh, đêm qua cậu đã làm gì tôi?”

Sau khi Liêu Thanh Tuyền tỉnh lại, đầu tiên là hoảng hốt rồi lại gặng hỏi, sau đó cô ta vén chăn lên thì phát hiện ga trải giường màu trắng đã bị nhuộm đỏ, hình như cô ta nghĩ tới điều gì đó, lập tức sợ hãi ôm đầu.

Qua một lúc lâu sau, Liêu Thanh Tuyền ôm đầu tóc bù xù, hoảng sợ nói: “Cậu, cậu nhân lúc tôi say mà ngủ với tôi?” Sắc mặt Tần Minh đen lại.

Anh nói: “Cô Liêu, chị đã quên là mình đến tháng rồi à? Quần lót tối hôm qua chị cởi ra còn dán băng vệ sinh có dính máu, em còn ném vào thùng rác giúp chị đấy. “ờm... hình như là vậy.” Liêu Thanh Tuyền sững sờ, sau đó mới nhớ ra quả thực là mấy ngày nay mình đang đến tháng, cô ta bèn cười: “Tôi hiểu lầm cậu rồi. Chậc, sao tối hôm qua cậu không nhắc tôi để tôi dán băng vệ sinh ban đêm? Chậc, ga trải giường này của tôi đắt lắm đấy, giặt cũng không tiện. Á, không đúng, sao cậu lại vào nhà tôi?”

Tần Minh không nói nên lời, anh chỉ bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

Tần Minh phàn nàn: “Cô giáo à, sao chị có thể như vậy chứ? Tối hôm qua chị mua say trong quán bar, suýt nữa thì bị mấy tên côn đồ kéo đến ngõ hẻm phía sau giở trò đồi bại. Em đi ngang qua nên đưa chị về nhà, sau đó chị nói chị gặp ác mộng nên không cho em đi, lại còn giữ chặt tay em, hai lần rồi, đều là chị giữ chặt tay em không cho đi. Liêu Thanh Tuyền nghe thấy vậy thì nói: “Đúng, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua cậu cống tôi về. Tần Minh, tôi hiểu lầm cậu rồi, cảm ơn cậu đã ở lại cùng tôi.”

Tần Minh không cảm thấy gì cả, dù sao anh cũng không lỗ.

Nhưng Tần Minh tò mò hỏi: “Cô giáo à, chẳng phải chị bận mở lớp đào tạo sao? Chẳng phải chị muốn theo đuổi sự nghiệp và ước mơ của mình à? Sao đêm hôm khuya khoắt lại đến quán bar mua say?”

Liêu Thanh Tuyền nghe thấy lời này thì tâm trạng lập tức trùng xuống, vừa rồi cô ta còn mang dáng vẻ thoải mái mà giờ lại trở nên vô cùng đau khổ, hiển nhiên là có chuyện gì đó khó nói.

Liêu Thanh Tuyền ngã xuống giường như một cái xác, cô ta nói với tinh thần chán nản: “Sự nghiệp? Lớp đào tạo? Tôi bị lừa, mọi chuyện đều kết thúc rồi, đã hết rồi... Bỏ đi, nói với cậu cũng vô dụng, chuyện của tôi thì tôi sẽ tự giải quyết. Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã quan tâm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play