Nhịp điệu của âm nhạc không nhanh không chậm, anh Thiết Tử cầm con dao không ngừng đâm vào kẽ ngón tay của mình phát ra những tiếng “phập phập phập phập", sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, những người xung quanh cũng ngày càng trở nên phần khích. “Anh Thiết Tử, anh Thiết Tử... “Hay, hay lắm, hay lắm.

Liêu Thanh Tuyền nhìn anh Thiết Tử chơi đùa với một tay của mình như vậy thì sợ đến mức cơn say rượu đã vơi đi một nửa, làm vậy nguy hiểm quá đi mất, ngón tay có thể bị chặt đứt bất cứ lúc nào.

Nhưng chẳng phải việc đứt ngón tay là sự kích thích mà đám người này mong chờ nhất sao? Tôi làm gãy ngón tay anh là do anh tự chuốc lấy, anh còn không được báo cảnh sát, tôi lại có thể cười nhạo anh một cách tùy ý.

Đây là nơi sảng khoái, thoải mái nhất.

Một tên đàn em ném một con dao tới trước mặt Tần Minh và nói: “Thằng nhãi kia, đến lượt mày rồi.” “Tần Minh, đừng, cậu không chơi lại bọn họ đâu, bọn họ là một đám côn đồ đó.” Liêu Thanh Tuyền vội vàng túm lấy tay anh, nếu Tần Minh bị thương vì bảo vệ cô ta thì cô ta sẽ không chỉ rất tự trách mà còn thấy rất áy náy.

Tên tóc đỏ vừa bị đá vào hạ bộ bèn mắng chửi: “Sao, không dám chơi à? Hay là bị choáng váng luôn rồi? Sao lúc đánh người mày lại kiêu ngạo ngang ngược như vậy?” “Đồ vô dụng, sợ rồi đúng không? Sợ rồi thì uống hết chai rượu này, quỳ xuống nhận thua trước anh Thiết Tử của bọn tao thì mày có thể đi.” “Bịch” một tiếng, một tên đàn em đặt một chai rượu Hennessy XO xuống trước mặt Tần Minh, rượu trong chai vẫn còn hơn một nửa, nếu uống hết cùng một lúc, người bình thường không vào bệnh viện thì cũng vào nhà tang lễ. “Đồ yếu đuối, nhát gan “Đồ hèn nhát

Trước mặt đặt một con dao và một chai rượu để Tần Minh tùy ý lựa chọn. Đám đông thấy Tần Minh bị Liêu Thanh Tuyền giữ chặt thì kết luận là anh không dám chơi, tất cả cùng đồng thanh chế nhạo anh.

Đám người này đến quán bar đều để tìm kiếm sự kích thích, bọn họ hoàn toàn không bận tâm đến sự sống chết của Tần Minh mà chỉ muốn nhìn thấy cảnh tượng kích thích như máu tươi đầy đất.

Nhưng Liêu Thanh Tuyền lại không ngừng khuyên nhủ: “Đừng mà, Tần Minh, cậu đừng nghe lời bọn họ.

Tần Minh cầm chai Hennessy XO lên và rót một lỵ.

Đám đông cho rằng Tần Minh đã sợ rồi nên cười ồ lên: “Sợ rồi à?" “Đúng là loại nhu nhược hèn nhát, mà cũng đúng thôi, cần gì phải khiến ngón tay mình bị gãy vì một người phụ nữ chứ." “Nếu bây giờ nhận thua, giữ thể diện cho anh Thiết Tử thì còn có thể sống sót ra ngoài.” “Hừ, thằng nhãi này không phải là đàn ông, để mặc cô giáo của mình mà chạy thoát thân ư? Vừa rồi còn kiêu ngạo nói mình là đàn ông phải bảo vệ phụ nữ, đàn ông mà không được tích sự gì à?” “Đồ đàn bà Châu Á, fuck you, về nhà mà bú sữa mẹ đi. Trong đám đông còn có một tên đàn ông phương Tây đang ôm một cô ả dễ dãi, gã lớn tiếng chế giễu. “Hừ, nếu không phải người đàn bà đó không có lòng tự trọng mà đến quán bar mua vui, thì cô ta sẽ bị người ta để ý chắc?” “Đừng ồn ào nữa, tôi cá là thắng nhãi này uống được ba ly là gục. “Đồ đàn bà, hèn nhát, vô dụng.

Bên tại toàn là những tiếng chế giễu và mắng mỏ, Liêu Thanh Tuyền cũng buông lỏng tay ra. Mặc dù cô ta biết Tần Minh lựa chọn như vậy là đúng, anh không cần mạo hiểm chặt gãy ngón tay mình vì chuyện của cô ta.

Nhưng không biết tại sao trong lòng Liêu Thanh Tuyền lại vô cùng hoảng sợ, cô ta vẫn luôn rất thích Tần Minh, đương nhiên không phải là kiểu thích giữa nam nữ mà là sự tán thưởng của giáo viên với học sinh, sự quan tâm của chị gái đối với em trai, sự yêu mến của tình cảm giữa bạn bè.



Cô ta luôn cảm thấy Tần Minh không giống những người đàn ông khác, nhưng khi đối mặt với rắc rối thực sự, cô ta lại phát hiện ra từ đầu đến cuối Tần Minh cũng chỉ là một người bình thường.

Cũng không thể cứu một cô gái nhỏ đang lâm vào tình cảnh khó khăn như cô ta giống những anh hùng trong truyện cổ tích.

Liêu Thanh Tuyền thầm cười khổ: “Chỉ có mỗi bản thân mình tình nguyện mà thôi.”

Tần Minh uống cạn một lỵ, khóe miệng anh nhếch lên lộ ra nụ cười của loài dã thú. Sau đó anh cầm lấy con dao nhỏ và đặt tay trái của mình lên bàn. “!!” Cả quán bar vừa rồi còn cười đùa tí tửng, nói năng điên khùng, chửi bởi chế nhạo, nhưng vào khoảnh khắc Tần Minh cầm lấy con dao thì lập tức trở nên yên tĩnh. Tần Minh uống thêm một ly rượu rồi so tài với anh Thiết Tử ư?

Anh không sợ giữa chừng đột nhiên chóng mặt, mắt không nhìn rõ mà chặt vào ngón tay của mình sao?

Trong lúc đám đông vẫn đang nghi ngờ thì Tần Minh đã cầm con dao và đâm vào các kẽ hở trên bàn tay trái của mình. Theo tiết tấu và giai điệu của âm nhạc, tốc độ của Tần Minh càng lúc càng nhanh, thậm chí còn đuổi kịp tiết tấu của anh Thiết Tử

Một quán bar rộng lớn với khoảng hơn một trăm người vẫn lặng ngắt như tờ, ngoại trừ tiếng nhạc thì còn có tiếng hai con dao nhỏ đâm vào mặt bàn gỗ, hơn nữa hai âm thanh này còn đồng đều với nhau, nếu không lắng tai nghe kỹ còn tưởng rằng chỉ có một âm thanh. “Phập phập, phập phập, phập pháp...

Tốc độ của hai người họ đều rất nhanh, nhưng vẫn chưa đạt đến mức khiến người ta rối mắt, tất cả còn tưởng rằng trò này sẽ kết thúc với kết quả không phân thắng bại. “Ồ, thằng nhãi kia, đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được.” “Chậc chậc, với tốc độ này, không lẽ cậu ta đã đừng cầm đũa luyện tập rồi ư?” “Thôi đi, đồ ngu, không dùng dao thật để luyện thì sao có thể luyện ra sự can đảm được? Nếu dùng đũa luyện rồi đến lúc dùng dao thật thì cũng đủ sợ chết khiếp rồi.” “Ôi trời ạ, tốc độ cũng ngang ngửa với anh Thiết Tử, quả là phải có bản lĩnh thực sự thì mới dám đùa với lửa.”

Liêu Thanh Tuyền bên cạnh Tần Minh cũng sửng sốt, cô ta còn tưởng rằng Tần Minh là kẻ chỉ biết mạnh miệng lúc đầu, nhưng cuối cùng anh vẫn dũng cảm đứng ra. Hơn nữa anh cũng không hành động theo cảm tính mà có bản lĩnh thực sự. Anh cũng có thể chơi trò đâm dao vào kẽ hở ngón tay này rất tốt.

Đương nhiên là Tần Minh có thể chơi tốt trò này rồi, anh đã chơi rất nhiều lần, nếu không thì sao trước đây anh có thể làm trùm ở thị trấn Bạch Thủy được?

Sự ngạo mạn, đắc ý lúc nãy của anh Thiết Tử đã trở thành vẻ khó chịu và nghiêm nghị.

Nhưng sau đó anh ta còn thấy khó chịu hơn.

Bởi vì Tần Minh không nhìn tay của mình nữa, ánh mắt anh nhìn thẳng vào anh Thiết Tử, đồng thời quát: “Tắt nhạc đi!”



Một tiếng hét của Tần Minh đã dọa cô em ngực lớn đang chơi DJ sợ đến mức tắt nhạc.

Tiếng nhạc vừa tắt, tiết tấu của anh Thiết Tử đã bị ảnh hưởng nặng nề, tốc độ của anh ta dần dần chậm lại. "Phập phập phập phập...

Tốc độ của anh Thiết Tử đã chậm đến mức quá rõ ràng, mọi người xung quanh đều đồng loạt lên tiếng cười nhạo, anh Thiết Tử quá dựa dẫm vào âm nhạc, Tần Minh thì ngược lại, anh ra tay như thần, phập pháp phập phập...

Trán anh Thiết Tử đổ mồ hôi lạnh, anh ta chợt phát hiện ra Tần Minh vẫn đang nhìn mình. Đôi mắt của Tần Minh có một sức dẫn đặc biệt, tựa như ánh mắt của đại bàng chao liệng trên bầu trời, lại giống mắt ánh mắt một con rồng chiếm giữ vùng nước cạn. Anh Thiết Tử biết mình đã bị nhìn thấu.

Phập phập phập phập...

Tốc độ của Tần Minh càng lúc càng nhanh, hơn nữa anh còn không nhìn bàn tay của mình.

Quan trọng là cái người cợt nhả này còn cất tiếng hát bài ca chiến đấu. "Oh, I have all my fingers, the knife goes chop chop chop.

If I miss the spaces in between,my fingers will ce off..."

Tần Minh càng hát càng nhanh, dù sao anh cũng là học sinh giỏi, phát âm tiếng anh rất chuẩn và rất hấp dẫn. Một chuỗi động tác của Tần Minh đều khiến người trong quán bar trở nên yên lặng.

Anh Thiết Tử cũng không còn mặt mũi nào mà kiêu ngạo trước mặt Tần Minh nữa, anh ta chợt phát hiện ra mình đang múa rìu qua mắt thợ.

Còn những vị khách đang có mặt ở đó đều thay đổi cách nhìn về Tần Minh, bọn họ cũng thốt lên những lời hoan hô cổ vũ anh. Những nhát dao dứt khoát ở bàn tay trái và bàn tay phải của Tần Minh đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. “Aaaaaa!” Đám phụ nữ hét lên đầy vẻ sùng bái và thán phục, tựa như thứ mà Tần Minh đâm vào không phải khe hở giữa các ngón tay anh mà là xác thịt của bọn họ vậy, đâm đến mức khiến họ đạt đến khoái cảm. “Đâm, đâm, đâm!” Đám đàn ông vung nắm đấm cùng đồng thanh hộ, bọn họ muốn nhìn thấy cảnh máu me, bạo lực kích thích hơn, tất cả những kích thích khiến họ quên đi sự mệt mỏi của cuộc sống.

Mà tốc độ của Tần Minh vẫn đang tăng lên!

Anh Thiết Tử thấy Tần Minh thậm chí còn không nhìn bàn tay của mình mà vẫn tiếp tục tăng tốc, gần như đã đạt đến tình trạng khiến người ta rối mắt. Cuối cùng anh ta cũng hoảng sợ, thầm nghĩ: “Thằng nhãi này điển rồi à? Với tốc độ và lực này, nó không sợ lát nữa men rượu bốc lên sẽ khiến con dao chặt đứt ngón tay của mình sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play