Giải quyết riêng?

Tần Minh nheo mắt. Anh nhìn ra được Trương Thiết Cường rõ ràng không muốn dính dáng tới cảnh sát.

Hơn nữa, giải quyết riêng thì bọn họ cũng có lợi.

Tần Minh nói: “Giải quyết riêng cũng được. Các anh đền tiền sửa xe cho chúng tôi, sau này anh ta không được quấy rầy cô giáo Liêu nữa.”

Tần Minh chỉ vào Trương Quân Đống: “Cô Liêu nói không thích loại người như anh ta, anh ta cũng không cần tự mình đa tình làm gì.”

Trương Thiết Cường nói: “Được, chỉ cần là vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì chẳng phải là vấn đề”

Hai bên muốn giải quyết riêng, cũng không cần tới đồn cảnh sát nữa.

Trương Thiết Cường đưa tiền xong rồi đi. Trước khi đi, anh ta còn không quên chế giễu: “Ha ha, người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nếu vừa rồi mày dám lắm mồm nữa, ba trăm anh em tao đã thịt mày rồi.”

A Long nhíu mày: “Cậu chủ, chúng ta bỏ qua cho chúng như vậy sao?”

Tần Minh nhìn Liêu Thanh Tuyền phía sau, lắc đầu: “Cô giáo Liêu còn ở đây, nếu để chị ấy dính líu vào sẽ không tốt. Hôm qua, chị ấy mới bị đám lính đánh thuê nước ngoài dọa cho mất hồn mất vía ở buổi dạ tiệc, hôm nay bị đám người thối nát này dây dưa đã là kích thích khá lớn đối với chị ấy rồi.”

A Long chợt xuất hện một ý nghĩ, cười nói: “Cậu chủ thích cô ấy? Cậu không sợ cô Nhiếp ghen à?”

Tần Minh đấm A Long một phát: “Anh nói bậy, chị ấy mời tôi ăn cơm đấy. Nếu tối nay chúng ta đều đi tới đồn công an thì khỏi ăn bữa cơm này rồi. Đám con ông cháu cha này chẳng có kẻ nào ra hồn. Chúng còn nhảy nhót nữa thì cho chúng thành Vương Thành Hổ kế tiếp luôn.”

A Long gật đầu: “Vậy tôi sẽ bảo Thích Minh Huy đi điều tra Trương Quân Đống này. Những người này lớn lối như vậy, chắc chắn có liên quan với không ít sản nghiệp phi pháp. Đến lúc đó muốn loại bỏ chúng, cứ cho cả đám ngồi tù là được.”

Tần Minh thầm gật đầu. Anh không phải là Thánh Mẫu, nếu muốn đánh thì phải đánh cho đối thủ nằm xuống một cách hợp tình hợp lý, đúng theo luật pháp, khiến đối phương vĩnh viễn không thể xoay người, làm đối phương chỉ còn hai bàn tay trắng. Cũng giống như Vương Thành Hổ bây giờ suốt ngày bị người trong trường bắt nạt, trả nợ cho những tội ác mà anh ta đã gây ra trước kia.

Có đôi khi chết xem như hết chuyện lại quá lợi cho đám người thối nát này. Cho chúng ngồi tù, ngoài bị hạn chế tự do còn lại đều sống tốt, khi bị bệnh còn có thể được bác sĩ khám chữa.

Nhưng khi chúng ở bên ngoài lại khác. Đám người thối nát này có lắm kẻ thù. Khi chúng chỉ còn hai bàn tay trắng, mặc dù rất tự do nhưng cuộc sống tuyệt đối sẽ rất thảm. Thế giới này chắc chắn là địa ngục trần gian đổi với chúng.

Đám cấp dưới không hiểu, đều cảm thấy Tần Minh quá hiền lành, thật ra không phải vậy.

Anh chuyên đánh nhau từ nhỏ, cứ hai ba ngày lại bị đánh một trận là chuyện bình thường như uống nước vậy. Anh hiểu rõ cuộc sống như vậy khổ tới mức nào.

Trên người đau suốt ngày đêm, đi trên đường luôn lo lắng sợ bị người ta đánh. Suốt cả thời gian dài khi còn bé, Tần Minh cảm thấy sống sót là địa ngục trần gian, là một sự tra tấn. Mãi đến khi nội tâm của anh trở nên mạnh mẽ hơn, chuyện này mới kết thúc.

Cho nên anh thích để những kẻ từng đắc tội mình phải bị hành hạ, sống trong địa ngục trần gian.

Có đôi lúc Tần Minh nghĩ lại, cũng cảm thấy có phải mình hơi biến thái không?

Người của Trương Quân Đống rút đi rất nhanh. Cậu ta không tới bệnh viện mà quay về câu lạc bộ cao cấp Pegasus của mình. Ở đây có bác sĩ trị liệu riêng.

“Cậu Đống, người ra tay đặc biệt tàn nhẫn, chắc phải mất ba tháng may ra chân cậu mới lành được.”

Trương Quân Đống mắng: “Fuck, sao lâu vậy? Ông cứ dùng thuốc tốt nhất, đắt tiền nhất, tiền không phải là vấn đề.”

Bác sĩ trị liệu trả lời: “Vậy cũng phải mất một tháng.”

Sau khi Trương Quân Đống được xử lý vết thương xong mới nói: “Cường, tên Tần Minh kia chỉ là một sinh viên không có địa vị gì. Trái lại người lái chiếc Mercedes có hơi lợi hại, hai người hình như có quen biết. Anh đi thịt thắng lái Mercedes trước. Tôi sẽ từ từ chơi thằng ngốc Tần Minh kia tới chết. Nó dám cướp gái với tôi à?”

Trương Thiết Cường châm điếu thuốc: “Được. Cậu Đống cứ yên tâm dưỡng thương đi. Tôi đã nhớ kỹ biển số của chiếc xe Mercedes-Benz kia và cho người theo dõi rồi. Tối nay, tôi sẽ cho anh ta một bữa “thịt nướng Mercedes”, ha ha ha ha ha.”

Trương Quân Đống cũng cười dữ tợn: “Ha ha ha… Còn phải chuẩn bị một tít trên trang đầu tin tức mới gọi là sướng chứ.”

Lúc này, một tên đàn em đi đến: “Anh Cường, cậu Đống, bọn em đã tìm ra được chiếc xe Mercedes kia. Nó là xe của ông chủ trang viên ở tầng cao nhất của khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn, người của tập đoàn Hoàn Vũ. Bọn em không điều tra ra được tập đoàn Hoàn Vũ này có gì đặc biệt.”

Trương Quân Đống đang cười kiêu căng chợt sửng sốt, cuống lên hỏi: “Cái gì? Căn cao nhất trong khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn kia à? Mày tận mắt nhìn thấy chiếc xe lái vào trong chứ?”

Tên đàn em kia nói: “Đúng vậy. Nó đỗ ở bên ngoài trang viên. Bọn em tính tới gần xem thử nhưng bị người ta đuổi ra ngoài. Ở đó có một chiếc xe Mercedes-Benz đang đầu, đầu xe bị móp do đụng vào xe của cậu Đống, không sai được đâu.”

Mặt Trương Quân Đống biến sắc: “Nhanh, nhanh, nhanh lên! Nhanh chuẩn bị cho tôi một cái gậy, lại chuẩn bị một tờ chi phiếu một trăm triệu. Không, hai trăm triệu. Không ba trăm triệu đi. Sau đó gói bức tượng Phật Đà bằng đá Dzi mà ông đây mua với giá cao ở Tây Tạng, chuẩn bị cả giấy tờ của chiếc du thuyền mà ông đây mới mua. Chuẩn bị xe, đi… đi…”

Trương Quân Đống vừa kích động, giãy giụa muốn dậy, lại rơi từ trên giường xuống đất, cậu ta đau tới nhe răng nhếch miệng.

Trương Thiết Cường sững sờ hỏi: “Cậu Đống, cậu làm gì vậy? Cậu muốn làm gì với thằng lái Mercedes kia à?”

Trương Quân Đống nói: “Fuck, thằng lái chiếc xe Mercedes là người không thể động vào đâu. Anh nhớ Vương Hữu Tài chứ?”

Trương Thiết Cường nói: “Nhớ chứ! Trước đây chúng ta từng nâng đỡ cho ông ta phát tài, sau đó ông ta chạy qua khu đông tìm đại ca Niên và đấu với chúng ta. Chẳng qua đợt trước ông ta chọc phải Tào Tương Lương.”

“Cậu hai nhà họ Tào, không phải đã bị thịt rồi sao?”

Trương Quân Đống hét lớn: “Thối lắm. Thằng Tào Tương Lương là cậu ấm chỉ biết ăn chơi đấy tính là gì chứ? Anh ta có thể thịt được lão cáo già Vương Hữu Tài này à? Anh ta chỉ biết chém gió mà thôi. Đó là do chủ trang viên của biệt thự Đỉnh Vân Sơn làm đấy. Lần trước tôi đánh bài với đại ca Niên, ông ta thua không muốn trả tiền mới nói ra bí mật này cho tôi biết. Lúc đó ông ta bị Vương Hữu Tài gọi qua nên cũng có mặt, nhưng chẳng dám hé hé gì, nhìn Vương Hữu Tài bị thằng con đánh chết.”

Trương Thiết Cường sửng sốt hỏi: “Cái gì? Vương Hữu Tài bị con của ông ta đánh chết à? Vì sao?”

Trương Quân Đổng nói: “Bởi vì lúc đó xung quanh còn có rất nhiều súng với điểm đỏ tập trung vào tim bọn họ. Cậu chủ kia bảo ba con bọn họ giết nhau, chỉ để lại một người sống, bằng không cả hai đều phải chết. Cuối cùng thằng con bất hiếu Vương Thành Hổ này thắng.”

Trương Thiết Cường kinh hãi nói: “Cậu Đống, đối phương có địa vị lớn như vậy, thế lực của chúng ta chẳng hơn Vương Hữu Tài là bao, sợ không thể đối phó được. Chúng ta nên làm gì đây?”

Trương Quân Đống vỗ đầu mắng: “Fuck, không phải ông đây mới nói sao? Chuẩn bị quà, chuẩn bị món quà hậu hĩnh để đi xin lỗi, dù có gãy một chân cũng phải xin lỗi. Tôi đã nói tên lái Mercedes kia thật khí thế, hóa ra có bối cảnh sâu như vậy. Với thế lực lớn này, anh ta cũng đủ khiêm tốn rồi.”

Khu biệt thự Đỉnh Vân Sơn, hơn tám giờ tối.

Thích Minh Huy vừa xử lý một vài tài liệu thay Tổng Dĩnh, cũng nhận được một chức vụ là trợ lý thư ký tổng hợp Hoa Hạ.

Nghe có vẻ khoa trương nhưng thật ra chỉ là trợ lý cho Tổng Dĩnh. Chuyện cô ta không muốn làm, Thích Minh Huy sẽ đi làm.

Nhưng anh ta rất hài lòng.

Bởi vì anh ta có chức vụ này là do được Tần Minh coi trọng, tốt hơn ba và anh trai anh ta lại còn được ở gần Tần Minh, bảo đảm tương lai vô hạn.

Anh ta ra khỏi trang viên, đúng lúc nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại ở cửa. Một người đàn ông gãy chân phải chống gậy bước xuống xe. Đó không phải là Trương Quân Đống sao?

Trương Thiết Cường đỡ Trương Quân Đống đi tới, cười nịnh nót nói: “Người anh em, xin hỏi ông chủ của các anh có ở nhà không?”

Thích Minh Huy cảnh giác: “Không có. Các anh là ai?”

Trương Thiết Cường cười xòa: “Là vậy, chúng tôi không cẩn thận đâm hỏng chiếc xe của ông chủ các anh, còn có chút tranh cãi. Sau đó chúng tôi thấy vô cùng hối lỗi, nên bây giờ đưa qua ba trăm triệu, một chiếc du thuyền và Phật Đà cổ bằng đá Dzi, vật báu vô giá của Tây Tạng làm quà nhận lỗi, ha ha.”

Thích Minh Huy nhíu mày: “Anh chờ một lát.”

Anh ta quay vào trong trang viên và nói chuyện này cho Tổng Dĩnh biết. Cô ta nhíu mày: “Kẻ không mở mắt thì xử lý hết đi. Chuyện nhỏ như vậy còn làm phiền cậu chủ làm gì? Chúng ta thiếu chút tiền đó sao?”

Khóe miệng Thích Minh Huy giật giật. Tống Dĩnh này quá đáng sợ. Nhưng vừa nhớ tới dáng vẻ chém giết uy phong của cô ta ở tòa nhà Thế Kỷ tối qua, anh ta cũng không dám có chút bất mãn nào nữa, chỉ nói: “Bọn họ rất thành khẩn, nếu không chúng ta cứ hỏi cậu chủ một câu?”

Tống Dĩnh do dự một lát: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play