Trong phòng họp ở tầng năm mươi tám, Thích Vân Đông và các tổ trưởng khu vực phía Nam khác đều có chút căng thẳng, còn có vài người đũng quần đã ướt rồi.
Cuộc đấu tranh giữa những người thừa kế đã ảnh hưởng đến những người làm công ăn lương.
Mặc dù không ai chết, nhưng họ thực sự sợ hãi.
Đừng thấy bình thường họ làm mưa làm gió trong chốn quan trường, nhưng khi đối mặt với sự bạo lực họ cũng không thể chống trả, những vệ sĩ có thể đánh nhau đã bị lính đánh thuê giết sạch, vết máu trên đất chỉ vừa mới lau thôi.
Ai nấy đều câm như hến, im lặng chờ Tần Minh đến.
Mà bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, các tổ trưởng khu phía Nam do Thích Vân Đông đứng đầu, trong lòng có phần kiêu ngạo, họ đã được gặp Tần Minh nhưng không bán đứng anh.
Tần Minh dẫn Tống Dĩnh vào, mấy người Thích Vân Đông thấy vậy thì đứng thẳng lưng.
Tần Minh khẽ nâng tay lên rồi bảo: “Không cần đứng đầu, ngồi xuống đi, mọi người vất vả rồi.”
Thích Vân Đông và những người khác vội vàng nói: “Cậu chủ, chúng tôi không vất vả.”
Khi Tần Minh ngồi vào vị trí trung tâm, người được thấy anh lần đầu đều hiểu, thiếu niên có vài phần lạm dụng uy quyền trước mặt chính là người thừa kế của Thường Hồng Hải, chủ nhân tương lai của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, ông chủ lớn đứng phía sau họ.
Những người phụ trách sản nghiệp Hoa Bắc lần lượt đứng lên và kính cẩn nói: “Chào cậu chủ.”
Tần Minh khẽ gật đầu, ra hiệu: “Ngồi đi, hôm nay mọi người đã đủ sợ hãi rồi, là do tôi sợ suất”
Các thuộc hạ nhanh chóng nói: “Không dám, không dám, ai có thể ngờ được đối phương lại ra tay tàn nhẫn như thế.”
Tần Minh mỉm cười, nhưng ngay sau đó lại trở nên nghiêm túc, anh gõ tay lên bàn, nói: “Toà nhà Thế Kỷ là địa bàn của tôi. Một trăm tầng, mọi người được bố trí ở tầng nào? Ngoài tổ trưởng Thích và thư ký của tôi biết ra thì không còn ai biết nữa. Vậy nên không có mai phục trước khi xảy ra chuyện, đến khi mọi người tập hợp hết mới biết được.”
“Lộp bộp” mọi người căng thẳng tim đập loạn nhịp, họ đều là những tay lão luyện, đương nhiên nghe ra ý trong câu này của Tần Minh, chẳng lẽ có nội giản?
Tần Minh nói tiếp: “Đợi mọi người sắp xếp xong xuôi thì đội cảm tử thứ ba do Thường Hoan âm thầm chi phối đã nhảy dù từ trên không xuống. Đây cũng là lý do tại sao người của ta vẫn luôn ở trong toà nhà mà lại không tìm được họ.
Sau khi đáp xuống, chúng chiếm tầng cao nhất của toà nhà rồi xâm nhập từng tầng, tiêu diệt một đội ám sát của tôi. Cuối cùng, tất cả các người đều bị bắt cóc.”
Tần Minh dừng lại, nhìn đám người cấp dưới một lượt rồi nói: “Kế hoạch rất tốt, một chút nữa thôi sẽ thành công. Nhưng cái ác không chèn ép được chính nghĩa, sớm muộn gì Thường Hoan cũng sẽ trở thành chó mất chủ, quỳ dưới chân tôi vẫy đuôi cầu xin thôi.”
Tần Minh nói câu này rất lạnh lùng và cương quyết, ý khinh miệt trong đây rất rõ ràng.
Lời này của Tần Minh đã chọc giận hai kẻ tay sai của Thường Hoan, bọn họ đột nhiên đứng dậy giơ súng phun men gốm sứ vào Tần Minh: “Thằng con hoang, mày là cái thá gì? Thường Hoan mới là người thừa kế hợp pháp, đi chết đi!”
Hai kẻ phản bội kích động bất ngờ rút súng chĩa vào Tần Minh, điều này khiến những người xung quanh khiếp sợ.
Không ngờ lại là súng phun men gốm sứ đặc chế, thì ra hai người họ là kẻ mật báo tin tức.
Pằng, pằng.
Hai kẻ phản bội còn chưa ra tay thì ở cửa sau phòng họp, Tất Nguyên và Kim Tiền Báo mỗi người bắn một phát, bắn rơi khẩu súng trên tay chúng.
“A!” Lòng bàn tay hai người bị thủng một lỗ, bọn họ đau đớn hét lên, máu chảy ròng ròng.
Mấy người Tất Nguyên lập tức bước đến khống chế hai người, áp giải họ ra ngoài.
“Vài ba câu đã khiến hai người bị bại lộ, đúng là không có kiên nhẫn, làm đồng đảng của phần tử khủng bố, giao cho cảnh sát đi.” Tần Minh phất tay ý bảo đưa đi.
Tống Dĩnh đi theo người của đội ám sát đóng cửa lại, trước khi đi cô ta làm động tác cắt cổ với Tất Nguyên, còn nói: “Xử lý tốt một chút, đừng để cậu chủ gặp rắc rối.”
Tất Nguyên nhỏ giọng đáp: “Yên tâm, họ không thấy được ánh mặt trời ngày mai đâu.”
Tần Minh không giải thích làm rõ tin đồn “con ngoài giá thú”, vì anh thấy điều này có lợi cho mình nên cứ để họ nói.
Tần Minh nói: “Hai người còn lại không định bước ra nốt đi à?”
Mọi người đều sững sờ, vẫn còn ư?
Trong đám đông, một nam một nữ cũng lộ vẻ kinh hãi, họ ẩn giấu rất sâu, cũng không tham gia hành động lần này. Một khi hành động bắt “cậu chủ” Tần Minh lần này thất bại, sau này họ sẽ trở thành nội ứng nằm vùng bên này, có thể hỗ trợ Thường Hoan bất cứ lúc nào.
Theo lý mà nói, không ai biết đến sự tồn tại của họ mới đúng.
Hai người nhìn nhau, đang lừa họ sao?
Tần Minh giơ tay lên, chỉ vào một đôi nam nữ trong đám người, những người xung quanh đều sợ hết hồn, lập tức nhảy ra xa, tránh ở gần họ lại bị liên luỵ.
“Cạch, cạch”, người của Hiên Viên Vũ ở cửa bước vào, chĩa súng vào bọn họ.
Hai người cũng bị đưa đi, Tống Dĩnh đang định dặn dò Hiên Viên Vũ đối câu thì ông ta đã nói trước: “Thư ký Tống yên tâm, tôi biết phải xử lý chuyện này thế nào, người không nói được mới là an toàn nhất với cậu chủ.
Cuối cùng cũng xử lý xong những kẻ phản bội, một ông chú gầy yếu nhã nhặn lên tiếng: “Cậu chủ, lần này hẳn là hết rồi chứ?”
Tần Minh mỉm cười: “Để tổ trưởng Phong chế cười rồi, dù sao tôi cũng vừa mới tiếp quản một tập đoàn nghiệp vụ lớn với phạm vi toàn cầu, chắc chắn sẽ có một số sai sót, tổ trưởng Phong là bề trên đừng chê cười tôi nhé.”
Ông chú đó sửng sốt, không ngờ Tần Minh lại biết tên mình, hiển nhiên đã điều tra từ trước. Đây là một sự tôn trọng đối với cấp dưới từ xa tới như họ.
Phong Kiến Hưng vội vã khiêm tốn nói: “Cậu chủ nói đùa, chúng tôi đều là cấp dưới của cậu, làm sao dám chê cười cậu chứ? Bao nhiêu lính đánh thuê nước ngoài và sát thủ lẻn vào bữa tiệc tối nay, trong lúc cười đùa nói chuyện cậu chủ đã chế ngự được họ, điều này khiến chúng tôi khâm phục sát đất.
Chỉ là tôi đã lớn tuổi, không chịu được kích thích nữa, nếu không sau này không thể đem sức lực làm việc cho cậu chủ được.”
Tần Minh cười lớn: “Tổ trưởng Phong càng già càng dẻo dai, làm thêm hai, ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Tần Minh giải quyết xong tay sai thân cận của Thường Hoan, gặp gỡ từng người phụ trách sản nghiệp phía Bắc đến từ Hoa Hạ, anh chân thành nói rằng đi theo anh đảm bảo mưa thuận gió hoà, sau này mỗi người đều sẽ thăng quan tiến chức, tăng lương, lên làm CEO của châu Á Thái Bình Dương…
Dù sao không ai tính thuế chém gió cả, sau khi uống vài ba ly rượu, Tần Minh bắt đầu bốc phét.
Đêm khuya yên tĩnh, mọi người nghỉ ngơi ở toà nhà một đêm, cuối cùng Tần Minh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, yên lặng ngồi trong phòng làm việc xa hoa trên tầng chóp của toà nhà, nhìn ra bãi sông bên ngoài cửa kính và những toà nhà chọc trời trước mắt.
Tống Dĩnh cúi người, để đầu Tần Minh tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng mát-xa day trán cho anh để thư giãn, thả lỏng tinh thần.
Mỗi lần sau khi say rượu, Tần Minh đều cảm thấy Tống Dĩnh mát-xa cực kỳ thoải mái, khiến anh bớt đau đầu.
Tần Minh đang buồn ngủ đột nhiên nắm lấy tay Tống Dĩnh, anh ngửa đầu nhìn cô ta hỏi: “Đã xử lý hết đám lính đánh thuê nước ngoài chưa?”
Tống Dĩnh cúi đầu, mái tóc rũ xuống, chỉ cách Tần Minh khoảng hai tấc, cô ta trả lời: “Cậu chủ yên tâm, hiện giờ chắc đã xử lý xong rồi.
Lúc này Tần Minh mới buông tay, trên mặt phủ một tầng sương giả, anh nói: “Vậy thì tốt. Ông đây lớn từng này, đây lần đầu tiên gặp nguy hiểm đến tính mạng như vậy, không được tha cho bất kỳ ai trong đám người đó.”
Tống Dĩnh híp mắt, nhìn về nơi xa của thành phố bên ngoài cửa sổ kính: “Vâng, cậu chủ. Bất cứ kẻ nào uy hiếp đến cậu, tôi sẽ xử lý hết.”
Tần Minh ngủ thiếp đi, nhưng tiếng chuông điện thoại di động đã đánh thức anh.
Anh nhìn thời gian, phát hiện đã một giờ sáng, anh được Tống Dĩnh đặt lên giường lớn, quần áo đã được cởi ra.
Tần Minh càu nhàu: “Ai thế, nửa đêm còn gọi cho tôi, có tin ông đây lấy vài trăm triệu ra đập chết không hả?”
Nhưng sau khi thấy hơn một trăm cuộc gọi nhỡ và hơn ba trăm tin nhắn chưa đọc, anh bỗng chốc tỉnh rượu, nhanh chóng ngồi dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT