Đến tối, buổi tiệc mới bắt đầu tàn, mọi người đều về phòng của mình. Dương Tử bây giờ đã thấm rượu, được Tư Diệp dìu vào trong phòng. Thân là nữ chân yếu tay mềm nên khi đỡ hắn vào phòng gặp rất nhiều khó khăn, không chỉ vậy hắn vừa say đã bắt đầu mất ý thức, bàn tay tinh ranh bắt đầu làm loạn trên người cô khiến cô đứng cũng không vững.

Đặt con men xuống giường, Tư Diệp liền thở phào một hơi, quần áo cũng trở nên nhăn nhúm.

- Thật là...

Cô nhìn Dương Tử, rồi bắt đầu cởi giày cho hắn, đem một chậu nước nóng lau mặt hắn. Xong xuôi, cô lại nhìn xuống ngực hắn, không biết có nên cởi áo hắn để lau hay không? Sau một hồi suy nghĩ, vẫn là nên cởi ra, bởi vì người hắn toàn mùi rượu, sẽ rất khó chịu.

Bàn tay cô vừa chạm vào cúc áo thứ hai thì bị một bàn tay khác nắm lấy. Cô giật mình nhìn hắn, hắn vậy mà đã tỉnh từ lúc nào, còn đang híp mắt nhìn cô đầy gian xảo. Bắt gặp ánh mắt đó, Tư Diệp lúng túng muốn giải thích nhưng miệng chưa kịp mở đã bị hắn kéo xuống ôm vào lòng.

- A...

- Thế nào? Có phải bảo bối đã nhớ cơ thể của anh rồi không? Hửm?

- Không...không phải đâu. Người anh đổ nhiều mồ hôi nên em chỉ muốn giúp anh lau đi thôi._Tư Diệp vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, tay còn chỉ về thao nước để minh chứng.

- Là vậy sao? Nhưng em làm vậy... chẳng khác nào dâng mồi lên tận miệng hổ?_ Dương Tử nhếch môi, đôi tay lúc nãy lại bắt đầu không yên phận mà trườn xuống eo cô sờ soạng.

- Anh... Vết thương của em còn chưa khỏi hẳn..._ Tư Diệp quay mặt che đi những phiến đỏ trên má, lắp bắp nói.

- Không sao. Anh sẽ không động đến nó đâu._ Vừa nói, tay hắn nắm lấy cằm cô, hôn nhẹ lên mi mắt cô.- Cho anh, được không?

Giọng hắn phát ra vừa trầm thấp vừa khàn, như muốn mê hoặc Tư Diệp cho hắn vậy. Cô quay mặt, nhìn vào đôi mắt đầy ham muốn của hắn, ngại ngùng gật đầu.

Được sự cho phép của cô, hắn như một con hổ đói, vứt khăn lau trên tay cô rồi xoay người ép cô dưới thân. Hơi thở của hai người dần trở nên gấp gáp, cô nhìn người đàn ông trước mặt, dịu dàng đưa tay lau giọt mồ hôi trên người hắn rồi nhướn người hôn lên môi hắn.

Dương Tử như lửa thêm dầu, ôm lấy đầu cô mạnh bạo hôn xuống. Đôi môi mềm mại bị hắn cắn đến sưng đỏ, không khí trong người dần bị rút cạn khiến Tư Diệp đỏ mặt, tay nhẹ đẩy người hắn ra. Hắn biết cô đã tới giới hạn nên luyến tiếc rời đi, nhìn cô đỏ mặt nằm dưới thân, cơ thể hắn lại không nhịn được mà ngày càng ham muốn chiếm đoạt cô.

Ánh mắt hắn dời xuống cần cổ trắng hồng của cô, trong đầu lại nảy ra một ý tưởng thú vị. Tư Diệp bên dưới nhìn thấy hắn cười, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, chỉ biết một giây sau, trên cổ cô liền truyến đến một cơn đau như kiến cắn, đồng thời cũng có một cảm giác khác lạ làm cô khẽ rên lên một tiếng.

- Ưm~

Sau khi đặt lên cổ cô một dấu hôn, Dương Tử thoả mãn nhìn đoá hoa màu đỏ do mình tạo ra, rồi lại tiếp tục thêm hai cái lên bên cổ còn lại cùng xương vai xanh của cô. Cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến Tư Diệp không nhịn được mà uốn éo cơ thể, nắm lấy tóc hắn.

- Dương Tử... Anh làm gì vậy?

- Đánh dấu chủ quyền._ Dương Tử thản nhiên phun ra một câu rồi tiếp tục công việc của mình.- Bảo bối không cần lo. Em chỉ cần nằm đó thôi, như vậy sẽ không làm đau em được.

- Vâng...

- Ngoan~

Chầm chậm cởi bỏ những nút áo còn lại, tiện thể đem quần áo của cô lột sạch. Không còn quần áo che chắn, một cơ thể trắng nõn lộ ra, hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể cô như muốn thiêu đốt, tặc lưỡi khen ngợi.

- Không uổng công bồi bổ. Nơi này đầy đặn hơn trước rồi.

Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa nắn eo cô rồi dần di chuyển xuống mông. Từng nơi mà bàn tay hắn lướt qua đều dần trở nên nóng ran khiến Tư Diệp phải đỏ bừng cả mặt, thở dốc nhìn hắn.

- Bảo bối, nhìn anh như vậy, có phải là đang câu dẫn anh không?

Hắn nhếch môi, bá đạo cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa, đem mật ngọt trong miệng cô nuốt sạch. Đến khi nhận được tín hiệu từ cô, hắn mới dần chuyển nụ hôn xuống cằm, cổ, vai rồi dừng lại ở *** *** *** trước ngực cô.

Tư Diệp thở gấp ôm lấy đầu hắn, cơ thể không ngừng biến đổi, trở nên ngày càng nóng, ngày càng khó chịu. Đôi mắt dần trở nên mơ hồ nhìn lên trần nhà, cảm nhận từng đợt khoái cảm mà hắn mang đến cho cô, cơn khó chịu cũng từ đó mà biến mất.

Trong khi cô đang tận hưởng khoái cảm mà hắn mang đến thì một bàn tay nóng rực đã đi xuống giữa hai chân cô, nhè nhẹ xoa lên hạt trân châu đã ***** ****. Một luồn điện nhanh chóng đánh lên đại não của Tư Diệp, cô cong người bắt lấy vai hắn, ở dưới người hắn phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Đợi khi nơi đó của cô đã đủ ẩm ướt, Dương Tử liền đem một ngón tay mà đi vào, nhẹ nhàng mở rộng. Tư Diệp vì hành động đột ngột của hắn mà rên lên một tiếng, đáy mắt dần bị bao phủ bởi sự ham muốn. Cơ thể cô giống như đá gặp lửa, dần dần tan chảy, đem ngón tay hắn đều ướt.

Dương Tử cảm nhận được sự thay đổi của cô liền hài lòng mỉm cười, tăng thêm một ngón đi vào. Nhưng nơi đó đã lâu không có vật xâm nhập, vì vậy khi tay hắn vừa vào đã bị kẹp chặt, khó khăn di chuyển.

Phía dưới căng cứng lại ẩn ẩn đau rát làm Tư Diệp không khỏi nhíu mày. Dương Tử thấy vậy vội hôn lên người cô an ủi, dùng tay còn lại di chuyển khắp cơ thể khiến cô thả lỏng.

Một lúc sau, ngón tay của hắn chạm vào một thứ, mắt hắn liền sáng lên, nhắm chuẩn thứ đó mà ấn.

- A...

Nghe thấy tiếng cô rên rỉ, hắn biết mình đã làm đúng nên không ngừng chuyển động vào điểm đó. Tư Diệp bên dưới lại không ngừng rên rỉ, ôm lấy cổ hắn cầu xin, nơi đó ngày càng trở nên ẩm ướt như bị bàn tay của hắn làm cho tan chảy.

Mà Dương Tử phía trên đã sắp đến giới hạn, hắn cần được giải phóng, vì thế không chậm chạp thêm một bước nào nữa mà thay thế ngón tay bằng một vật khác. Tư Diệp cảm nhận được vật của hắn đang đặt vào nơi đó, vừa to vừa nóng, trong lòng có chút khẩn trương mà siết chặt.

Dương Tử lại tiếp tục hôn lên môi cô an ủi, bàn tay xoa nắn eo giúp cô thả lỏng, đồng thời từ từ tiến vào bên trong. Vừa tiến vào được một nửa, hắn đã bị sự chật hẹp làm rùng mình, suýt nữa mất không chế mà kết thúc 'công việc'. Tiến vào không được nên hắn đành lui về, áp vào tai cô dụ dỗ.

- Bảo bối. Ngoan. Thả lỏng một chút. Không sao đâu, anh sẽ nhẹ nhàng thật mà.

- Ưm...

Tư Diệp gật đầu, mắt mơ hồ nhìn gương mặt điển trai của hắn, cơ thể dần dần thả lỏng. Mà bên dưới vừa nới lỏng thì hắn lại đột ngột tiến vào bên trong, đem toàn bộ vật đó đi vào trong cô, hại Tư Diệp thét lên thành tiếng. Trong cơn đau đớn, Tư Diệp vô thức trút giận lên vai hắn, cắn đến bầm tím nhưng hắn vẫn không la hét, ngược lại còn thoả mãn đến bật cười, ôm lấy người cô bắt đầu động.

Cơn đau dần dần được hắn làm dịu đi, thay vào đó là những khoái cảm liên tục ập đến. Dương Tử di chuyển ngày càng nhanh, tiếng va chạm da thịt vang lên khắp căn phòng khiến người ta nghe thấy đều sẽ biết họ đang làm gì mà đỏ mặt.

- Ưm... Dương Tử... chậm chút... a...

Mặc cho tiếng rên rỉ cầu xin vang lên không ngừng, hắn vẫn tiếp tục di chuyển, xem tiếng rên ấy như lời khích lệ. Đến khi hắn sắp tới giới hạn, hắn lại đem người cô lật úp, cả người dán chặt lên lưng cô, vừa đánh dấu vừa động.

Cả đêm hôm đó, Tư Diệp lại được trở về cái ngày cô chọc giận hắn, không ngừng rên rỉ, không ngừng cầu xin, còn hắn thì không ngừng đổi tư thế, rút cạn sinh khí của cô mới thoả mãn mà kết thúc 'công việc' của hắn.

- ----------

Bởi vì tác giả bị hạn chế về ngôn từ nên đoạn H không được hay cho lắm. Nhưng... dù sao cũng đã có thịt rồi. Mọi người thấy thế nào?:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play