“Theo ta thấy, công chúa Ngưng Đề kia nhất định là bị chưởng môn mê hoặc
rồi.”
“Đúng đúng đúng, nếu không cũng không còn cách giải thích nào khác.”
Tư thế thổi phồng lệch lạc này chỉ mới vừa khởi đầu đã bị Lâm Ninh đánh gãy
rồi.
“Trương sư thúc, Tống sư thúc, hai người các ngươi có phải rất rãnh rỗi không?
Có thể đi ra bên ngoài chỉ điểm một chút kiếm pháp của ta không?”
Nàng ta đã là Linh Đài cảnh rồi, chứng tỏ chính là đang muốn đánh người.
Hai gã sư thúc vội vàng cự tuyệt.
“Không được không được!”
“Hai người chúng ta rất bận, ngươi vẫn nên đi tìm người khác đi….”
Bên kia, Hạ Hầu Tuấn rốt cuộc nhịn không được nghi ngờ trong lòng, tìm đến
Ngưng Đề.
“Điện hạ vì sao phải nhường nhịn như vậy, chẳng lẽ là sợ Khương Thành kia?”
“Bổn cung tự có dụng ý.”
Hạ Hầu Tuấn cực kì khó chịu, cười chế giễu: “Ta thấy điện hạ quả thật là bị
Khương Thành kia mê hoặc tâm trí….”
“Hạ Hầu Tuấn, có phải ngươi nghĩ rằng bổn cung sẽ không giết ngươi?”
Vừa nãy Ngưng Đề đối với Khương Thành là thái độ vô cùng khách khí, đối với
hắn thì chính là không có được một chút sắc mặt tốt.
Hạ Hầu Tuấn biếc sắc, mồ hôi lạnh phía sau lưng không ngừng tuôn ra.
“Không dám!”
Trời hoàng đế đi xa, bất luận là thực lực cá nhân hay quyền hành thì Ngưng Đề
đều ở trên hắn.
Nếu thật sự giết hắn, cũng sẽ không có nhiều sự truy cứu.
Sau khi hắn lui ra ngoài, Ngưng Đề cũng để những thị nữ hai bên trái phải lui
ra, tùy tiện đóng cửa phòng lại, bày ra một tầng cấm chế.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại có nàng và một cung nữ che giấu tu vi.
Chỉ thấy vị này chậm rãi ngẩng đầu lên, thẳng tắp thắt lưng, mất hẳn dáng vẻ
nhu nhược dịu dàng của cung nữ trước đây.
Nàng chầm chậm mà đi, giống như bước đi trong lãnh địa của chính mình.
Ngưng Đề vội vàng đứng dậy, nhường chổ ngồi cho nàng còn bản thân thì đứng
một bên.
Một màn này nếu như bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nghi ngờ mình đang
nằm mơ.
Đường đường là công chúa của hoàng triều lại làm ra dáng vẻ giống như hạ
nhân ở trước mặt một cung nữ, mà thoạt nhìn hai người đã quá quen thuộc với
phương thức sống chung này.
Lần này sở dĩ nàng xung phong nhận việc muốn đến Phi Tiên môn cũng chính
là bởi vì mệnh lệnh của cung nữ váy xanh này.
“Hôm nay tại sao ngươi lại ngăn cản ta giết tên Khương Thành kia?”
Trên thực tế, bản thân Ngưng Đề cũng không biết nguyên nhân.
Khương Thành chính là hung thủ, điểm này không có gì để hoài nghi.
Tuy rằng nàng và Hạng Bạt không có chút cảm tình nào, nhưng dựa trên lập
trường của hoàng triều nàng vẫn muốn giết chết kẻ này.
Lúc ấy đột nhiên lựa chọn dừng tay, còn đánh Hạ Hầu Tuấn trở về, hoàn toàn là
do cũng nữ bí mật truyền âm ra lệnh cho nàng làm như vậy.
Chỉ là sự tình xảy ra đột ngột, cũng không kịp hỏi nguyên nhân.
Đôi môi mỏng đỏ mọng của cung nữ váy xanh khẽ giật, tràn ra một ý cười châm
chọc.
“Nếu không có ta ngăn cản, các ngươi đã chết không còn sót lại chút gì.”
“A!”
“Tại sao?”
Ngưng Đề cả kinh, tiếp theo cảm thấy khó hiểu.
“Ta thấy Khương Thành kia cũng là Thiên Mệnh tứ trọng, cho dù hắn có nhiều
may mắn hơn nữa cũng lay động không nổi Đạo Cung. Chẳng lẽ hắn cũng có
thủ đoạn che giấu tu vi?”
Cung nữ váy xanh lắc lắc đầu.
“Khương Thành chỉ là có vận khí tốt một chút, thực lực không đáng phải lo
lắng, chân chính đáng sợ chính là con hổ kia.”
Nhắc đến Tam Nhãn Hổ kia, nàng cũng lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc.
Ngưng Đề chưa bao giờ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nàng, vì vậy càng thêm
kinh ngạc.
“Hổ yêu kia? Không phải chỉ có Thiên Mệnh cửu trọng sao?”
Cung nữ váy xanh không chút khách khí mắng: “Ngươi thật sự là ngu như heo,
ai nói cho ngươi nó là Thiên Mệnh cửu trọng? Chỉ dựa vào những lời đồn đại,
phỏng đoán bên ngoài?”
“Ngươi nhìn thấy hổ yêu kia ra tay chưa?”
“Hay là ngươi và nó chiên đấu qua rồi?”
Bị nàng mắng như vậy, Ngưng Đề công chúa thân phận cao quý thế mà lại cúi
đầu, không hề có một chút bất mãn nào.
Nhìn thấy chính là bị mắng thành thói quen rồi.
“Nói thật cho ngươi biết, nếu con hổ yêu đó muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta,
thật sự rất dễ dàng.”
“A? Còn bao gồm cả ngươi sao? Trừ khi nó đã vượt qua Đạo Cung cửu trọng?”
“Đạo Cung cửu trọng? Ngươi quá xem thường nó rồi.”
Ngưng Đề công chúa hít một ngụm lãnh khí, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khó tin.
“Chẳng lẽ là Nhập Thánh….”
Cấp độ đó, chỉ có chưởng môn Thái Thượng trưởng lão của một số thánh địa
mới có thể đạt tới.
Cung nữ váy xanh không có lập tức trả lời nàng.
“Khoảng hai tháng trước, Tử Nguyên thánh địa bị một con hổ yêu ba mắt tập
kích.”
“Cái gì? Tử Nguyên thánh địa?”
Nét mặt của Ngưng Đề công chúa biến sắc, cuối cùng kinh hô lên.
Tử Nguyên thánh địa cách hoàng triều Càn Tinh khoảng hàng chục triệu dặm,
nhưng nàng lại nghe biết đến, nguyên nhân rất đơn giản.
Quá mạnh mẽ, thanh danh lan xa.
Nghe nói Tử Nguyên thánh địa có ba vị Nhập Thánh cảnh tọa trấn, môn hạ
không dưới một trăm người là Đạo Cung cửu trọng, mạnh mẽ đến nổi làm
người khác hít thở không thông!
Bên trong thánh địa, tư chất yêu nghiệt của mỗi thánh tử, thánh nữ mỗi người
đều có xuất thân bất phàm, vận khí kinh người, khiến nàng khó có thể so sánh.
Tông môn khổng lồ này đã đứng vững trong giới tu luyện hàng vạn năm!
“Kết quả như thế nào? Chẳng lẽ Tam Nhãn Hổ kia xông vào Tử Nguyên thánh
địa thật sự có thể toàn thân rút lui?”
Nếu thật sựu là như vậy, đừng nói là đám người của mình, cho dù là cả hoàng
triều Càn Tinh đều không ngăn nổi nó.
“Toàn thân rút lui?”
Cung nữ váy xanh cười nhạo một tiếng, tựa như đang xem một con ếch ngồi
đáy giếng.
“Nếu không phải Tam Nhãn Hổ kia chỉ là quá cảnh thì lần đó Tử Nguyên thánh
địa bảy trăm vạn năm đã trở thành lịch sử rồi, đó là mối nguy cơ lớn nhất kể từ
khi bọn họ thành lập phái đến nay.”
“Chuyện này….”
Ngưng Đề công chúa có chút thất thần, nàng không thể tưởng tượng ra được
cảnh tượng như vậy, cũng nghĩ không ra đến tột cùng nên có bao nhiêu mạnh
mẽ.
“Thánh địa không phải có ba vị Nhập Thánh cảnh sao?”
“Là bốn vị!”
Cung nữ váy xanh sửa lại.
“Bọn họ còn có một vị thái thượng trưởng lão Nhập Thánh cửu trọng. Kể từ
ngày thánh địa được thành lập, người này cũng đã tồn tại rồi, có thể nói là lục
địa tiên nhân!”
“Đã có hắn….”
“Hắn mang theo pháp bảo dùng một kích toàn lực bị Tam Nhãn Hổ kia thoải
mái cản lại. Đẩy lui ngàn dặm, bị thương căn cơ, đến nay vẫn còn đang bế quan
điều dưỡng!”
Dù đã sớm biết được chuyện này nhưng khi cung nữ váy xanh nói ra vẫn không
giấu được giọng nói rung động.
“Việc này ở tầng cao trong Thiên Linh Giới cũng không được tính là bí mật gì,
sớm đã được truyền đi khắp nơi.”
“Tử Nguyên thánh địa từng phát ra cầu cứu, sau đó các tầng cao trong các đại
thánh địa cũng có bí mật gặp qua, thảo luận xem nên ngăn cản con Tam Nhãn
Hổ kia như thế nào.”
“Chỉ là sau đó, nó đã mai danh ẩn tích.”
“Thật không ngờ, vậy mà lại xuất hiện ở đây….”
Cái miệng nhỏ của Ngưng Đề công chúa đều không thể khép lại.
Thực lực này, tuyệt đối chính là Thánh Giai trong truyền thuyết không sai!
Bây giờ nhớ lại một màn xảy ra trong điện khi nãy, nàng chỉ cảm thấy mồ hôi
lạnh toàn thân không ngừng tuôn ra, cả người đều rùng mình.
Lúc đó nếu như nói sai một câu trước mặt hổ yêu thì hiện tại thi thể của mình
phỏng chừng cũng lạnh rồi.
Không chỉ riêng mình sẽ chết, hoàng triều Càn Tinh cũng sẽ sụp đổ không còn
tồn tại nữa.
Hổ yêu Thánh Giai, ai có thể ngăn cản được?
“Nó, nó mạnh mẽ như vậy, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Còn nghe theo sự an bài của Khương Thành.”
Cung nữ váy xanh nói: “Việc này phải đi hỏi bọn hắn.”
Nói tới đây, nàng cũng có chút khó chịu.
“Nếu không phải kiêng kị hổ yêu kia, hôm nay ta sao có thể để cho Khương
Thành tùy ý mang Thần Diệm Bảo Thoa đi.”
Trâm ngọc kia chính là một cái bảo khí.
Bên trong trung tâm là một viên tinh thể không rõ tên, sau khi đeo vào có tác
dụng phụ trợ tu luyện rất mạnh.
Không những tự nó có thể sản sinh ra rất nhiều linh lực mà còn có thể trợ giúp
cho việc luyện công bất cứ lúc nào.
Còn có tác dụng giúp ngưng thần tĩnh khí, trấn an thần hồn, cho dù là bị thương
cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Là một bảo vật vô cùng khó gặp.
Nếu không phải sợ Tam Nhãn Hổ, nàng tuyệt đối sẽ không giao cho Khương
Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT