Khương Thành cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra được lòng tham của
những đám người này.
Đừng nói không bảo vệ được hắn, cho dù có thể bảo vệ được thì sau khi xong
chuyện cũng nhất định sẽ qua cầu rút ván.
Vì thế hắn vừa cởi áo choàng, vừa ép tất cả những kẻ đang truyền âm phải nói
ra ngoài.
“y, chư vị các ngươi cũng không cần dùng truyền âm lặng lẽ nữa, nói thẳng ra ta
không có bảo vật mà các ngươi nói.”
Sau khi nói ra sự thật, hắn còn run rẩy một chút.
“Không tin thì các ngươi xem đi.”
Dù sao cũng sẽ chết ngay lập tức, áo này không cởi vẫn sẽ bị hủy diệt.
“Ta thật sự không có, ta cũng không biết vì cái gì mà các ngươi cảm thấy ta có
được rất nhiều linh phù cửu giai.”
“Vụ của lần trước, chỉ là cơ duyên trùng hợp ta có được một tấm mà thôi.”
Hắn rất vô tội, cũng đã rất nổ lực để chứng minh rằng bản thân “trong sạch.”
Lần này đến Bát Vân điện, ngoài trừ một cái nhẫn không gian rỗng và một cái
nhẫn không gian chứa một ít đan dược linh thạch đeo trên ngón tay, cộng thêm
hai kiện linh khí mà hắn thắng được, hắn thật sự không còn bất kì món đồ nào
liên quan đến tu luyện nữa.
Hắn thậm chí còn không mang theo một trong những vật tư chiến lược cơ bản
như binh khí và linh phù bàn trận.
Lần trước hệ thống nâng cấp linh phù đột biến không hợp lý làm cho đám người
Tề Thương và Lỗ Trọng đều bị sốc, nhưng Thành ca thì nổi nóng.
Lại là đưa cho đạo cụ làm màu chỉ được sử dụng một lần, sử dụng xong thì hết
rồi, không thể giữ lâu dài.
Vì vậy lần này hắn dứt khoát không mang theo những thứ này xem xem hệ
thống ngươi sẽ làm sao.
Suy nghĩ của hắn, những kẻ khác không có cách nào đoán được.
Biểu tình trên mặt của tất cả mọi người đều có chút dại ra, đây là thao tác gì
vậy?
Rốt cuộc bọn họ cũng tin rồi, Khương Thành thật sự không còn bảo vật nào
khác.
Nhưng mà hiện tại bọn họ có chút hoài nghi kẻ này có phải hay không là kẻ
ngốc.
Có vài đồ vật người khác nói ngươi có, ngươi tốt nhất nên có, cho dù không có
cũng phải làm ra vẻ như mình có, nếu không thì ngươi thật sự chết chắc rồi.
Hạng Bạt giống như đang xem một thằng hề nhảy nhót, hắn đột nhiên rất hối
hận.
Khi tiến vào sơn môn hắn lại bị một cái tiểu nhân vật đe dọa, còn nhường
đường cho hắn, sớm biết như vậy thì lúc đó nên một chưởng đánh chết hắn.
“Ngươi thật sự rất đáng chết.”
Hắn chậm rãi rút linh kiếm ra.
Khương Thành giống như bị “dọa cho kinh hãi”, vội vàng cầu cứu bốn phương.
“Tề chưởng môn, vừa rồi ngươi truyền âm nói nguyện ý cứu ta, mau đến cứu
ta!”
“Từ trưởng lão, ngươi nói ngươi có biện pháp ngăn cản Hạng Bạt….”
“Mạc Chân Chân ngươi nói ngươi có thể hỗ trợ ta giết ra ngoài, ta tuyệt đối tin
tưởng ngươi!”
“Đồng đại sư, Thiên Đan Các của các ngươi không phải không sợ hoàng triều
Càn Tinh sao, chỉ cần ngươi nói một câu là được rồi….”
Trong nháy mắt, hắn nói hết ra mấy lời mà khi nãy đám người kia truyền âm nói
với hắn.
Chọc cho đám người này tức điên lên luôn.
Tên đáng chết này, có vài từ trong truyền âm có thể nói, nhưng nếu nói ra hết
toàn bộ thì không xong rồi.
Để lừa gạt có được chiếc nhẫn không gian lúc truyền âm đương nhiên có thể
muốn thổi phồng ra sao thì thổi như thế.
Thực tế, bọn họ nào dám thực sự đắc tội với hoàng triều Càn Tinh.
“A….”
“Ha ha ha ha….”
Hạng Bạng giận dữ đến nổi cười to, ánh mắt như dao, quét qua từng người từng
người một.
“Các ngươi thật sự rất to gan!”
Mọi người sợ tới mức hết hồn, vội vàng nói rõ quan hệ của mình với Khương
Thành.
“Đại hoàng tử minh giám, tên tặc tử này ngậm máu phun người, Từ Nguyên
Xán ta chỉ hận không thể giết hắn thật mau, sao có thể bảo vệ hắn được?”
“Đúng thế, Bạch Phù Điện ta cho dù có ăn gan báo tim gấu cũng không dám đối
nghịch với đại hoàng tử.”
“Chỉ cần hạ lệnh một tiếng, Hỏa Mây Đỉnh tam chân nhân ta nguyện hỗ trợ đại
hoàng tử giết hắn!”
“Tặc tử này còn muốn hất nước bẩn lên Thiên Đan Các ta, thật sự là đáng giận
vô cùng, nhờ đại hoàng tử mau chóng giết hắn, lão hủ vô cùng cảm kích!”
Nếu Khương Thành thật sự có nhẫn không gian, bọn họ có thể không tiếc bất cứ
giá nào đọ sức một chút.
Bảo vật quan trọng đáng giá mạo hiểm.
Không có nhẫn không gian, bọn họ cũng không dám cùng đối nghịch đại hoàng
tử.
Trong nháy mắt, Thành ca trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Nhưng mà, hắn vẫn còn ngại không đủ.
“Chẳng sẽ các ngươi đều muốn ta chết sao?”
Kỹ năng diễn xuất của Thành ca chính là không ngang hàng với nhóm đệ tử
trước đây.
Biểu tình kia muốn có bao nhiêu bi thương thì có bao nhiêu bi thương, muốn có
bao nhiêu thất vọng thì có bấy nhiêu thất vọng.
Nếu quan sát kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc đau
thương trong mắt của hắn.
Mà tất cả mọi người ở đây cũng không phụ “kỳ vọng” của hắn.
“Giết hắn!”
“Đại hoàng tử mau giết hắn!”
“Hắn là nguồn gốc của tai họa và rắc rối lần này, không trừ hắn không thể làm
dịu cơn tức giận của mọi người.”
Tất cả mọi người đều lòng đầy căm phẫn, thái độ thống nhất chưa từng có,
giống như là Khương Thành đã giết cha bọn họ.
Hầu hết bọn họ là vì muốn lấy lòng đại hoàng tử, còn có một phần là bởi vì
nguyện vọng có được nhẫn không gian thất bại nên đâm ra thẹn quá hóa giận.
Còn phần cuối cùng còn lại là đứng trên lập trường của Bát Vân điện coi
Khương Thành thành kẻ thù.
Ổn rồi, ổn rồi, Thành ca mở cờ trong bụng.
Đây là các ngươi tự mình chọn, không phải do ta ép, cũng không phải do ta xúi
giục! Thiên địa làm chứng.
Hiện tại tất cả mọi người ở đây đều muốn giết hắn, thời khắc mà hắn bị giết hệ
thống sẽ xác định tất cả mọi người có mặt ở đây đều là kẻ thù.
“Thật sự là đáng buồn….”
Đại hoàng tử tươi cười giễu cợt, giống như nhìn một con côn trùng bay bị mắc
kẹt trong mạng nhện đang vùng vẫy trong vô vọng.
“Hiện tại giết chết ngươi đều đã biến thành mục đích chung.”
“Cho ngươi cơ hội cầu cứu ngươi cũng không dùng được, vẫn là không tránh
khỏi cái chết.”
Thành ca vui tươi hớn hở nhìn hắn phát biểu tuyên ngôn của người chiến thắng,
cuối cùng còn cổ vũ một câu.
“Vậy ngươi cần phải cố lên rồi.”
Cố gắng giết ta sớm một chút.
Nói xong, hắn lấy ra thần phủ của chính mình.
Trong nháy mắt, phía chân trời biến sắc!
Thần phủ ầm ầm hạ xuống, chín màu sắc vây quanh chiếu rọi, những ấn ký bí
ẩn dày đặc chạm rãi lưu chuyển trong làn sương mù bốc hơi, toát lên vẻ đẹp rực
rỡ làm mê hoặc kẻ khác.
Thần phủ như ẩn như hiện bên trong con sông cùng với sương mù, mặc dù là
dùng thần niệm thăm dò nhưng cũng không có được tầm nhìn trọn vẹn.
Nhưng mà tất cả mọi người đều biết điều này có ý nghĩa là gì.
“Thôi Xán Thần Phủ!”
Vẻ mặt của Tề Nguyên Sinh bộc lộ vẻ không thể tin được, không còn bình tĩnh
để mọi thứ nằm trong lòng bàn tay của hắn nữa.
Đại trưởng lão thậm chí hét lên.
“Chín màu, đúng thật là chín màu!”
Đối với bọn họ mà nói, thần phủ trên cao mà kẻ khác khó có thể nhìn thẳng kia
chẳng khác nào một kì tích không có khả năng phát sinh như ngân hà bị đảo
ngược.
“Trời ạ, loại thần phủ cấp độ này vậy mà lại thực sự tồn tại, không phải chỉ có
trong truyền thuyết!”
“Vậy là lại là cửu sắc….”
“Theo tương truyền, Thần phủ cửu sắc được tôn làm Thôi Xán Thần Phủ, bao
gồm tất cả các ấn ký của võ đạo, bao gồm toàn bộ….”
“Kẻ có được Thôi Xán Thần Phủ, tương lai nhất định sẽ gia nhập Thánh Giai!”
Không một ai có thể giữ được bình tĩnh.
Một số đệ tử có tu vi thấp thậm chí còn quỳ xuống tại chổ vì tâm trí của họ đã bị
thần phủ kia chiếm giữ.
Đó là đỉnh cao mà võ đạo hướng đến và kính sợ.
Giờ khắc này bất luận là Tề Thương hay là đại đệ tử chân truyền đều mất đi
vầng sáng thiên tài ban đầu, trở nên vô cùng tầm thường.
Thần Phủ ngũ sắc của Hạng Bạt còn chưa đối đầu với Thôi Xán Thần Phủ kia
cũng đã trở nên lung lay sắp đổ.
Đó là khoảng cách tự nhiên giữa hai thần phủ theo bản năng mà tránh lui!
Khi ấn ký võ đạo giữa hai đại thần phủ bắt đầu va chạm, Thần Phủ ngũ sắc
giống như một con sông bị rút cạn, không ngừng phai màu.
Hắn đột nhiên phát hiện ra Thôi Xán Thần Phủ kia lại rút ra võ đạo của mình.
Kẻ này tuyệt đối không thể giữ lại.
“Giết!”
Hôm nay hắn may mắn gặp được Khương Thành, nếu không ngồi xem kẻ này
thuận lợi lớn mạnh dần lên, tương lai hoàng triều Càn Tinh cũng chỉ có thể dựa
dẫm vào kẻ này.
Đó chính là Thôi Xán Thần Phủ!
Ngay cả những thánh địa viễn cổ hay con cái vua chúa thánh nữ mà hắn biết
cũng không có một ai có thể sở hữu được.
Trước mắt của Khương Thành giống như là muốn thiêu đốt cả mặt trời, hắn
không còn nhìn thấy bất kì đồ vật gì nữa, theo như tầm nhìn có thể nhìn được,
mọi thứ do thần thức của hắn chạm vào đều là ánh sáng nóng rực.
Đao đầu tiên của đại hoàng tử chính là bí kĩ của hoàng triều Càn Tinh-Hoàng
Cực Kinh Dương Trảm.
Lấy thực lực Thiên Mệnh cửu trọng của hắn, uy lực một kích của bí kĩ này đã
đủ để san bằng mấy ngọn núi trong phạm vi mấy trăm dặm ở Bát Vân điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT